Bài viết của một đệ tử Đại Pháp từ Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 26-11-2012]

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Cuộc sống của tôi hạnh phúc là nhờ ơn Sư phụ Lý, Sư phụ vĩ đại và từ bi nhất. Tôi đã không có may mắn được gặp mặt Sư phụ Lý, nhưng dù sao đi nữa tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi có thể trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh trong vũ trụ. Khi đạt viên mãn, tôi có thể nói rằng tôi đã hoàn thành lời thệ nguyện của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Đó là một vinh dự vẻ vang. Cho dù trải qua bao nhiêu khổ nạn, tôi sẽ không bao giờ mảy may hối tiếc.

May mắn đắc được Pháp

Tôi đã từng có thời gian công tác trong ngành tài chính. Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1996 và sớm trải nghiệm những điều kỳ diệu của Đại Pháp. Tôi thường bị mệt sau khi đi bộ. Sau khi bắt đầu tu luyện, thân thể tôi nhẹ nhàng và tôi không cảm thấy mệt mỏi nữa cho dù đi bao xa. Bệnh thấp khớp và bệnh phụ khoa biến mất. Các điểm sắc tố trên mặt cũng biến mất và trông tôi rất khỏe mạnh. Cha mẹ và nhiều người thân của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khi họ thấy tôi trở nên khỏe mạnh như thế nào. Con tôi cũng học Pháp với tôi.

Nhà tôi đã trở thành điểm học Pháp nhóm. Tôi cũng trở thành điều phối viên tại một điểm luyện công. Các học viên tại điểm luyện công của chúng tôi tất cả đều trải qua những thay đổi đáng kể nơi thân thể họ. Bệnh tiểu đường của người hàng xóm của tôi đã biến mất. Tóc một số học viên chuyển từ bạc thành đen. Mẹ tôi, người vốn không đi học và mù chữ, bây giờ có thể đọc Chuyển Pháp Luân. Cha tôi, người đã hút thuốc trong nhiều thập kỷ, bỏ thuốc lá thật dễ dàng. Chẳng mấy chốc tin tức lan truyền trong thị trấn của tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu.

Hàng ngày, tôi luôn tràn đầy năng lượng. Mặc dù chồng tôi không phải là một học viên, anh hoàn toàn ủng hộ tôi khi chứng kiến những điều kỳ diệu của Đại Pháp. Cả gia đình chúng tôi có một cuộc sống hạnh phúc.

Buông bỏ sinh tử để chứng thực Pháp

Khi cuộc bức hại bắt đầu, các học viên địa phương đã đi đến Văn phòng khiếu nại thành phố để thỉnh nguyện cho Đại Pháp vào ngày 22 tháng 07. Tôi được chọn là người đại diện và nói chuyện với người đứng đầu Văn phòng khiếu nại và Cục Cảnh sát. Chính vì điều này, tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) liệt vào hàng “đối tượng chủ chốt”. Tôi bị gọi lên thẩm vấn hai lần trong đêm và không được phép về nhà. Tôi không được phép ăn hoặc làm việc vào ban ngày. Tôi được lệnh phải viết một bản cam kết từ bỏ Pháp Luân Công. Hàng ngày tôi bị người quản lý tại chỗ làm gọi lên và bị đưa đến đồn cảnh sát để làm việc dưới sự giám sát. Vì vậy, mỗi ngày tôi bị buộc phải ở lại sở cảnh sát để báo cáo những hành động của mình. Vào ban đêm, tôi phải đến văn phòng để làm việc. Phải đối mặt với áp lực rất lớn, tôi liên tục giảng chân tướng cho cảnh sát và nói với họ rằng Chính phủ Trung ương không biết rõ sự thật và hiểu lầm chúng tôi. Tôi nói với họ rằng Đại Pháp dạy chúng tôi trở thành người tốt và rằng Đại Pháp có tác dụng chữa bệnh khỏe thân kỳ diệu. Chúng tôi không tham gia chính trị. Chúng tôi chỉ muốn nói với Chính phủ rằng Đại Pháp là vô tội. Tuy nhiên, cảnh sát không hề nghe tôi. Họ nói với tôi rằng họ thực hiện theo mệnh lệnh của cấp trên và có nói gì với họ cũng chỉ vô ích thôi.

Vào lúc đó, chồng tôi đã đi công tác. Tôi ở nhà một mình suốt đêm và tôi đã có chút sợ hãi. Tôi nghĩ rằng do mệnh lệnh đến từ chính quyền cấp cao hơn, tôi nên đi và thỉnh nguyện ở Bắc Kinh, nhưng tôi biết rằng cảnh sát tại trạm xe buýt và các nút giao thông ngăn không cho học viên đi đến Bắc Kinh. Tôi đã lên xe buýt mà không mua vé. Trên tàu, người soát vé yêu cầu tôi trình chứng minh thư rồi gọi cảnh sát. Tên của tôi đã có trong danh sách đen vì các cơ quan chức năng đã phối hợp với Sở Cảnh sát. Cảnh sát bắt và giam giữ tôi tại một khách sạn ở thành phố và bắt đầu theo dõi cuộc sống hàng ngày của tôi. Tôi không được phép trở về nhà cho đến khi chồng tôi đi công tác về.

Sau đó, tình hình xấu đi và nhiều học viên bị bắt giữ trái phép và đưa vào các trại tạm giam. Cha mẹ hoặc người thân của họ cũng bị bắt và bị giam. Tôi không chỉ phải làm việc mỗi ngày, mà còn bị bắt phải báo cáo với sở cảnh sát. Nơi làm việc của tôi cũng cử người đến theo dõi, việc này tạo rất nhiều áp lực cho tôi. Chỉ tới lúc đó tôi mới bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Tôi muốn tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp và cho Sư phụ chúng ta, vốn bị vu khống một cách bất công. Vào thời điểm đó, con tôi vẫn còn nhỏ và chồng tôi không hiểu những gì tôi muốn làm. Tôi nói với anh rằng nếu tôi làm ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của anh, chúng tôi có thể ly dị. Tôi biết chắc anh hiểu rằng hoàn toàn không có gì sai trái khi tu luyện Đại Pháp. Tôi sẽ tu luyện cho đến hết đời. Anh biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và rằng tôi đã đúng. Anh không muốn ly dị. Đồng thời, anh cũng hiểu được sự tà ác của ĐCSTQ. Trong mắt anh, tôi là một phụ nữ nhút nhát, nhưng anh cũng biết là tính kiên trì, bền bỉ, và công tâm là một phần tính cách của tôi. Tôi hiểu rằng Pháp mà tôi học chính là nguyên lý của vũ trụ, tính chất cơ bản của con người và niềm hy vọng của tất cả chúng sinh. Nếu mọi người đi ngược lại với Chân – Thiện – Nhẫn, họ sẽ đi về đâu? Tôi được hưởng lợi từ Đại Pháp, và tôi không thể ngồi yên khi Đại Pháp bị bức hại.

Để cảnh sát không ngăn mình được, tôi đi xe riêng tới một nơi khác bên ngoài thành phố. Sau đó, tôi bắt xe lửa đến Bắc Kinh. Cuối cùng tôi cũng ở trên chuyến xe lửa đến Bắc Kinh, tôi đã rất hạnh phúc và có vẻ như áp lực chồng chất trong nhiều ngày cuối cùng đã được giũ bỏ. Những gì tôi sẽ phải đối mặt trong tương lai không quan trọng. Khi một học viên có thể thực sự buông bỏ danh, lợi, tình, và thật sự buông bỏ sinh tử, không có gì có thể ngăn cản người đó nữa. Đây là sức mạnh của niềm tin và chân lý của vũ trụ.

Sư phụ giảng:

 “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã gỡ bỏ cho tôi những thứ xấu ví dụ như tâm sợ hãi.

Tại văn phòng ở Bắc Kinh, tôi đã bị bắt ngay lập tức, trước cả lúc kịp có cơ hội thỉnh nguyện. Sau đó, Văn phòng Bắc Kinh gửi tôi trở lại địa phương và giam giữ. Công ty của tôi sẽ không cho tôi làm việc, trừ khi tôi viết bản cam kết sẽ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi lại đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lại và đưa nhiều học viên địa phương của chúng tôi đi chứng thực Pháp. Chúng tôi tới quảng trường Thiên An Môn luyện các bài công pháp và trưng biểu ngữ, và cảnh sát đã đánh đập chúng tôi.

Ngày 19 tháng 07 năm 2000, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp lần thứ ba. Lúc đó, các trại tạm giam ở Bắc Kinh đầy các học viên từ khắp nơi trên đất nước. Chúng tôi đã bị chuyển đi khỏi Bắc Kinh và bị giải đến các vùng ngoại ô và nông thôn. Một số thậm chí còn bị giải đến trại tạm giam ở tỉnh Hà Bắc. Chúng tôi không hề sợ hãi hay chán nản khi phải đối mặt với sự giam giữ bất hợp pháp, lao động cưỡng bức và bỏ tù. Thay vào đó, chúng tôi rất bình thản và đọc Pháp lớn tiếng bên trong xe. Các học viên từ khắp nơi trên đất nước tụ họp lại với nhau và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ. Chúng tôi đã quên tất cả những điều chúng tôi phải chịu đựng trong nhà tù và trại tạm giam. Tôi bị tống lên xe với hơn 20 học viên, và chúng tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho người lái xe. Người cảnh sát theo dõi chúng tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và họ đã không làm gián đoạn chúng tôi.

Khi chúng tôi được đưa trở lại trại giam địa phương. Tôi là người khởi xướng việc luyện công trong trại tạm giam. Cảnh sát xúi giục một tù nhân đánh, còng tay và cùm tôi. Nhiều học viên bị bắt giữ có trình độ học vấn cao, nhưng họ bị đánh đập bởi những kẻ giết người và nghiện ma túy. Đồ ăn trong nhà tù rất tệ, nhưng chúng tôi không hề phàn nàn. Chúng tôi ân cần nói với các tù nhân và cảnh sát rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Mặc dù các tù nhân và cảnh sát thường xuyên đánh chúng tôi, chúng tôi tuân theo yêu cầu của Đại Pháp và không hề ghét họ.

Tháng 08 năm 2000, tôi đã bị kết án bất hợp pháp. Điều kiện tại trại lao động cưỡng bức thực sự tồi tệ, và họ đã cầm tù nhóm đầu tiên trong số “các học viên chủ chốt”, ám chỉ điều phối viên ở các điểm luyện công. Cứ một học viên thì có hai tù nhân được giao nhiệm vụ theo dõi 24 giờ một ngày. Họ không được phép luyện công, nói chuyện, hoặc thậm chí nhìn nhau. Sau đó, để ngăn chặn các học viên nói chuyện với nhau, các khám tù còn bị phân lập, và các học viên bị tách ra ngay cả khi ăn trưa. Môi trường đầy áp lực của ĐCSTQ tà ác. Hàng ngày tôi đều nghe thấy các cán bộ đánh đập và la mắng các học viên tại các phòng khác. Hàng ngày tôi đều nhìn thấy các học viên yếu ớt do bị tra tấn. Những tù nhân được cử đến theo dõi chúng tôi sử dụng rèm cửa để ngăn tầm nhìn của chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng các học viên bị lôi ra tra tấn. Một lần hoàn cảnh bên ngoài trở nên dữ dội và cảnh sát trông rất căng thẳng. Sau đó chúng tôi nghe nói rằng một học viên bị tra tấn đến chết. Sau lần đầu tiên mà cảnh sát tra tấn học viên đến chết, họ không còn e dè nữa. Đối mặt với thử thách lớn này, chúng tôi đã không thỏa hiệp. Chúng tôi luyện công lúc 04 giờ sáng. Cảnh sát treo chúng tôi lên giường hoặc lên cây ở ngoài trời để chúng tôi chết cóng. Họ đưa chúng tôi vào trước bữa sáng.

Đối mặt với cuộc bức hại của tà ác, với việc bị các tù nhân đánh đập, với dùi cui điện và những vũ khí khác của cảnh sát, chúng tôi chỉ tuyệt thực, luyện công và đọc thuộc Pháp để phản đối bức hại. Chúng tôi cũng trưng một biểu ngữ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ở sảnh đường và tận dụng các cơ hội đi vệ sinh hoặc tập thể dục buổi sáng để luyện công, điều này gây sốc cho cảnh sát. Khi hai học viên giăng biểu ngữ, cảnh sát đã cố gắng xé rách biểu ngữ nhưng các học viên giữ và không cho họ làm vậy. Tất cả các học viên ở gần đó bảo vệ biểu ngữ. Cảnh sát xông vào đánh họ, và các tù nhân vốn được giao nhiệm vụ theo dõi các học viên cũng hỗ trợ cảnh sát giành lấy tấm biểu ngữ. Gần 100 học viên tham gia bảo vệ một tấm biểu ngữ Đại Pháp. Cảnh sát giải đi các học viên giăng biểu ngữ và tra tấn họ dã man. Sau đó, tất cả các học viên đứng lại đó mà không rời đi. Học viên chúng tôi là một chỉnh thể. Cuối cùng, cảnh sát đã nhìn thấy hàng trăm học viên đứng lên để bảo vệ Đại Pháp. Họ đã để cho chúng tôi đi. Vào lúc đó, tôi đang tuyệt thực và cơ thể tôi rất yếu. Mỗi khi các tù nhân bức thực tôi, nó giống như bị tra tấn. Các tù nhân đẩy tôi xuống đất, ấn đầu, tay và chân tôi xuống rồi dùng vũ lực nhét một cái ống vào miệng tôi. Nhiều lần tôi gần như bị ngạt thở đến chết. Sau khi họ ngừng, tôi nôn hết ra, ra cả mật. Tôi quyết tuyệt thực đến cùng.

Sau đó, hoàn cảnh trở nên tồi tệ tới mức nhiều học viên không thể chịu đựng sự tra tấn tàn bạo. Tôi bị treo ngoài trời cho chết cóng vì tôi đã tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại và đo đầu trong việc luyện công. Tôi không ăn uống bất cứ thứ gì trong hơn 40 ngày. Tôi không còn cảm giác đói nữa và tâm trí tôi trống rỗng. Tôi chỉ có một suy nghĩ rằng tôi là một học viên Đại Pháp và tôi sẽ không bao giờ bị chuyển hóa. Lúc đó tôi đã không nhận ra rằng chúng ta có thể từ chối và phủ nhận an bài của cựu thế lực, vì vậy tôi chỉ chịu đựng sự tra tấn một cách thụ động. Vào lúc đó, cảnh sát không thể ép buộc tôi ăn bất kỳ thứ gì và bác sĩ nhà tù không thể tìm thấy mạch máu của tôi khi tìm cách chích ma túy vào cơ thể tôi. Sau đó bác sĩ nhà tù đã có ý tưởng gửi tôi đến bệnh viện tâm thần. Tôi biết rằng đã có hơn mười học viên bị đưa đến một bệnh viện tâm thần và bị tiêm thuốc gây hại thần kinh và kim điện. Tôi nghĩ rằng tôi không bao giờ đi đến đó. Vì vậy, tôi giảng chân tướng cho vị bác sĩ của nhà tù, và có lẽ lòng tốt của tôi gây ấn tượng với anh ta. Anh ta thấy rằng cuộc sống của tôi cận kề hiểm nguy mà tôi vẫn nói với anh ta rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Trên thực tế, làm sao mà anh ta lại không biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt? Anh ta chỉ bị xui khiến bởi lợi ích cá nhân và bức hại các học viên Đại Pháp đang trong trạng thái tê liệt. Tôi nói với anh ta nguyên lý ở hiền gặp lành, ác giả ác báo. Cuối cùng, anh ta nói rằng sẽ gửi tôi đến bệnh viện thay vì viện tâm thần. Hai học viên khác cũng đã được đưa đến bệnh viện cùng với tôi. Các bác sĩ trong bệnh viện nói với bác sĩ nhà tù rằng tình hình của tôi rất nghiêm trọng và cuộc sống của tôi đã gần kề cái chết. Trong thâm tâm, tôi xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, con không thể chết. Con cần phải chứng thực Đại Pháp.“ Khi tôi có suy nghĩ đó, tôi cảm thấy một sức mạnh nâng đỡ tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đang tiếp sức cho tôi.

Khi tôi bị đưa trở lại trại lao động cưỡng bức, cảnh sát đã cố gắng để làm cho tôi ăn chút gì đó, nhưng tôi đã không hợp tác với họ. Tôi biết rằng một vài ngày trước, khi sự sống của các học viên gặp nguy hiểm lớn trong khi tuyệt thực, cảnh sát đã gửi họ trở lại từ bệnh viện đến trại lao động cưỡng bức chỉ vì họ uống một ít nước. Lời của Sư phụ vang lên bên tai tôi:

“Nếu hôm nay chư vị phải đối mặt với cái chết, dưới bất kể hình thức nào và không hề sợ hãi, nếu dù thế nào chư vị cũng không để tâm tới chuyện đó và nghĩ rằng, “Có lẽ sau khi chết, tôi sẽ lên thiên đường“, thì cái chết thật sự sẽ không diễn ra. Điểm then chốt là tâm tính. Tu luyện Đại Pháp của chúng tôi là trực chỉ nhân tâm, tu luyện chính là tu cái tâm con người.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu) (tạm dịch)

Tôi rất bình thản. Tôi nghĩ rằng ngay cả nếu tôi chết vào ngày hôm đó thì cũng đáng bởi tôi đã bảo hộ Đại Pháp. Sau đó, các bác sĩ nhà tù thông báo cho tôi rằng chồng tôi đang chờ đợi bên ngoài trại lao động cưỡng bức để đón tôi về. Sau khi tôi trở về nhà, cha mẹ tôi đã khóc khi biết tính mạng tôi bị đe dọa nguy hiểm tới nhường nào. Tôi nói với họ rằng tôi không sao. Tôi luyện công ngay khi trở về nhà. Ngày thứ hai, tôi có thể đi lại và bắt đầu chứng thực Pháp. Làm như vậy cũng chứng thực được sự vĩ đại của Đại Pháp.

Tuy nhiên, cảnh sát đã không bỏ cuộc. Thấy rằng tôi đã phục hồi sau khi trở về nhà, vì vậy họ muốn bắt tôi một lần nữa để gửi tôi đến trung tâm tẩy não. Họ đi theo và giám sát tôi. Gia đình tôi chịu áp lực rất lớn. Chồng tôi không thể tập trung vào công việc còn con tôi không thể tập trung học tập.

Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy như tôi có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Vào cuối năm 2001, tôi bị bắt một lần nữa trong khi giảng chân tướng. Tôi đã bị gửi trực tiếp đến trại lao động cưỡng bức. Cảnh sát đã cử hơn 100 cộng tác viên bị giam ở cùng một chỗ để luân phiên “chuyển hóa” tôi cả ngày lẫn đêm. Vào lúc đó, vài trăm người trong trại lao động cưỡng bức đã xa rời Đại Pháp và trở thành cộng tác viên. Chỉ có một vài học viên không bị “chuyển hóa” bị giam giữ riêng biệt ở tầng trên cùng. Tôi sử dụng biện pháp tuyệt thực để phản đối cuộc đàn áp và họ ép tôi ăn.

Khi tôi nhìn thấy các học viên cũ giờ đã trở thành cộng tác viên và giúp đỡ tà ác, tôi đã rất lo lắng cho họ. Cảnh sát thấy rằng tôi đã tuyệt thực và họ không dám tiếp tục tra tấn tôi thêm, nhưng họ đã không cho phép tôi ngủ trong suốt 18 ngày đêm. Họ cử các cộng tác viên đến cố gắng chuyển hóa tôi 24 giờ mỗi ngày. Tôi đọc bài viết của Sư phụ cho họ. Một số người trong họ thức tỉnh lại. Khi cảnh sát thấy rằng điều này không có hiệu quả, họ bèn mang đến một cộng tác viên từ bên ngoài để chuyển hóa tôi. Cô ta nói về tà ngộ của mình và đoan chương thủ nghĩa lời của Sư phụ. Rất nhiều lập luận vô lý. Người này từng bị giam giữ trái phép tại cùng thời điểm với tôi và phải chịu đựng nhiều hình thức tra tấn. Vào thời điểm đó, cô đã rất kiên định vào Đại Pháp, và tôi khó có thể tin rằng cô ấy đã bị chuyển hóa và đã rơi xuống như thế này. Cuối cùng, cô không thể bác bỏ lời nói của tôi và phải ra đi. Sau đó, họ đã cử một điều phối viên từng thân thiết với tôi để chuyển hóa tôi. Tôi nói với họ: “Các người gửi ai đến cũng không được việc gì đâu. Hãy nhìn những cộng tác viên này đã thay đổi như thế nào sau khi bị ‘chuyển hóa’, họ chửi rủa và công kích người khác, không còn tử tế như đã từng thể hiện khi họ còn là những học viên.” Sư phụ giảng:

“Mấy [tên hề] xấu xí kia chui vào hý lộng quỷ thần trong các trại cải tạo lại có thể lừa đảo được các học viên Đại Pháp là sao? Dẫu thấy rằng chúng đã kiếm được mấy chục một trăm những kẻ cặn bã, dựng nên màn kịch lừa đảo xấu xí ấy, thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động. ” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ 2)

Sư phụ mở thiên mục cho tôi. Tôi thấy rằng tất cả các cộng tác viên đều đã biến thành bộ xương, và trông rất đáng sợ. Người đứng đầu của trại lao động cưỡng bức thẩm vấn tôi và giả vờ tử tế với tôi. Ông ta đặt một bát cơm trước mặt tôi và nói: “Xin hãy giúp tôi, chỉ cần ăn một chút thôi.” Tôi nói với ông ta: “Tôi vô tội. Ông đến từ hệ thống tư pháp và hiểu về pháp luật. Việc có một đức tin là hợp pháp và tra tấn người ta là bất hợp pháp. Tôi không muốn làm khó ông với việc tuyệt thực. Chỉ là vì Đại Pháp bị bức hại và tôi không nên bị bỏ tù.” Ông ta thấy được quyết tâm của tôi. Tôi cũng giảng chân tướng cho ông ta. Cuối cùng, ông ta yêu cầu tôi trở lại phòng giam. Người đứng đầu nhóm rất tức giận, và tôi có thể thấy lòng thù hận trong mắt cô ta. Các cộng tác viên cũng đã rất tức giận khi họ không thể chuyển hóa tôi. Một số bắt đầu la mắng tôi và nói rằng tôi là ích kỷ, vì họ không được đi ngủ. Họ bắt đầu đẩy tôi và sẽ không cho tôi ngủ. Cuối cùng, lãnh đạo trại lao động yêu cầu khoảng 100 cộng tác viên từ đội khác tới chuyển hóa tôi cả ngày lẫn đêm. Một vài cộng tác viên thấy rằng họ không thể chuyển hóa tôi. Họ quỳ xuống trước giường của tôi và cầu xin tôi ăn. Họ cũng bắt đầu nói luyên thuyên và thực sự đã hành xử như những con rối. Luận thuyết sai lạc của họ không thể lọt được vào đầu tôi chút nào. Sau khi tuyệt thực trong vòng một tháng, với sự gia trì của Sư phụ, tôi ra khỏi trại lao động cưỡng bức và lại một lần nữa bắt tay vào chứng thực Pháp.

Tôi biết rằng nếu không có lòng nhân từ của Sư phụ và sự nhẫn nại, tôi không bao giờ có thể bước ra khỏi chốn tà ác như vậy. Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Sư phụ! Bất cứ khi nào nhớ lại những ngày khó khăn, mắt tôi đẫm nước.

Chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh

Sau khi rời khỏi trại lao động cưỡng bức, cơ thể của tôi hồi phục nhanh chóng mà không cần sự can thiệp của y tế, điều này lại một lần nữa chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp. Đồng thời, cha mẹ tôi (cũng là học viên) rất được khích lệ khi họ nhìn thấy những điều kỳ diệu của Đại Pháp. Trong khi tôi đang bị giam giữ tại trại lao động cưỡng bức, họ cũng đã trải qua nhiều chuyện. Mẹ tôi khóc mỗi ngày và mong rằng tôi ở nhà. Sau khi tôi về nhà, con tôi cũng lại bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Chồng tôi cũng hỗ trợ Đại Pháp, nhưng người chủ cũ của tôi vẫn cho người theo dõi tôi mặc dù họ đã sa thải tôi. Vào những ngày mà ĐCSTQ gọi là ngày nhạy cảm, họ cho người giám sát tôi ngay phía trước nhà tôi.

Tôi bắt đầu hướng nội tìm và tìm thấy nhiều thiếu sót: tâm sợ hãi, chấp trước vào làm các việc, không thể học Pháp với tâm thanh tịnh, phát chính niệm như thủ tục, v.v. Sau khi tìm ra thiếu sót của mình, tôi học Pháp chăm và đều. Tôi học tất cả các sách Đại Pháp. Nỗi sợ hãi của tôi dịu đi, và dựa trên Pháp, tôi thực sự hiểu được tầm quan trọng của việc giảng chân tướng.

Sau khi tôi rời khỏi trại lao động cưỡng bức, trước hết tôi yêu cầu cảnh sát trả lại số tiền mà họ đã lấy của tôi. Sau đó, tôi giảng chân tướng cho các lãnh đạo ở nơi làm việc cũ của tôi. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn được dàn dựng bởi ĐCSTQ. Tôi nói với họ rằng việc họ sa thải với lý do tôi là một học viên Pháp Luân là bất hợp pháp. Tôi cũng kể cho họ nghe về sự tra tấn mà tôi đã phải chịu đựng tại trại lao động cưỡng bức và hy vọng rằng họ sẽ không hợp tác với cảnh sát để bức hại tôi. Một số người trong số họ thông cảm với tôi, và một số nói rằng họ sẽ không bao giờ làm điều đó nếu không được lệnh của chính quyền cấp cao hơn. Tôi nói với họ rằng bất kể điều gì ai đó làm, người ta đều phải chịu trách nhiệm. Đây là một nguyên tắc trên thiên thượng rằng thiện ác đều sẽ nhận được báo ứng. Sau này, một số người trong số họ thực sự đã chấm dứt đàn áp Pháp Luân Công.

Một lần tôi gặp người đứng đầu của ngân hàng mà tôi từng cộng tác trước đây. Tôi về cơ bản không hề có bất kỳ liên hệ nào với ông ta trước kia, vì ông ta đã về hưu sau đó. Tôi nói với ông rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ông đã không nghe và yêu cầu tôi rời đi ngay sau khi tôi bắt đầu nói chuyện về Pháp Luân Công. Tôi đã không nản lòng và nói với ông rằng ông không cần phải làm bất cứ điều gì cho tôi, mà tôi chỉ muốn nói với ông ta sự thật. Nhưng ông vẫn còn sợ khi nghe và bỏ đi khi tôi chỉ mới cất lời. Sau đó, tôi lại gặp ông ta trên đường một lần nữa. Ông ta đang trên đường đến bệnh viện để điều trị, và khuôn mặt của ông trông xanh xao và ốm yếu. Tôi nói với ông rằng chúng tôi gặp lại nhau là do tiền duyên, và tôi lại một lần nữa nói chuyện với ông về Pháp Luân Đại Pháp. Lần này ông lắng nghe, và không từ chối tôi như trước đây. Tôi bảo ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, điều này sẽ có lợi cho ông.

Vài ngày trước, tôi lại tình cờ gặp ông. Ông chào tôi từ xa và nói với tôi rằng tôi trông rất khỏe. Ông nói rằng tôi trông trẻ khỏe như trước đây, mặc dù tôi đã bị bức hại và bị mất việc làm. Tôi nói với ông ta rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một tâm thái cởi mở và dạy tôi lòng từ bi và khoan dung. Tôi có một tâm an hòa và không ghét bất cứ ai. Nếu không, tôi không bao giờ có thể đạt được điều này. Ông cũng thừa nhận điều này, và tôi thấy bây giờ trông ông đã rất khỏe mạnh và đoán rằng ông đã chấp nhận sự thật. Tôi thực sự mừng cho ông ta.

Để đối phó với sự giám sát của cảnh sát, tôi giảng chân tướng cho cảnh sát bất cứ khi nào họ đến nhà tôi để quấy rối tôi.

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị muốn khiến họ nhận thức rõ ra điều ấy, thì chư vị hãy giảng chân tượng [cho họ]. Đấy là chiếc chìa khoá vạn năng, là chiếc chìa khoá để khai mở những việc đã bị phong kín lưu lại từ lâu nhưng đang được chúng sinh chờ đợi từ xa xưa lắm rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Một cảnh sát địa phương thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sau khi biết sự thật. Sau đó, ông cũng nói với trưởng đồn cảnh sát rằng họ không nên đến nhà quấy rối tôi nữa, vì các học viên Đại Pháp sẽ không gây ra rắc rối trong thời gian Olympic Bắc Kinh. Tôi cũng giảng chân tướng cho người quản lý ủy ban dân cư nhiều lần. Khi quá trình này tiếp tục, lòng từ bi và khoan dung của tôi tăng dần lên. Lòng ích kỷ và nỗi sợ hãi của tôi thì giảm. Thực sự giống như Sư Phụ giảng,

“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ 2)

Khi tôi không còn sợ hãi, môi trường xung quanh trở nên tốt hơn và tôi cảm thấy thoải mái hơn trong việc giảng chân tướng một cách công khai. Tôi không còn sợ khi giảng chân tướng mặt đối mặt cho những người lạ nữa.

Trong quá trình giảng chân tướng, nhiều điều tuyệt vời đã xảy ra. Vào đầu năm 2004, mẹ chồng tôi đang ở độ tuổi 70, bị mắc lại bệnh tim phổi. Anh trai thứ hai của chồng tôi thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Anh chứng kiến việc tôi đã gần như bị bức hại đến chết, nhưng lại sớm hồi phục chỉ bằng cách luyện công. Anh tin rằng Đại Pháp thực sự kỳ diệu, do đó, anh gọi tôi về nhà. Chúng tôi lái xe hơn 100 km và đến nhà mẹ chồng tôi. Ngay khi chúng tôi bước vào phòng, mẹ chồng tôi không thể ngừng khóc. Hai chị dâu tôi cũng ngồi trên giường khóc. Khăn liệm đã được đặt vào trong buồng. Mẹ chồng tôi rất gầy và xuống sắc. Bà mắc bệnh này từ lúc tầm 30 tuổi và cơ thể bà chưa từng hồi phục. Tôi biết rằng bệnh của bà rất nghiêm trọng. Trước tiên tôi nói với mọi người, “Bệnh của nhiều người đã biến mất nhờ niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Nhưng một số người khác thì lại không thấy thay đổi rõ rệt. Đâu là sự khác biệt? Đó là bởi họ thực sự tin rằng Đại Pháp là tốt. Tình trạng hiện giờ rất phức tạp. Ngoài ra, nếu bệnh của mẹ biến mất sau khi bà niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, anh chị không thể e ngại mà không nói rằng Đại Pháp đã cứu mẹ. Anh chị nên nghe theo lương tâm của mình.” Bệnh viện đã không thể cứu chữa cho bà được nữa. Tất cả họ hàng hứa rằng ngay sau khi mẹ chồng tôi khỏe mạnh trở lại, họ sẽ nói với cả làng rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi ở lại phòng của mẹ chồng cùng với chồng tôi. Tôi nói với mẹ chồng: “Bệnh viện không thể chữa khỏi cho mẹ. Chỉ có Đại Pháp có thể cứu mẹ. Xin mẹ hãy niệm một cách chân thành Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Mẹ chồng tôi biết tình trạng của mình là nghiêm trọng như thế nào. Bà hét lên bằng tất cả sức mạnh của mình, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Sức khỏe của mẹ chồng tôi trở nên tốt lên trông thấy. Chẳng bao lâu bà không còn cần mặt nạ dưỡng khí và tiêm truyền tĩnh mạch nữa. Bà có thể ngồi dậy và nằm xuống. Tôi vui mừng tới độ tôi đã khóc và cám ơn Sư phụ. Thông tin lan khắp làng và gây ra một sự chấn động. Mọi người ngạc nhiên về việc Đại Pháp cứu sống bà.

Trước đây tôi bị kết án bất hợp pháp lao động cưỡng bức, dân làng đã không hiểu tôi. Bây giờ họ nhìn tôi với sự tôn trọng. Họ đến để nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và nhận các tài liệu giảng chân tướng mà tôi đã đưa cho họ. Tất cả những hiểu lầm trước đây đã được hóa giải. Hai chị dâu của tôi cũng thay đổi thái độ đối với Pháp Luân Công. Họ nói, “Pháp Luân Công thật là tốt và kỳ diệu. Bây giờ chị hiểu lý do tại sao các học viên thà bị mất việc làm và bị bắt còn hơn là từ bỏ Pháp Luân Công.”

Liên tục đề cao bản thân trong môi trường gia đình

Con đường tu luyện không hề bằng phẳng. Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn gây ra bởi gia đình và bạn bè. Vượt qua quá trình cực kỳ đau đớn nhằm loại bỏ những tâm chấp trước vào danh lợi tình không hề dễ dàng hơn so với trại lao động cưỡng bức. Sau khi tôi giành lại được tự do cho mình, bên cạnh việc làm tốt các công việc Đại Pháp dưới áp lực vô cùng lớn, tôi đã cố gắng hết sức mình làm mọi việc ở nhà.

Ngoài việc chăm sóc mẹ chồng, tôi cũng cần giúp đỡ họ hàng của cha mẹ tôi và của mẹ chồng tôi. Nhưng cuối cùng, không ai khen ngợi tôi và một số thậm chí còn bực bội với tôi. Một thời gian sau, chúng tôi đã mua một ngôi nhà mới, chúng tôi dự định rời đi và nhượng lại căn nhà ba phòng ngủ cũ cho con tôi. Vì con tôi còn quá trẻ, một người bà con của mẹ chồng tôi, vẫn còn độc thân, ở tạm tại đó. Anh trai tôi và con anh cùng với cha mẹ tôi ở tại một ngôi nhà hai phòng ngủ. Tôi đã bàn với chồng về việc chúng tôi có thể để người bà con đó ở tạm tại nhà bố mẹ tôi (có hai phòng ngủ) nhờ đó anh ta sẽ không phải thuê nhà khi kết hôn. Sau đó, chúng tôi để cho cha mẹ tôi ở tại ngôi nhà cũ của chúng tôi cho đến khi chúng tôi cần nhà. Nhờ vậy, chúng tôi giải quyết được khó khăn của họ hàng hai bên.

Sau đó, một trong những họ hàng xa của mẹ chồng tôi cũng nhân cơ hội chuyển vào nhà của cha mẹ tôi. Tiếp đó người bà con của mẹ chồng tôi lại kết hôn và chuyển đi, nhưng người họ hàng xa thì lại kết hôn và sinh hạ một đứa trẻ tại nhà của cha mẹ tôi. Anh ta cũng đã có một căn nhà mới, nhưng không có ai sống ở đó. Anh ta cũng mượn chúng tôi 20.000 nhân dân tệ lúc mua nhà. Nhưng vì căn nhà đó quá xa chỗ làm nên anh vẫn ở nhà của cha mẹ tôi. Một vài năm trôi qua, và anh không bao giờ đề cập đến việc quay về nhà hoặc trả khoản vay nợ cho chúng tôi. Con tôi sắp vào đại học và chúng tôi cần tiền. Ngay sau khi tôi đề cập về căn nhà với cha tôi, ông đã rất thất vọng và anh trai tôi cũng vậy. Người họ hàng xa của mẹ chồng tôi không muốn chuyển đi và cũng không muốn trả khoản vay. Tôi không có thu nhập vào thời điểm đó, và chồng tôi vay tiền dành cho quỹ học đường cho con tôi. Tôi đã rất bối rối, đặc biệt là vì anh trai của tôi cũng là học viên. Anh dùng tiền và tài sản của bố mẹ tôi, ở nhà tôi, và cũng đổ hết việc chăm sóc cha mẹ lên đầu tôi. Đôi khi tôi phải chăm sóc cha mẹ tôi vào ban đêm. Nếu tôi không đến đó thường xuyên, anh tôi không vui và mắng tôi. Cha tôi cũng là một học viên, và ông yêu cầu tôi và anh trai tôi trông nom ông suốt ngày. Tôi luôn mang đến đồ ăn ngon tới cho ông nhưng ông không hài lòng. Tôi đề nghị tìm một người chăm sóc, nhưng anh tôi đã không đồng ý. Chồng tôi thường về muộn. Tôi biết anh đã có một người phụ nữ khác, và cô ấy là một người bạn tốt của tôi. Họ gặp nhau lúc tôi đang chăm sóc cha mẹ. Ngoài ra, tôi cũng cần phải đi xa để tới chăm sóc mẹ chồng cũng đang bệnh. Tôi phải chịu rất nhiều áp lực.

Một loạt những khổ nạn này dường như không thể chịu đựng nổi. Làm thế nào một học viên (anh trai của tôi) có thể như vậy? Người thân mà tôi quan tâm chăm sóc nhất coi tôi như kẻ thù, đã tức giận và hét vào mặt tôi mỗi khi tôi nói chuyện. Chồng tôi phản bội tôi. Cớ sao mọi người có thể ích kỷ như vậy? Tôi đã khóc. Dưới môi trường rất khó khăn trong trại lao động cưỡng bức, tôi đã không khóc. Vào thời điểm đó, tôi đã lâm vào tình thế khác. Tôi về cơ bản không có bất kỳ chấp trước nào vào danh lợi tình. Do vậy, tôi gặp khó khăn trong tu luyện và nó thật đau đớn. Tôi biết rằng tôi có chấp trước mạnh vào tình cảm gia quyến. Tâm trí của một học viên không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Tại sao tôi không có lòng từ bi và khoan dung đối với các học viên khác? Bản thân tôi không hướng nội tìm mà lại dùng Đại Pháp để đo lường những người khác. Tôi hiểu rằng những vấn đề này có thể liên quan tới các mối quan hệ nhân duyên bởi bất cứ điều gì xảy ra trong quá trình tu luyện đều không phải là ngẫu nhiên.

Tôi nghĩ đến ơn cứu độ từ bi của Sư phụ và quyết tâm tu luyện bản thân đến cùng bằng mọi cách. Tôi không thể bỏ cuộc giữa chừng. Tôi lau nước mắt và bắt đầu học Pháp với tâm thanh tịnh. Mỗi lời trong Pháp của Sư phụ khuyến khích tôi đề cao. Tôi càng có nhiều khổ nạn, tôi càng cần tinh tấn đề cao.

Sư phụ giảng,

“Hãy trân quý, mọi người nhất định phải trân quý con đường chư vị đã đi qua, như thế phần đường tiếp theo cũng nhất định phải bước đi cho tốt. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2004)

Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi hẳn đã ly dị chồng. Nhưng tôi là một học viên và mục tiêu của tôi là phản bổn quy chân. Một học viên thực sự không nên chấp vào được và mất trong thế giới con người. Tôi nên dựa trên Pháp mà xử lý thật tốt mọi thách thức và tu luyện bản thân cho tốt. Chỉ khi đó tôi mới có thể cứu độ chúng sinh tốt hơn và vững bước trên con đường tương lai.

Pháp của Sư phụ thanh lọc tâm trí tôi giống như một mùa xuân tinh khiết. Đó là lúc để tôi loại bỏ những chấp trước cơ bản vào tình. Khi hướng nội tìm với tâm thanh tịnh, tôi thấy nhiều thiếu sót của mình. Tất cả những điều này là khảo nghiệm đối với các tâm chấp trước của tôi. Trước tiên là cảm xúc của tôi bị lợi dụng bởi cựu thế lực. Thứ hai là lợi ích cá nhân. Tôi luôn nghĩ rằng chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi rất nhẹ và tôi đã sẵn sàng dành tiền cho Đại Pháp. Nhưng khi thực sự bị động chạm tới lợi ích, tôi vẫn bị động tâm. Thứ ba là danh. Tôi thích nghe những lời tốt đẹp về mình. Tôi nghĩ rằng tôi đã giúp người thân của mình rất nhiều. Họ không cảm ơn tôi, thay vào đó lại còn bực bội với tôi. Vì vậy, tôi bị động tâm. Trên thực tế mặc dù tôi đã tu luyện được hơn mười năm, tôi vẫn còn có tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm giận dữ rất mạnh. Tôi vẫn còn có chấp mạnh vào tự ngã và vẫn ích kỷ. Tôi vẫn còn nấn ná nơi thế giới con người và không hành xử như thần. Danh lợi cá nhân và tình ảnh hưởng đến tôi vì vậy mà tôi không thể tinh tấn đề cao. Tôi sử dụng các nguyên tắc của con người để đối đãi với những vấn đề tôi gặp phải trong quá trình tu luyện. Tôi muốn tu luyện trong vui vẻ và không muốn mất đi bất cứ thứ gì thuộc về con người. Việc tu luyện sao có thể như vậy được? Chỉ khi buông bỏ những chấp trước con người, đó mới là tu luyện thực sự.

Sau khi tâm tính của tôi nâng lên, tôi đã nói chuyện với người thân của tôi với tâm an hòa. Tất cả họ đều hiểu tôi và đánh giá cao sự giúp đỡ của tôi trong nhiều năm qua, tất cả đều quyết định chuyển đi. Chồng tôi biết rằng đệ tử Đại Pháp đều là người rất tốt, và anh hối hận vì những sai lầm của mình. Để bù đắp những sai lầm của mình, anh hứa sẽ thành tâm học sách Đại Pháp và là một người ngay chính ngay cả khi nếu anh không tu luyện Đại Pháp. Bây giờ tôi đang hợp tác với các học viên bên phía bố mẹ tôi. Chúng tôi thực sự đã trở thành một chỉnh thể. Giờ đây chúng tôi có ít chấp trước hơn và từ bi hơn. Họ hàng bên phía mẹ chồng tôi cũng rất cảm động. Họ cho tôi vay tiền để lo cho con và nói rằng chúng tôi có thể trả lại bất cứ khi nào chúng tôi muốn. Khi tôi thực sự buông bỏ tất cả những tâm chấp trước, tôi trở nên rất thanh thản. Hiện tại, cả gia đình tôi tích cực giúp đỡ cứu độ chúng sinh. Con tôi cũng tu luyện tinh tấn. Chồng tôi đã bắt đầu đọc sách Đại Pháp và nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Anh cũng giúp phân phát phần mềm vô hiệu hóa sự phong tỏa Internet. Nhiều người trong số bạn bè của anh đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn Đại Pháp! Sư phụ và Đại Pháp đã giúp tôi hóa giải oán giận của mình, và giúp tôi thoát ra khỏi thế giới con người và bước trên con đường thần thánh. Chúng tôi có thể trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Còn gì quan trọng hơn thế. Hỡi các bạn đồng tu, chúng ta hãy tinh tấn đề cao và cứu độ nhiều chúng sinh hơn. Chúng ta đừng để Sư phụ lo lắng về mình!

Tạ ơn Sư phụ về ơn cứu độ từ bi của ngài! Cảm ơn các bạn đồng tu.

 


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/26/明慧法会–十六年的修炼历程-264961

Bản tiếng Anh: htmlhttps://en.minghui.org/html/articles/2012/12/31/136877.html

Đăng ngày 2-3-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share