Bài viết của Tú Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2012]

Kính chào Sư phụ tôn kính và từ bi! Kính chào các đồng tu!

Lời tựa

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tham gia Pháp hội bởi vì tôi rất lười viết bài chia sẻ. Sư phụ đã hai lần điểm hóa tôi viết bài cho Pháp hội. Lần thứ nhất là trong một giấc mơ cách đây một năm. Tôi tìm thấy một cây bút, và khi nhìn kỹ hơn, đó là chiếc bút mà tôi đã làm mất trước đó và đã tìm lại được. Tôi rất phấn khởi. Tôi tỉnh dậy và hiểu rằng Sư phụ đã điểm hóa tôi viết bài chia sẻ. Tuy nhiên vì lười biếng, tôi bỏ nó sang một bên và hơn một năm đã trôi qua.

Gần đây, Sư phụ điểm hóa tôi lần nữa. Một hôm, tôi mơ thấy các học viên Đại Pháp tổ chức một Pháp hội để trao đổi kinh nghiệm tu luyện. Các học viên khác đều cầm bài chia sẻ trong tay trong khi tôi không có gì. Một học viên ngồi cùng bàn đang đọc bài chia sẻ và tôi là người tiếp theo. Tôi tỉnh dậy và nhận ra rằng tôi phải viết một bài chia sẻ. Tuy nhiên ngay khi tôi có ý định bắt đầu viết, can nhiễu của tà ác đã xuất hiện. Tôi ho liên tục, và đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua ngôi nhà nhỏ của tôi, tạo nên một cơn bão cát ngoài cửa sổ. Tôi biết là tà ác đang tạo ra can nhiễu. Tôi liên tục đọc thành tiếng câu khẩu quyết phát chính niệm và gió đã ngừng thổi.

Tôi đắc Pháp năm 1996. Tôi là một giáo viên tiểu học. Cả ba người trong gia đình tôi đều là học viên. Chúng tôi đọc hoặc nghe Pháp bất kể khi nào có thời gian, và chúng tôi luyện công hai lần – vào buổi sáng cũng như buổi tối. Chúng tôi nói về lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp cho bất kỳ ai mà chúng tôi gặp. Năm 1999 chế độ Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Kể từ đó, từ tu luyện cá nhân, tôi chuyển sang giai đoạn tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp

Làm tốt công tác trong môi trường công tác và cứu độ những người có tiền duyên quanh tôi

Nhờ sự thay đổi tích cực cả thân lẫn tâm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, những người ở nơi công tác đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ngoài ra, bí thư đảng, hiệu trưởng và vài thầy cô cũng đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, lãnh đạo của tôi đã biết sự thật và liên tục bảo vệ tôi. Khi cuộc bức hại leo thang, một số người vẫn nghi ngờ và tôi thấy rằng tôi phải giảng chân tướng và trả lại thanh danh cho Đại Pháp. Vì vậy tôi đã giảng chân tướng cho giáo viên và học sinh ở trường nơi tôi dạy học.

1. Giảng chân tướng ở nơi làm việc và xóa sạch nghi ngờ trong tâm trí mọi người

Tôi thường đọc bài thơ “Thiện Ác Kỷ Minh” trong Hồng Ngâm của Sư phụ:

“Chúng sinh ma biến tai vô cùng,
Đại Pháp cứu độ loạn thế trung
Chính tà bất phân báng thiên Pháp,
Thập ác chi đồ đẳng thu phong.”

Tôi rất may mắn và tự hào được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vẫn đọc các sách Đại Pháp ở trường giống như trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Tôi có hai quyển Chuyển Pháp Luân, một ở nhà và một ở nơi làm việc. Tôi làm như vậy kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện và khi lãnh đạo cùng đồng nghiệp nhìn thấy tôi đọc sách, cứ như thể là họ không nhìn thấy gì.

Tôi không biết về vụ “tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn” sau khi nó được chiếu trên TV. Tình cờ nó diễn ra vào kỳ nghỉ đông của học sinh. Tôi biết về điều này khi tôi đến thăm nhà chị gái tôi. Chị ấy cũng là một học viên. Vào lúc đó, tôi nói: “Đây chắc chắn là một vụ dàn dựng. Tự tử được coi là sát sinh, và mọi học viên đều biết nguyên lý này.”

Buổi tối, tôi về nhà và xem tin tức để biết sự việc đã được dàn dựng như thế nào để có thể giảng chân tướng cho các đồng nghiệp khi tôi quay lại trường học. Tôi nhìn thấy một vài sơ hở. Ví dụ, nạn nhân không biết tư thế song bàn cũng như thế kết ấn. Thứ hai, sự việc đột ngột xảy ra; vì vậy làm sao mà cảnh sát có thể mang bình chữa cháy đến nhanh như vậy được? Thứ ba, an ninh rất chặt chẽ trên quảng trường Thiên An Môn. Người thỉnh nguyện sẽ bị kiểm tra kỹ lưỡng trước khi họ có thể đến được nơi cần đến. Vậy thì làm sao cảnh sát có thể cho phép một nhóm người chuẩn bị để tự thiêu? Với những phân tích của tôi, toàn bộ môi trường làm việc của tôi đã được chính lại.

Ngày đầu tiên của học kỳ là ngày 24/2, và tôi đã có sự chuẩn bị kỹ càng ở nhà. Ngay khi bước vào văn phòng, tôi nghe các giáo viên đang nói: “Chị có nhìn thấy họ tự thiêu không? Thực ra họ đã lên Thiên Đàng.” Tôi đáp lại: “Đó chỉ là trò lừa bịp. Theo hiểu biết của tôi, sát sinh là điều cấm kị đối với các học viên, và tự tử cũng bị coi là sát sinh. Vì vậy, các học viên sẽ không làm như vậy.” Tôi cố gắng bình tĩnh và phân tích cho họ thấy. Tôi quay sang một giáo viên và hỏi: “Trước đây, chị đã phẫu thuật khí quản, chị có thể hát chỉ sau bảy ngày không?” Cô ấy trả lời: “Điều đó là không thể. Tôi đã không thể nói trong vòng một tháng!” Một trong số những người tự thiêu, Liu Siying đã xuất hiện trên TV, trả lời phỏng vấn báo chí và có thể hát sau vài ngày phẫu thuật khí quản. Chị có tin điều đó là thật không?”

Tôi mang những tài liệu giảng chân tướng tới trường. Thậm chí một vài giáo viên cũng xem các bài giảng của Sư phụ. Sau đó, một đồng nghiệp báo cáo việc này tới bí thư chi bộ. Anh ta đã tìm tôi và nhắc nhở tôi hãy cẩn thận, bởi vì có ai đó đã báo cáo về việc của tôi. Tôi lắc đầu và không nói gì cả. Khi về nhà, tôi đã vô cùng hối tiếc. Tại sao tôi không giảng chân tướng cho anh ta? Ngày tiếp theo, anh ta gọi tôi lần nữa và nói về vụ việc tương tự. Vì vậy, tôi bắt đầu nói với bí thư chi bộ và hiệu trưởng về chân tướng một cách đầy đủ. Cả hai vừa mới được bổ nhiệm. Họ yên lặng lắng nghe những gì tôi nói và cuối cùng không ai can thiệp vào hoạt động giảng chân tướng của tôi.

Giáo viên đã báo cáo về tôi với lãnh đạo cũng nhận ra rằng Đại Pháp là tốt. Một lần cô ấy đi đến từng giáo viên và hỏi: “Mọi người có nghĩ rằng Pháp Luân Công là tốt không?” Có 13 giáo viên trong phòng. Mọi người đều nói một câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Chủ đề được nói đến nhiều nhất ở trường tôi là Pháp Luân Công. Sau đó, phần lớn các thầy cô đều thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Một hiệu trưởng mới được chuyển đến trường. Lần đầu gặp mặt, cô ấy nói với tôi: “Đừng dẫn các em học sinh đi lạc lối.” Tôi nói với cô ấy: “Chân – Thiện – Nhẫn là nguyên lý đúng đắn nhất; không còn gì đúng hơn nữa.” Tôi giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy sống gần nhà tôi, và tôi thường đặt vài tài liệu trước cửa nhà cô ấy. Một lần tôi đến thăm cô ấy ở nhà và thuyết phục cô ấy thoái Đảng. Sau khi tôi giúp cô ấy thoái bằng tên giả, cô ấy cười và nói: “Cảm ơn.” Tối hôm sau, tôi nhìn thấy cô ấy đi với con gái. Tôi cũng giúp con gái cô ấy thoái khỏi đoàn Thanh niên.

Ngay trước thềm Olympics Bắc Kinh, trưởng phòng 610 của thị trấn đến trường tôi để gặp tôi. Anh ta nói: “Chị sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công à?” Tôi giảng chân tướng cho anh ta. Anh ta yên lặng lắng nghe. Tôi cũng nói về việc thoái đảng. Tôi nói: “Hãy để tôi dùng một cái tên giả cho anh. Miễn là anh tự nguyện đồng ý, chỉ thế thôi.” Anh ta hoảng sợ và bỏ đi. Tôi đuổi theo anh ta, khuyên anh ta thoái Đảng. Anh ta bỏ chạy vào xe, và lái xe đi mất trước khi tôi có thể đuổi kịp. Tôi chợt nghĩ: “Anh chắc chắn sẽ được cứu.”

2. Giảng chân tướng trong lớp học bằng trí huệ

Trong lớp học, tôi dùng khoảng 15 phút để tóm tắt lại bài giảng; sau đó tôi cố gắng cho các em học sinh biết Đại Pháp là gì. Một lần tôi giảng về công cụ giao tiếp. Khi kết luận, tôi nói: “Ngày nay, phương tiện giao tiếp rất tiến bộ. So với viết thư và điện tín được sử dụng trong quá khứ, ngày nay việc giao tiếp đã thuận lợi hơn nhiều. Tuy nhiên mọi thứ đều có mặt tốt và mặt xấu. Nếu một người không sử dụng một công cụ đúng đắn, sẽ gây ra hậu quả xấu.” Tôi dừng lại và một học sinh nói: “Đúng thế, giống như việc đối xử với Pháp Luân Công.” Rõ ràng đây là một tiểu đệ tử hoặc là con của một học viên. Các học sinh khác quay lại nhìn xem ai vừa nói. Để bảo vệ học sinh này, tôi lập tức tiếp tục chủ đề: “Thực tế, những gì em nói là đúng.” Các em học sinh lại hướng sự chú ý đến tôi. “Giống như việc đối xử với Pháp Luân Công; nếu các phương tiện truyền thông không sử dụng các công cụ giao tiếp đúng mục đích mà dùng nó để tạo nên các chương trình tuyên truyền, nó sẽ lừa dối vô số con người.” Một học sinh hỏi: “Thưa cô, Pháp Luân Công chẳng phải là không tốt sao?” Tôi hỏi lại: “Tại sao lại là xấu?” Em ấy nói về vụ tự thiêu, giết người và vài hình ảnh em nhìn thấy trên TV. Tôi nói: “Đó là lý do tại sao cô nói rằng nếu các công cụ giao tiếp được sử dụng sai mục đích, nó sẽ đưa đến hậu quả xấu.” Em học sinh lắng nghe và nhìn tôi chăm chú. Để kích thích sự tò mò của học sinh, tôi dừng lại và chủ ý nói: “Hãy bỏ qua nó, chúng ta không nên nói về những điều này trong lớp học.” Các học sinh đều phản đối. Một em đứng lên và nói: “Thưa cô, hãy nói thêm cho chúng em nghe đi ạ!”

Tôi viết lên bảng đen ba chữ to: “Chân – Thiện – Nhẫn” và để các em luận nghĩa. Tôi hỏi: “Nếu các em có thể làm theo những nguyên lý này thì là tốt hay xấu?” Các em trả lời tốt. Sau đó tôi yêu cầu các em tìm những từ trái nghĩa: Dối trá, độc ác, nóng nảy. Tôi viết những từ này bên dưới “Chân – Thiện – Nhẫn” và hỏi các học sinh cái nào là tốt cái nào là xấu. Nếu chúng là xấu, tại sao. Nếu chúng là tốt, tại sao. Các học sinh đưa ra một số ví dụ như: một cửa hàng bán hàng nhái, bệnh viện bán thuốc giả, v.v. Tôi bảo với các em: “Pháp Luân Công tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Các em nghĩ Pháp Luân Công là tốt hay xấu?” Tất cả đều đồng thanh: “Tốt!” Tôi tiếp tục: “Những người mà bức hại Chân – Thiện – Nhẫn có phải là người tốt không?” Các em trả lời: “Không.” Đúng lúc đó, em học sinh đã khơi mào vấn đề đứng phắt dậy, giơ tay lên và hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tất cả các học sinh trong lớp lập tức hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Một học sinh hỏi: “Thưa cô, cô tu luyện Pháp Luân Công phải không ạ?” Tôi trả lời: “Thế thì em nghĩ cô là người tốt hay xấu?” Không đợi học sinh này trả lời, cả lớp cùng đáp: “Tốt!” Tôi nói với học sinh này: “Trước đây, cô rất khắt khe với các học sinh và đôi khi nóng tính. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi cô và lúc nào cô cũng hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.” Cuối cùng, các học sinh đòi mang đến trường các DVD giảng chân tướng các tờ rơi, và tư liệu các em có ở nhà để đọc và xem. Một học sinh có được toàn bộ các đĩa DVD và muốn mang về nhà cho ông của em xem. Em ấy nói ông của em đang bị ốm.

Một lần khác, nhà trường tổ chức thi giáo viên giỏi toàn trường. Tất cả các giáo viên và lãnh đạo nhà trường sẽ dự giờ và chấm điểm. Tôi dạy về việc giữ lời hứa và yêu cầu các em học sinh kể một câu chuyện về lòng trung thực. Cuối cùng, khi kết luận, tôi nói: “Từ thời cổ đại đến nay, có nhiều người là tấm gương sáng về tính thật thà và coi trọng lời hứa. Nhạc Phi là một trong số đó, và tên của ông đã được lưu truyền cho đến ngày nay. Một bậc thánh nhân đã đến thăm Đền Nhạc Phi và để lại một bài thơ bất hủ. Hôm nay cô sẽ đọc bài thơ này cho cả lớp.” Vì vậy tôi đọc to bài thơ “Du Nhạc Phi Miếu” trong Hồng Ngâm. Sau đó, bài giảng của tôi xếp thứ nhất trong cuộc thi.

Sau khi nghe tôi nói về việc xếp thứ nhất các học sinh hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, khi bắt đầu giảng bài tôi chào các em học sinh và một trong số đó đáp lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sau đó tất cả các em học sinh chào lại tôi theo cách này. Trong suốt một thời gian dài, bất kể khi nào tôi giảng bài và chào các em học sinh, các em sẽ đáp lại “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Kết quả là, hành vi ứng xử trong lớp học tiến bộ nhanh chóng, và các em không còn đánh nhau nữa. Uy lực của Đại Pháp thật là tuyệt vời.

Tất cả mọi người trong trường từ giáo viên tới học sinh, đều biết sự thật. Tôi nghĩ, tôi đã dạy rất nhiều lớp học; có lẽ tôi nên chuyển đến một trường khác.

Trong tu luyện, những kỳ tích luôn xuất hiện. Vào đầu học kỳ mới, lãnh đạo nhà trường sắp xếp cho tôi đến dạy tại một trường khác. Tôi biết tại sao điều đó xảy ra. Ngày đầu tiên ở lớp học mới, sau khi tự giới thiệu bản thân, tôi hỏi địa chỉ nhà của các em. Buổi tối, tôi phân phát tài liệu theo địa chỉ mà các học sinh đưa. Ngày thứ hai, các học sinh mang tài liệu đến trường. Trong lớp, các em vây quanh tôi và chỉ cho tôi xem những gì các em có. Tôi nói: “Những từ này rất bé, rất khó để đọc nó, tại sao các em không đọc cho cô nghe!” Một trong số đó đọc lên cho cả lớp nghe. Khi các em có câu hỏi, tôi giải thích để các em hiểu rõ chân tướng. Bởi vì tiết học rất ngắn, chúng tôi chuyển sang đọc các tài liệu trong thời gian nghỉ trưa. Trong khi các lớp khác đang ngủ trưa, lớp của chúng tôi đọc tài liệu giảng chân tướng.

Có một sự việc diễn ra mà tôi không bao giờ có thể quên. Một lần, lớp trưởng đề nghị tổ chức một cuộc họp lớp để thảo luận xem Đảng Cộng sản là tốt hay xấu. Tôi đồng ý. Khi đó trông tôi như đang chấm điểm bài tập về nhà của học sinh, nhưng thật ra tôi đang phát chính niệm. Cả hai đội đều cử đại diện. Đội chống Cộng sản có 32 em học sinh, trong khi đội ủng hộ Cộng sản có ba em. Cải hai phe đều hùng biện rất hùng hồn. Đó là lý do tại sao tôi nói những học sinh này thực sự phi thường. Sư phụ đã an bài cho tôi đến cứu các em. Về sự khởi đầu của Đảng Cộng sản, đội chống Cộng đã đưa ra bằng chứng và lý lẽ để bảo vệ quan điểm: Những người giàu làm ra tài sản vì họ làm việc chăm chỉ, vì vậy không được giết họ. Hơn nữa, Đảng Cộng sản đáng lẽ ra không được giết quá nhiều người trong những cuộc cách mạng. Thậm chí các sinh viên đại học chống lại sự hủ bại của Đảng cũng bị giết bởi chế độ này, và bây giờ họ bức hại những người tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Bằng cách đó, ba học sinh ủng hộ những người Cộng sản hiểu ra sự thật và chuyển sang đội khác. Chỉ còn lại một thành viên trong đội ủng hộ Cộng sản, và em ấy rất có khả năng thuyết phục. Thật không may là những gì em ấy nói chỉ là ngụy biện. Em cho rằng những ai nắm quyền cũng đều làm như vậy. Đại diện của đội chống Cộng nhìn vào tôi, tìm kiếm sự giúp đỡ. Tôi cười và nói: “Dù người đứng đầu đất nước không hành động như những kẻ độc tài. Luật trời là công bằng.” Đại diện của đội chống Cộng tiếp tục: “Đúng thế. Luật trời là cao hơn. Hãy nhìn vào rất nhiều thiên tai và thảm họa thiên nhiên đang xảy ra ngày nay. Trời đang diệt tà Đảng.” Tôi thêm vào: “Đó là lý do vì sao chúng ta nên thoái Đảng để bảo vệ mình khỏi tai họa.” Với kết luận này, cuộc họp lớp kết thúc. Đội thất bại đã khóc, than phiền rằng tôi bênh vực đội còn lại. Vì vậy, tôi phân tích kỹ lưỡng với em đó. Tôi nói rằng trong một đất nước không ai có quyền quyết định số phận của người khác. Bởi vì ở Trung Quốc không có nhân quyền, nên người có quyền lực có thể làm những gì mà anh ta muốn như là bức hại Pháp Luân Công. Đó thực ra là quyết định của Giang Trạch Dân. Trời muốn tiêu diệt Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cuối cùng em học sinh đó cũng hiểu rõ chân tướng.

Lúc này, phong trào thoái ĐCSTQ mới bắt đầu, và tôi thuyết phục các học sinh trong lớp rút khỏi Đảng. Sau khi giảng chân tướng, tôi nói: “Nếu ai muốn thoái thì hãy nghĩ đến một bí danh hoặc tên khác. Nếu các em không muốn thoái, cô sẽ không ép buộc các em.” Khi tôi kết thúc, lần lượt từng em rút khỏi Đảng. Hơn nữa các em còn thoái bằng tên thật của mình. Không bao lâu, nửa học kỳ đã trôi qua, và tôi quay lại trường cũ. Rõ ràng đây là an bài của Sư phụ để tôi quay về trường cũ và thuyết phục mọi người ở đó thoái đảng.

Khi quay về trường cũ, tôi tiếp tục kết thúc bài giảng trong nửa thời gian và sử dụng thời gian còn lại để nói chuyện với học sinh. Tôi khuyên các em từ bỏ đảng và trong mỗi giờ học có khoảng bốn, năm em thoái. Vài học sinh còn về nhà và thuyết phục bố mẹ thoái đảng. Thật kỳ diệu, mỗi khi tôi giảng chân tướng xong, lãnh đạo nhà trường sắp xếp cho tôi dạy lớp khác. Hoặc nếu không, giáo viên phụ trách lớp nghỉ phép, và tôi được yêu cầu tiếp quản lớp học đó. Có trên 130 học sinh trong trường, và chỉ có một học sinh từ chối thoái mặc dù tôi đã cố gắng rất nhiều để khuyên em. Một học sinh khác đồng ý thoái chỉ sau khi tôi nói với em lần thứ hai. Tuy nhiên, ngày tiếp theo bà của em đến gặp giáo viên chủ nhiệm. Vì giáo viên này đã hiểu sự thật và thậm chí gia đình cô có tới 17 người họ hàng thoái đảng, chúng tôi đã cùng nói chuyện với thành viên của gia đình học sinh này từ 11 giờ sáng tới 02 giờ chiều, cuối cùng bà ấy cũng hiểu rõ chân tướng.

Gần như tất cả học sinh trong trường đã không công nhận đảng. Sau khi giảng chân tướng ở trường, tôi muốn về hưu. Bằng cách đó, tôi có thể đi giảng chân tướng cho nhiều người trên phố. Tuy nhiên, tôi còn vài năm nữa mới có thể nghỉ. Đại Pháp lại mang đến một điều kỳ diệu khác. Vào năm 2010, khi năm học mới bắt đầu, nhà trường phân công tôi làm bảo vệ trong các kỳ nghỉ của trường, bao gồm mùa đông và mùa hè. Điều đó có nghĩa là trong thời gian của học kỳ, tôi không phải giảng dạy. Điều này cũng gần giống như là tôi đã về hưu. Tôi biết tất cả điều này do Sư phụ an bài.

Giữ vai trò chủ đạo trong xã hội và cứu độ chúng sinh

Sư phụ giảng trong “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011”:

“Mà vai diễn chính ở đây chính là đệ tử Đại Pháp, chúng sinh đều đang chờ đợi chư vị cứu, cung cấp hoàn cảnh tu luyện cho chư vị, đồng thời đợi chư vị tới cứu.”

Chúng ta tới đây để giúp Sư phụ trong thời kỳ Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.

1. Đi bộ trên phố và giảng chân tướng trực diện

Do công việc thay đổi từ năm 2010, tôi bắt đầu đi đến từng con đường từng ngõ phố để giảng chân tướng cho mọi người. Tôi làm việc đó cả trong những ngày nghỉ lễ. Tôi đặt ra mục tiêu thuyết phục mọi người thoái đảng mỗi ngày cho mình, ít nhất là bốn người nếu tôi phải làm việc và ít nhất là 20 người nếu ngày đó tôi được nghỉ làm. Vào mỗi buổi sáng, tôi học Pháp theo nhóm, học một bài giảng. Ở nhà, tôi đọc một bài khác trước khi đi ra ngoài. Tôi về nhà trước 06 giờ chiều. Trong hơn hai năm, về cơ bản tôi tuân theo lịch trình này.

Ban đầu tôi đi phát các đĩa DVD Nghệ thuật Thần Vận. Nếu người khác hỏi về Pháp Luân Công, tôi sẽ nắm lấy cơ hội để bảo người đó thoái Đảng. Có một người đàn ông đang chậm rãi đi xe máy. Tôi đi lên trước chỗ anh ấy, cầm DVD. Anh ta dừng lại và nhận lấy đĩa, hỏi nó có liên quan gì đến Pháp Luân Công không. Tôi bảo đấy là những bài hát và vũ điệu khôi phục lại văn hóa truyền thống Trung Quốc, nhưng hầu hết các vũ công là học viên Pháp Luân Công. Vì vậy tôi giải thích với anh ta tại sao anh ta nên thoái khỏi ĐCSTQ. Anh ta lắng nghe và hiểu ra sự thật; sau đó thì đồng ý thoái đảng.

Bên cạnh việc giảng chân tướng cho mọi người trong thị trấn nơi tôi sống, tôi cũng đi tới những ngôi làng lân cận. Một lần, tôi đi tới một ngôi làng và đi qua một đống rác bên đường. Tôi nhìn thấy một ông già đang bới rác, tôi đi qua và nhìn xem ông ta làm gì. Tôi do dự bởi vì ông ấy khoảng 50 tuổi và hình dáng thì xấu xí. Hơn nữa quần áo ông ấy rất bẩn thỉu. Tôi nghĩ, liệu một người như ông ta có phải là một thành viên của ĐCSTQ? Nhưng tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Vì vậy, tôi đi về phía ông ấy và hỏi: “Ông có muốn lấy một chiếc đĩa DVD không?” Ông ta nhìn tôi và trả lời: “Không, tôi không thể xem. Chị có sách không?” Tôi đưa ông ấy hai quyển sách nhỏ. “Ông đã từng gia nhập bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ chưa?” Tôi gia nhập Đoàn Thanh niên. Tôi tiếp tục nói với ông ấy về việc trời diệt Trung cộng. Tôi hỏi: “Ông đã từng đọc Chín lời bình luận Đảng Cộng sản chưa?” Ông ấy trả lời: “Vâng, tôi thường đọc nó.” Sau đó ông ấy tiếp tục nói những gì ông ta biết về Pháp Luân Công. Ông ấy rất ngay thẳng. Không phải là tôi đang giảng chân tướng cho ông ấy, mà là ngược lại. Sau khi chúng tôi nói chuyện một lúc, tôi hỏi ông ấy: “Ông có biết phong trào thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không?” Ông ấy nói: “Có, nhưng tôi không biết làm thế nào.” Tôi giúp ông ấy thoái Đoàn Thanh niên và Đảng Cộng sản. Tôi bảo ông ấy hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân – Thiện – Nhẫn là tốt.

Tôi giảng chân tướng với mọi người khi đang đợi xe buýt, gửi tiền vào ngân hàng, ngồi trên xe buýt cũng như thăm bệnh nhân trong bệnh viện. Khi tôi đi chụp tài liệu, tôi khuyên các nhân viên ở đó thoái đảng. Để cứu nhiều người hơn, tôi tập trung giảng cho một nhóm người. Ví dụ chúng tôi có nhiều dự án xây dựng ở địa phương. Tôi sẽ đến thăm một nhóm công nhân xây dựng trong giờ nghỉ trưa và giảng chân tướng cho họ. Một ngày, tôi về nhà tới ba lần để lấy tài liệu vậy mà tôi cũng không có đủ để phân phát. Trong một ngày tôi giúp 66 người thoái ĐCSTQ.

Mùa đông năm ngoái, tôi đến chợ rau quả đầu mối để giảng chân tướng cho mọi người. Tôi đến từng quầy hàng. Có bảy người ở đó, và sáu trong số họ đồng ý thoái đảng. Một người từ chối mặc cho tôi cố gắng khuyên nhủ. Anh ta từ chối lắng nghe sự thật. Tôi đã hết tài liệu để phân phát. Tôi bảo họ tôi sẽ quay về và lấy thêm. Trên đường quay về tôi va phải một thanh niên khiến xe đạp của cậu ấy bị kéo đi. Tôi hỏi cậu ấy đã gia nhập Đảng chưa. Cậu ấy trả lời có. Sau khi tôi khuyên cậu ấy thoái đảng, tôi bảo rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và cậu ấy vui vẻ đồng ý. Sau đó tôi đạp xe về nhà. Vì tuyết rơi dầy, cậu ấy nói với theo: “Hãy cẩn thận!” Cậu ấy rất sợ đạp xe trong thời tiết xấu. Ấy thế mà một bà già như tôi trong độ tuổi 60 có thể đi xe đạp trong trời gió tuyết và về nhà an toàn, nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ. Về nhà, tôi lấy thêm lịch và quay lại chợ đầu mối. Họ đang đóng gói để đi và ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Trước khi tôi bắt đầu nói, họ mắng người đàn ông ương ngạnh đã từ chối thoái đảng. “Tốt hơn hết là anh hãy đồng ý, hãy xem bà ấy đã làm những gì?” Người đó nói: “Được thôi, tôi sẽ thoái.”

Một lần, một chiếc ô tô đỗ bên đường. Tôi đi bộ tới và nói: “Tôi sẽ đưa anh một đĩa DVD, anh có thể xem nó không?” Một người đàn ông trả lời: “Tôi biết cái này là gì; tôi muốn xem.” Trong khi những người khác còn nghi ngờ, anh ấy nói với họ: “Nhìn xem; nó rất tốt.” Có ai đó thì thầm: “Có phải là Pháp Luân Công không?” Tôi nhanh chóng trả lời: “ Có ai muốn xem nó nếu như nó không phải là Pháp Luân Công? Chị có biết là Pháp Luân Công đã được phổ truyền ở hơn 100 nước trên thế giới không. Nó được chào đón ở khắp mọi nơi.” Ngay lúc ấy, người đàn ông muốn có DVD nói: “Hãy nói thêm với chúng tôi đi.” Vì vậy, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ, từ sự phổ truyền của Đại Pháp đến cuộc bức hại. Tôi cũng nói với họ trời sẽ diệt Trung Cộng và để tránh gặp tai họa, họ nên thoái đảng. Có tám người trong số họ. Tất cả họ đều đã gia nhập đảng, chỉ trừ một người, và tất cả họ đều muốn thoái ĐCSTQ. Ngay lúc ấy, một người đi ngang qua hỏi chuyện gì đang xảy ra. Sau khi nghe tôi giảng chân tướng, anh ấy cũng thoái ĐCSTQ. Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Khi tôi đang đi bộ, những ánh sáng nhiều màu sắc tỏa ra từ bàn chân tôi, và tôi nhìn thấy những chữ Trung Quốc to cũng như nhỏ đọc là “Chính Pháp” trong ánh sáng. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi.

Tôi thường đến những quầy rau quả trong chợ để giảng chân tướng. Một lần, tôi đi đến một quầy to và hỏi có ai muốn có lịch treo tường không. Ban đầu mọi người sợ hãi không dám lấy. Sau khi tôi nói với họ về sự phổ truyền rộng rãi của Pháp Luân Công ở hơn 100 nước, họ quyết định lấy nó. Tôi cũng nói với họ việc trời diệt Trung Cộng. Có 13 người ở đó, và tất cả họ (trừ hai người không gia nhập Đảng) đều thoái. Khung cảnh giống như đang diễn thuyết về sự thật của Đại Pháp cho những người có mặt.

Một lần, một chiếc xe buýt chở đầy hành khách dừng bên đường. Bởi vì chiếc xe chưa đến giờ khởi hành, người lái xe và người phụ xe đang nói chuyện bên ngoài xe. Tôi giảng chân tướng cho họ, và họ đồng ý thoái đảng. Sau đó tôi hỏi liệu tôi có thể phân phát các tài liệu cho hành khách trên xe buýt không. Người lái xe nói: “Có chứ, tôi sẽ giúp chị.” Hầu hết mọi người đều nhận tài liệu. Vài người trong số họ không muốn nhận bởi vì nó đề cập đến Pháp Luân Công. Vì họ đề cập đến Pháp Luân Công, tôi giảng chân tướng cho họ và khuyên các hành khách thoái đảng. Gần như cùng lúc, có tới 12 người trong đó đồng ý. Sau đó tôi bảo họ hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

2. Giảng chân tướng ở các địa điểm khác nhau

Để cứu độ chúng sinh nhiều hơn, tôi cũng dùng các cách khác để giảng chân tướng như dán các biểu ngữ, v.v. Sau khi Sư phụ đồng ý việc dùng tiền xu có mang lời nhắn giảng chân tướng, tôi bắt đầu tạo ra nhiều đồng xu như vậy. Trong những năm này, tôi đã tiêu nhiều đồng xu đó.

Kể từ tháng Bảy, tôi mua hai chiếc điện thoại. Ban đầu, tôi sử dụng chức năng tin nhắn thoại để gửi tin nhắn giảng chân tướng cho mọi người. Trong một ngày, tôi có thể gửi đi khoảng 1000 cuộc gọi, và bốn đến năm trăm người nghe nó. Sau đó tôi chọn ra những người nghe tin nhắn và gọi họ để thuyết phục họ thoái đảng. Bình thường thì trong một giờ, tôi có thể khuyên 10 người thoái ĐCSTQ. Có một người liên tục nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi tôi nói với anh ấy. Có một người khác, khi vừa nghe tôi nói thoái ĐCSTQ để tránh gặp tai họa, lập tức nói: “Tôi đã gia nhập Đoàn Thanh niên, hãy giúp tôi thoái nó.” Anh ấy sau đó tiếp tục chỉ trích ĐCSTQ. Tôi thậm chí không cần phải nói chi tiết, cụ thể và anh ấy rất khao khát muốn thoái đảng.

Một buổi tối, một phụ nữ nghe tôi giảng chân tướng và thoái đảng. Sau đó, cô con gái 10 tuổi của cô ấy nghe chân tướng và rút khỏi Đoàn Thanh niên. Bị con gái thúc giục mạnh mẽ, bố cháu gái do dự nhận cuộc gọi và nghe tôi giảng chân tướng. Cuối cùng, anh ấy cũng thoái đảng.

Một lần, một viên công an trả lời cuộc gọi của tôi và ngay lập tức nói: “Chị có biết tôi là ai không? Tôi là công an. Tôi có thể xác định được chị ở đâu và bắt chị.” Tôi thầm nghĩ, “Tôi đã vô hiệu khả năng kiểm tra của anh bằng công năng của tôi.” Tôi nói với anh ta: “Tôi không muốn biết anh làm gì. Tôi đang cứu anh. Anh không muốn được cứu à? Đã bao giờ anh nghĩ tại sao chúng tôi những học viên đang làm việc này chưa?” Anh ta trả lời: “ Những gì chị nói có đúng không?” Tôi nói: “Tại sao tôi lại phải gọi cho anh để đùa cợt?” Sau đó tôi giảng chân tướng cho anh ta, và anh ta đồng ý thoái đảng. Anh ta cũng đồng ý không dính líu đến việc đàn áp Pháp Luân Công.

Giảng chân tướng qua điện thoại giúp tiết kiệm nhiều thời gian. Ngoài ra, chúng tôi có thể liên lạc với những người mà chúng tôi không thể gặp và giảng chân tướng cho họ. Trong một tháng, tôi giúp được hơn 400 người thoái đảng.

Trong quá trình bước ra giảng chân tướng cho mọi người, tôi thấy rằng: nó giống như các nhà sư hay nữ tu sĩ vân du trong xã hội.

“Vân du rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó. Các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Trên thực tế, đây cũng là một quá trình tống khứ tâm chấp trước của chúng ta. Càng nói với mọi người, tôi càng cảm thấy mình có trách nhiệm lớn lao. Càng giảng chân tướng, tôi càng hiểu được sự vinh diệu của danh hiệu – Đệ tử Đại Pháp, và tôi càng cảm thấy chúng sinh đang đợi được cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/28/明慧法会–大法弟子在哪里都是主角(上)-264315.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/28/136807.html

Đăng ngày 28-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share