Bài của Tang Song tại Trung quốc

[MINH HUỆ 16-08-2007] Có nhiều câu chuyện rất cảm động và thương tâm về các học viên Pháp Luân Công tại Trung quốc lục địa làm sáng tỏ sự thật về cuộc bức hại trong tám năm qua. Hôm nay tôi muốn kể ra một số câu chuyện mà tôi đã nghe thấy và tận mắt chứng kiến, để nói lên sự kính nể chân thành của tôi đối với các người tốt đó, những người mà đã đối mặt với khó khăn để duy trì, nâng cao đức tin của họ.

Nhiều người bạn quanh tôi và cả những người trong gia đình tôi đã gặp những học viên Pháp Luân Công mà làm sáng tỏ sự thật với họ. Một lần cha tôi nói với tôi rằng khi ông đang đi ngoài đường, một người đàn ông vào khoảng bốn mươi tuổi nói với ông rằng hãy nhớ ‘Pháp Luân Công là tốt’. Đó là một ngày mùa đông lạnh. Cha tôi đi làm và gặp người đàn ông đó, mà ăn mặc mỏng manh. Xem như ông ta đang run trong gió lạnh. Người đàn ông này nói với cha tôi, “Xin hãy ngừng một chút.” Cha tôi nghĩ rằng ông ta muốn hỏi đường, vì vậy cha tôi hỏi ông ta có cần giúp đỡ gì không. Người đàn ông này nói, “Tôi muốn nói với ông một điều, xin hãy nhớ điều này, Pháp Luân Công là tốt, và điều mà họ nói trong truyền hình đều là những lời dối gạt.” Cha tôi trả lời, “Được rồi. Anh nên đi về nhà đi vì ở ngoài khá lạnh.” Sau khi tôi nghe cha tôi nói, tôi khá cảm động. Tôi định hỏi cha tôi tại sao ông không hỏi người đàn ông đó có cần giúp đỡ gì không, và tại sao ông không đưa cho ông ta một ít tiền. Nhưng tôi không nói điều gì, vì tôi cảm thấy rằng ý nghĩ này là một sự sỉ nhục cho một người cao quí như vậy. Nhiều năm trước, tôi thình lình gặp được một ‘chú’ [Tại Trung quốc, người ta lễ phép và thân mật gọi một người lớn tuổi bên ngoài gia đình là chú hoặc cô] mà là một học viên Pháp Luân Công ở ngoài đường. Sau này tôi trở thành một người bạn của gia đình chú đó. Gia đình này có ba người đều là những học viên Pháp Luân Công kiên định. Khi tôi có thời giờ, tôi thường hay đến nhà họ chơi. Tôi cảm thấy rất thỏa mái tại nhà họ, nhưng đó không phải là vì họ giàu có. Họ kỳ thật khá nghèo, và không có vật dụng gì trị giá nhiều tiền cả. Nhưng mỗi lần tôi đến nơi đó, tôi cảm thấy như là nhà của tôi. Thật là đáng tiếc là tôi bây giờ không thể gặp họ vì công việc làm. Tôi thật nhớ họ.

Một lần tôi đi đến nhà cũ của tôi ở quê để thăm một số bạn bè và thân quyến. Tôi nghe rất nhiều câu chuyện từ họ về Pháp Luân Công. Một người bà con xa nói với tôi là trong khi chị ta đi trên đường mua một số đồ đạt, cô ta đang ngồi trên một chiếc xe Van, và người tài xế nói với cô ta, “Sự tự thiêu ở Thiên An Môn là dối gạt, và nó được bịa đặt bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc.” Chị ta nói với tôi một cách xúc động, “Tôi nghe nói là nhiều người tập luyện Pháp Luân Công ở nhiều nước khác. Tôi nghe nói Pháp Luân Công thật sự rất tốt.” Tôi thấy rằng quá sức tưởng tượng là cả những người ở những vùng xa xôi cũng biết được sự thật về Pháp Luân Công.

Một người bà con xa khác nói với tôi là một sáng sớm chị ta nhìn thấy nhiều người tụ họp với nhau trên đường. Có người nhận được một số tờ bướm Pháp Luân Công được các học viên phát đi trong đêm trước, và họ đang đọc lớn lên cho mọi người nghe!

Khi tôi đi thăm bà tôi, một bà cô nói với tôi rằng người láng giềng của bà tôi mang một đóng sách cao cở 6 tấc ngoài đường, hỏi mọi người có ai muốn có một bản không. Cô tôi hỏi ông ta đang phát gì đó, và biết rằng đó là những cuốn sách nhỏ về Pháp Luân Công. Người đó không phải là một học viên Pháp Luân Công. Cô tôi hỏi ông ta lấy các sách đó ở đâu, ông ta nói, “Không cần biết điều đó. Chị chỉ nói cho tôi biết chị có muốn có một bản không. Nếu muốn thì hãy lấy đi.” Thật là tiếc là bà cô tôi không có lấy một quyển. Nhưng cô có nhiều bà con họ hàng tập Pháp Luân Công và đã nói cho cô biết sự thật về Pháp Luân Công. Thực ra, Cô cũng đã tập Pháp Luân Công vài ngày trước năm 1999.

Một ngày kia, trời rất nóng, một người cô cậu của tôi đến nhà tôi chơi. Anh ta rời đi sau khi ăn cơm trưa xong, vì anh ta có việc phải đi làm. Không bao lâu sau khi anh ta rời đi, anh ta gọi tôi trong điện thoại và nói, “Hãy đoán tôi đã gặp ai ở ngoài đường?” Tôi nghĩ anh ta có lẽ gặp được một người bạn bè nào mà anh ta không gặp từ lâu. Anh ta kỳ thật đã gặp một học viên Pháp Luân Công mà đưa cho anh ta một cuốn tập. Anh ta nói trời rất nóng. Khi anh ta vừa ra khỏi cửa, anh cảm thấy như là một cái cây đang gục dưới ánh nắng. Trong khi anh ta đang đi mệt mỏi dưới nắng mặt trời, một người bạn trẻ ngừng anh ta và đưa cho anh ta một số giấy tờ và nói, “Xin hãy đọc nó, nó thật sự rất tốt.” Người bà con cô cậu của tôi nghĩ rằng đó có lẽ là giấy quảng cáo gì đó, vì vậy anh ta không chú ý lắm, nhưng sau khi bước đi một đoạn, anh ta nhớ ra và lấy ra xem tờ giấy thì mới biết đó là một quyển tập Pháp Luân Công. Nó chứa đựng các chi tiếc để vượt qua sự ngăn cản Internet. Anh ta thích quá nên gọi tôi ngay. Tôi muốn đi ra ngoài để xin một bản từ người bạn trẻ đó, nhưng tôi nghĩ tốt hơn không nên làm phiền anh ta, vì tôi đã biết sự thật về Pháp Luân Công. Tốt hơn nên để dành các quyển tập đó cho người khác.

Người bà con cô cậu này của tôi sau này làm bạn với một người trên Internet, mà cũng là một học viên Pháp Luân Công. Cách đây một vài ngày, người bạn này gửi cho anh ta một địa chỉ web của Đại Nhạc Hội Tân Niên Trung quốc 2007 để cho anh ta xem. Tôi không được may mắn như anh ta. Ngoài người chú này, tôi chỉ nghe nói từ những người khác, nhưng không đích thân được gặp một người học viên Pháp Luân Công nào mà cho tôi một quyển tập. Có lẽ vì tôi là một người đã biết sự thật.

Tôi có một người bạn mà cũng khá may mắn. Chị ta có một người bạn là học viên Pháp Luân Công mà trước đây là đồng nghiệp của chị ta. Chị đồng nghiệp này đối xử với chị ấy rất tốt như là chị ruột của mình. Chị cũng giúp đỡ chị ấy trong công việc. Chị nói người ‘chị’ này là người tốt nhất mà chị đã được biết. Khi chị này làm sáng tỏ sự thật với chị, chị chấp nhận tin tức ngay, và chị cũng mượn các sách để đọc. Chị không những thoái Đảng Cộng sản cho mình, mà cũng giúp năm người khác trong gia đình chị thoái cái đảng tà ác. Hơn nữa, chị nói với nhiều người khác sự thật về Pháp Luân Công và kêu các người bạn học cũ của chị thoái đảng. Một lần khi chi nói với một đồng nghiệp của mình sự thật về Pháp Luân Công, người bạn ầy nói, “Tôi biết Pháp Luân Công rất tốt. Mẹ tôi là một học viên Pháp Luân Công. Bà trước đây rất hay mắc bệnh, nhưng bây giờ bà rất khỏe mạnh sau khi tập Pháp Luân Công.” Người bạn của tôi nói rằng chị thật sự cảm động. Người bạn đồng sở này rất may mắn đã nhận được nhiều thư điện tín (emails) từ các học viên Pháp Luân Công ngoại quốc, và chị vẫn còn liên lạc với một số trong họ. Anh tôi và chị dâu tôi thường nhận được các quyển tập Pháp Luân Công ngoài hành lang trước tòa nhà của họ. Chị dâu tôi thường gặp một vị lớn tuổi mà làm sáng tỏ sự thật với chị. Sau này chị rời bỏ ĐCSTQ dùng chính tên thật của chị. Họ thường không bao giờ đọc các tờ tài liệu làm sáng tỏ sự thật trong hành lang, và luôn liệng các tài liệu trong giỏ xe đạp của họ. Sau này tôi nói với họ rằng thật không dễ cho các người mà làm ra các tờ tài liệu đó, và cũng không độc hại gì khi đọc chúng. Chị dâu tôi sau này nói rằng, “Bây giờ khi chúng tôi nhận được các tài liệu làm sáng tỏ sự thật, chúng tôi đọc chúng kỹ lưỡng và sau đó xếp chúng lại và để chúng trong giỏ xách xe đạp của một người khác, hoặc là đặt chúng ở một nơi khác để cho người khác có thể đọc chúng.”

Một đêm, sau khi tôi ra khỏi xe búyt, tôi nhìn thấy một người đàn bà trẻ tật nguyền nơi trạm xe buýt. Bà không thể đứng lên, bà chỉ có thể đi trong khi ngồi xụp trên hai gót chân, với đôi bàn tay đặt ở trên chân để làm bàn chống đỡ. Nhìn bà ta thấy thật tôi nghiệp. Có hơn mười người nơi trạm xe buýt, nhưng không ai nhìn thẳng bà ta. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho bà ta và muốn giúp đở, nhưng không biết giúp bằng cách nào. Vì đối với bà ta, giúp đở cách nào cũng chỉ là tạm thời trong một lúc, nhưng nó không thể có sự thay đổi có ý nghĩa cho đời bà ta. Tôi thình lình nhớ ra và nói với bà ta, “Pháp Luân Đại Pháp tốt, ” vì tại Trung quốc, nhiều người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể mang may mắn vĩnh viễn cho đời sống tương lai của một người. Nếu tôi nói với bà ta, “Pháp Luân Đại Pháp tốt, ” phải chăng đó là sự giúp đỡ vĩnh viễn cho bà ta?

Tôi bước đến trước bà ta và ngồi xụp xuống và nói, “Này em, để tôi nói với em một điều…” Khi tôi vừa nói “xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp tốt, ” em đó liền tiếp theo nói rằng, “Chân Thiện Nhẫn tốt.” Sau đó em nói với tôi, “Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp tốt, nhiều người đã nói với em như vậy.” Lúc bấy giờ tôi nhìn thấy đôi mắt của em đó chiếu sáng dưới ánh đèn đường. Sau khi tôi rời đi, khi tôi nghĩ lại điều em đó đã nói, tôi không biết tại sao, nhưng tôi không ngưng được giòng nước mắt, tôi thật sự khóc lớn. Tôi sau này biết rằng em đó là một người ăn xin nghèo khó, vì tôi thấy em xin ăn ngoài đường. Tôi tự nghĩ: À! Trên thế giới này, có lẽ chỉ có các người học viên tốt bụng Pháp Luân Công là để ý đến sinh mạng nghèo khổ tàn tật này, mà đã bị bỏ quên bởi phần lớn con người. Ngoài việc thành thật kính mến những người mà đã kiên định nêu cao đức tin của họ trước cuộc bức hại dã man tàn bạo như vậy, tôi cũng muốn nhân cơ hội này đánh thức lương tâm của nhiều người hơn để biết được Pháp Luân Công và ủng hộ Pháp Luân Công, và cùng nhau, chấm dứt cuộc bức hại tàn bạo mà đã kéo dài trong tám năm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/16/160933.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/28/89035.html
Đăng ngày 3-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share