Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam

[MINH HUỆ 16-11-2012] Khi lần đầu tiên nhìn thấy thông báo yêu cầu bài viết cho Pháp Hội Minh Huệ ở Trung Quốc, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Thời gian trôi nhanh như tên bắn”. Khi mẹ tôi yêu cầu tôi đóng góp bài chia sẻ cho Pháp Hội, tôi nói với bà rằng tôi không có thời gian. Sau đó là đến kỳ nghỉ học. Mẹ tôi lại hỏi tôi nữa, nói là sắp hết hạn gửi bài. Tôi nói: “Con tu luyện không tốt nên chẳng biết viết gì cả”. Mẹ tôi nói rằng: “Chính vì điều này, con nên viết một bài. Con nói con tu luyện không tốt. Vậy thì phần nào con nghĩ là con đang tu không tốt? Con nên viết về nó và chia sẻ với các học viên khác. Bằng cách đó, con có thể vạch trần tà ác!” Tôi không thốt ra lời nào, suy nghĩ rằng: “Nếu mình viết về những khuyết điểm của mình, liệu có bị mất mặt không nhỉ?”

Sau đó, tôi đã thay đổi suy nghĩ, vì mẹ tôi đã chia sẻ một bài viết cho tôi đọc, gợi ý rằng các học viên không chia sẻ kinh nghiệm của họ thì nên nhanh chóng làm ngay. Ban đầu, tác giả cũng có cảm giác giống như tôi, nghĩ rằng ông đã không tu luyện tốt, nên không có gì để chia sẻ cả. Tuy nhiên, sau này ông ngộ ra và đề cao tâm tính của mình, cảm thấy rằng ông có nhiều điều để chia sẻ. Tôi nhận ra rằng nếu ông có thể làm điều đó, tôi cũng có thể làm được. Vì vậy tôi lấy bút và bắt đầu viết. Sau đây là thể ngộ của tôi về tu luyện Đại Pháp trong vài năm qua. Xin vui lòng chỉ ra nếu có điều gì không phù hợp.

1. Từ bỏ chấp trước vào Internet

Điểm số của tôi khá tốt khi còn học tiểu học, và các giáo viên rất thích tôi. Tuy nhiên, kể từ khi học lớp bốn, trong con mắt của các giáo viên, tôi là một học sinh kém. Vào thời điểm đó, nhiều bạn học của tôi rất thích chơi các trò chơi điện tử. Một ngày sau giờ học, một vài người trong số họ hỏi tôi có muốn chơi điện tử với họ không, và nói rằng họ sẽ trả tiền.Vì tò mò, tôi đi với họ. Mà không nhận ra rằng, tôi dần dần đã nghiện nó và không thể dứt ra khỏi nhu cầu chơi game trên mạng

Điểm số của tôi tụt dốc từ 90 xuống chỉ còn 40 điểm. Trong khi nhiều bạn học của tôi về nhà ngay sau khi tan học, tôi lại đi đến các cửa hàng điện tử. Tôi trở về nhà rất muộn vào buổi tối. Sợ mẹ tôi tức giận, tôi luôn luôn kiếm cớ bằng cách nói dối bà. Một hôm, mẹ tôi bắt gặp tôi đang chơi và đánh tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, và tiếp tục chơi trò chơi điện tử như bình thường.

Khi tôi còn học lớp năm, mẹ tôi nhờ một đồng tu chia sẻ với tôi về những chấp trước của tôi. Sau khi nói chuyện, tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, và quyết định bỏ chơi. Nhưng tôi đã hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân mình vào lúc đó. Tôi cảm thấy như là vừa rời khỏi nhà, người khác làm chủ tôi. Khi tôi nhìn thấy một cửa hàng điện tử, tôi không thể ngăn bản thân mình. Mẹ tôi đã nhiều lần nói với tôi rằng trò chơi điện tử không tốt. Mặc dù tôi không muốn chơi, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân.

Tôi tiếp tục chơi trò chơi điện tử suốt một học kỳ nữa. Mẹ tôi bảo tôi học Chuyển Pháp Luân. Sư phụ giảng rằng:

“Ở [mức] cực vi quan đều là hình tượng của phụ thể ấy, phát lên thân chư vị rồi, chư vị nói xem làm thế nào đây? Mời Thần đến thì dễ mời Thần đi thì khó”. (Chuyển Pháp Luân)

Có lẽ đó là lý do mà tôi luôn cảm thấy rất chóng mặt mỗi lần trở về từ quán điện tử. Tôi biết đó là bởi vì có những phụ thể trong các trò chơi điện tử đã nhập vào tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi. Khi tôi nghỉ học, tôi nhanh chóng về nhà ngay, và không nói chuyện về trò chơi điện tử với các bạn cùng lớp nữa. Khi nhìn thấy một quán điện tử, tôi giả vờ như không thấy. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, khi tôi nhìn thấy quán điện tử, tôi vẫn muốn chơi. Khi điều này xảy ra, đoạn văn trên mà Sư phụ dạy trong Chuyển Pháp Luân lại hiện lên trong đầu tôi. Ý muốn chơi điện tử nhanh chóng biến mất. Sau khi học thuộc Pháp, điểm số của tôi đã cải thiện đáng kể.

Khi bắt đầu học trung học, tôi đăng ký rất nhiều lớp học để học cho kịp, do đó, thời gian tôi dành cho việc học Pháp và các bài tập đã bị cắt giảm. Thêm vào đó, tôi không phải là một người có tính kỷ luật tự giác. Vì vậy, tôi lại rơi vào thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường. Tôi bắt đầu đi chơi với các bạn học kém cùng lớp. Một ngày nọ, họ nói với tôi rằng họ không muốn đến lớp học buổi tối, mà muốn đến quán cà phê Internet. Họ hỏi tôi có muốn đi với họ không. Lúc đầu, tôi từ chối họ.

Tuy nhiên, khi tôi đã sẵn sàng để đến lớp buổi tối, tôi tiếp tục suy nghĩ liệu có nên đến quán cà phê Internet với bạn bè không. Sau khi cân nhắc nhiều, tôi quyết định đi với họ. Vào thời điểm đó, tôi đã suy nghĩ: “Tôi chưa bao giờ ghé quán cà phê Internet nào trước đó. Tôi chỉ muốn đến đó một lần thôi. Cũng không phải là một việc lớn. Miễn là tôi về nhà đúng giờ, mẹ tôi sẽ không biết tôi đã đi đâu”. Đó là tâm người thường của tôi. Buổi tối đó, tôi đi cùng bạn bè đến quán cà phê Internet và họ trả tiền cho tôi. Tôi chơi cũng không giỏi lắm bởi vì đó là lần đầu tiên tôi chơi nó. Trên đường về nhà, một người bạn của tôi nói đùa: “Cậu là tay chơi tồi quá. Cậu thậm chí không đánh bại được tớ nữa”. Sau khi cậu ta nói điều này, tôi không thể chịu được, bởi vì tôi chấp trước mạnh vào danh tiếng và tranh đấu. Tôi nói với cậu ấy: “Đừng quá kiêu ngạo. Chờ đi, tớ sẽ đánh bại cậu cho mà xem”.

Vì vậy, lại một lần nữa tôi bị nghiện trò chơi điện tử. Tâm trí của tôi luôn suy nghĩ làm thế nào để đánh bại bạn bè và trở thành game thủ số một. Ngay cả khi ở trong lớp, tâm trí của tôi cũng đầy những cảnh từ các trò chơi điện tử. Tôi dần dần bắt đầu lấy tiền của cha mẹ để chơi trò chơi điện tử, và bắt đầu trốn học. Ở nhà, tôi nói dối cha mẹ tôi. Ở trường, tôi nói dối thầy cô của mình. Điểm số lại bắt đầu kém đi. Tôi bắt đầu thấy chuột và rết trong nhà của tôi. Khi mẹ tôi nhìn thấy chúng, mẹ hỏi tôi, “Con có làm gì xấu ở bên ngoài không vậy?”. Trong quá khứ, mỗi lần tôi làm điều gì xấu, chuột và rết đến nhà chúng tôi. Tôi đã hoảng sợ và nói với mẹ rằng: “Không! Con không”. Mẹ tôi phát hiện ra rằng tôi đã lấy rất nhiều tiền của họ, vì vậy bà gọi tới trường học để tìm hiểu. Giáo viên của tôi nói với mẹ rằng nhà trường không yêu cầu học sinh đóng tiền gì hết. Giáo viên cũng nói với bà rằng tôi đã trốn học. Mẹ tôi đã rất tức giận khi bà phát hiện ra điều này, và kêu cha tôi đi đến quán cà phê Internet để tìm tôi. Lúc đó tôi đang chơi trò chơi trên máy tính trong quán cà phê khi cha tôi bắt gặp. Ông đã rất tức giận và tát vào mặt tôi.

Đó là cái tát như đánh thức tôi khỏi cơn nghiện trò chơi vi tính. Tôi cúi đầu và chạy về nhà. Sau khi về nhà, cha mẹ tôi nói với tôi rất nhiều thứ để giúp tôi từ bỏ. Sau vụ việc, tôi đã quyết định bỏ chơi trò chơi vi tính. Tuy nhiên, ngày hôm sau, tôi quên tất cả mọi thứ. Ngay sau khi tôi bước vào lớp học, ai đó hỏi tôi chơi đến cấp độ nào. Người này là người mà tôi đã thề sẽ đánh bại. Tôi không chú ý với cậu ta và tập trung vào việc học của mình. Thấy tôi im lặng, cậu ta càng vui sướng hơn và cao giọng nói với tất cả mọi người trong lớp học là cậu ta đã đánh bại tôi. Lúc đó, bởi vì chấp trước vào danh của tôi còn quá mạnh, tôi nghĩ, “Tôi sẽ đánh bại cậu te tua, và sau đó tôi sẽ ngừng chơi.” Mặc dù tôi biết tôi không nên chơi trò chơi vi tính nữa, khi bị thách thức, tôi kiếm đủ mọi lý do để bao biện cho chấp trước của mình. Vì vậy, một lần nữa tôi lại nghiện trò chơi máy tính, và tôi thậm chí bỏ học thường xuyên hơn. Trong quá khứ, tôi chỉ bỏ lớp học buổi tối. Bây giờ, tôi bỏ cả học buổi chiều. Ngay cả khi ở trường, tôi luôn nói về trò chơi vi tính với bạn bè tôi. Thời điểm đó, tôi đã thực sự làm ô uế Đại Pháp.

2. Tu luyện trong môi trường các đệ tử trẻ trong kì nghỉ hè

Cuối cùng tôi cũng kết thúc năm đầu tiên của cấp trung học. Sau đó, kỳ nghỉ hè đến. Trong thời gian đó, có một lớp học đặc biệt cho các đệ tử trẻ được tổ chức tại địa phương chúng tôi. Mẹ tôi đưa tôi đến tham gia. Thoạt đầu tôi miễn cưỡng đi. Mẹ tôi muốn tôi hoàn thành việc học thuộc Chuyển Pháp Luân, và vì tò mò, tôi quyết định đi. Vào ngày đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng hầu hết các học viên trong lớp đều là sinh viên đại học, ngoại trừ một học viên (người nhỏ tuổi hơn tôi một chút), và cũng không thực sự tinh tấn trong tu luyện. Ngày hôm sau, tôi đến lớp học như thường lệ.

Tôi nhận ra là tôi dễ tĩnh lại hơn khi luyện các bài tập với các học viên khác trong lớp. Tuy nhiên, đôi khi tâm trí của tôi không để ở đó, và tôi ngủ gật. Lịch trình hàng ngày của chúng tôi trong lớp là học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Nếu có thời gian, chúng tôi cũng chia sẻ thể ngộ của chúng tôi về Pháp. Đối với các học viên khác trong lớp, đó là một khoảnh khắc quý giá, nhưng đối với tôi, đó quả thật là một đòi hỏi khắt khe nhất bởi vì tôi rất nhút nhát và sợ phải chia sẻ với họ. Tôi chỉ lắng nghe chia sẻ của họ và gật đầu khi tôi đồng ý, và lắc đầu khi không. Mẹ tôi cũng nhờ một số sinh viên đại học đến chia sẻ với tôi. Đó là thời gian chia sẻ trong lớp, tôi luôn rất lo lắng, suy nghĩ trong đầu rằng “Xin đừng kêu tôi chia sẻ.”

Đôi khi các học viên trong lớp đi đến các khu phố gần trường học vào buổi chiều để phát tờ rơi giảng thanh chân tượng. Họ không bao giờ yêu cầu tôi đi với họ, bởi vì họ nghĩ tôi quá nhút nhát, nhưng một ngày nọ tôi đi với họ. Tôi nhập nhóm chung với một học viên là một học sinh trung học. Sau khi hoàn thành việc phát tờ rơi ở khu vực định sẵn, chúng tôi vẫn còn rất nhiều tờ rơi, vì vậy chúng tôi quyết định đi phát ở khu phố gần đó. Tuy nhiên các học viên khác đã phát hết cả khu vực này trước đó rồi, vì vậy chúng tôi đi kiếm một nơi khác.  Chúng tôi đi đến một tòa chung cư, và khi chúng tôi leo lên cầu thang, một người đàn ông đi ngang qua chúng tôi. Chúng tôi không nói và tiếp tục leo lên cầu thang. Đột nhiên, một người đàn ông trung niên từ trên lầu nhìn thấy chúng tôi, và bắt đầu hét lên: “Này, mấy người phát cái gì đấy? Tài liệu Pháp Luân Công phải không?” Chúng tôi bắt đầu chạy xuống cầu thang ngay khi nghe ông ta la hét. Người đàn ông mà chúng ta đã gặp khi bước vào tòa nhà cũng nghe thấy tiếng hét và trả lời với ông ta: “Này, sao ông la hét gì vậy?” Người đàn ông trung niên cho biết: “Có người đang phát tài liệu về Pháp Luân Công”. Người đàn ông đó quay qua nhìn chúng tôi lúc chúng tôi đi ngang qua anh ở cầu thang. Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi tòa nhà. Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy họ nói chuyện và chỉ ngón tay vào chúng tôi. Chúng tôi đã phát chính niệm và xin Sư phụ giúp, và chúng tôi đã về nhà an toàn.

Một nửa kỳ nghỉ hè đã qua và tôi thực sự muốn về nhà. Mẹ tôi đã giới thiệu một đồng tu đang học khoa tâm lý đến để chia sẻ với tôi. Có thể bởi vì cô nghiên cứu về tâm lý, nên cô khác với các học viên khác. Tôi đã mở lòng với cô ấy và chia sẻ rất nhiều điều, bao gồm tất cả các khuyết điểm của mình. Một lần, tôi đã không cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng gì khi nói về các chấp trước của mình. Dần dần, qua sự giúp đỡ của cô, tôi đã có thể nói chuyện và chia sẻ nhiều hơn trước các học viên khác. Bởi vì điểm số của tôi rất tệ nên mẹ tôi đã nhờ một đồng tu (một sinh viên đại học) dạy kèm tôi. Tôi luyện công và học Pháp vào buổi sáng và đi học lớp dạy kèm vào buổi chiều. Buổi tối, tất cả chúng tôi đều ra ngoài để cứu độ chúng sinh. Khi trở về, tôi phải hoàn thành các bài tập. Trong suốt kỳ nghỉ hè, tôi cố gắng luyện năm bài công pháp mỗi ngày, học một chương của Chuyển Pháp Luân, phát chính niệm, và tôi cũng hoàn thành việc học thuộc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã có thể đọc thuộc lòng Chuyển Pháp Luân một lần khi tôi bảy hay tám tuổi. Đây là lần thứ hai tôi đọc thuộc Chuyển Pháp Luân.

Trong kỳ nghỉ hè, tôi thường đi ngủ sau khi phát chính niệm xong vào nửa đêm và thức dậy lúc 06 giờ sáng. Tôi cảm thấy rất tốt về bản thân mình và không thấy mệt mỏi chút nào. Tôi nghĩ rằng thời gian của tôi trôi qua thật hữu ích. Không giống như trước đây, khi tâm trí của tôi luôn chứa đầy các trò chơi điện tử mỗi khi tôi học Pháp, tôi bây giờ đã có thể tĩnh tâm khi học Pháp.

Trong chớp mắt, kỳ nghỉ hè đã kết thúc. Các học viên trong lớp học hè của tôi phải quay lại đại học, và trường học của tôi cũng sắp bắt đầu. Suốt kỳ nghỉ hè, tôi đã đắc được rất nhiều lợi ích nhờ ở cạnh các học viên trẻ khác. Trước đây tôi thường dễ buồn bực và tính khí nóng nảy. Sự thay đổi lớn nhất mà tôi nhận thấy trong bản thân mình là bây giờ tôi luôn sử dụng các tiêu chuẩn của Đại Pháp để đánh giá hành vi của mình, và hướng nội. Điểm số của tôi đã được cải thiện từ xếp hạng ở vị trí 40 lên vị trí thứ 10 hiện tại. Tôi cũng đã giành “Giải thưởng tiên tiến” vì điều này. Tôi biết rằng Sư phụ đang cố gắng khuyến khích tôi làm tốt hơn nữa. Tôi biết rằng tôi đã làm tốt hơn và không lãng phí thời gian quý báu của tôi trong quán cà phê Internet như trước kia.

Khi tôi nhìn lại, tôi cảm thấy rất hối tiếc về những gì tôi đã làm. Thực tế, trong số những học viên khác trong lớp học hè, tôi tu luyện Đại Pháp lâu nhất. Mẹ tôi nói với tôi rằng bà đã không thể có thai trước khi tu luyện Đại Pháp. Bà đã có tôi sau khi bà tu luyện. Vì vậy, tôi đã đắc Pháp từ khi tôi còn trong lòng mẹ. Mẹ tôi bắt đầu đưa tôi tới các điểm luyện công mỗi ngày khi tôi mới một tháng tuổi. Tôi đã trải qua những năm đầu tiên của tôi trong môi trường Đại Pháp. Ngay cả khi tôi còn rất nhỏ, Sư phụ đã bắt đầu trông coi tôi. Khi tôi được hai tuổi, tôi bị thương ở đầu trong một tai nạn xe máy, và tôi được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ đã khâu chín mũi khâu. Nếu điều này đã xảy ra với một người thường, nó sẽ gây tổn thương não, và tôi có thể sẽ không sống sót sau vụ tai nạn.

Một ngày nọ, khi tôi còn rất nhỏ, tôi bị trượt té xuống một cầu thang cuốn. Nhưng tôi không cảm thấy đau hay bị sưng. Hãy nghĩ xem, các cạnh của một thang cuốn rất sắc bén, nhưng tôi không bị một chút tổn thương nào cả. Không phải là một phép lạ ư?

Tôi đã có 14 năm kinh nghiệm trong tu luyện Đại Pháp. Tôi từng là một đứa trẻ rất ngoan, nhưng sau khi vào lớp bốn, thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường đã làm ô nhiễm tôi. Theo một đồng tu có thiên mục mở, nhiều học viên trẻ ở tuổi tôi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn tôi khi họ còn nhỏ. Nhưng bây giờ họ đã vượt qua tôi trong tu luyện. Suốt kỳ nghỉ hè, tôi đã thay đổi rất nhiều. Thông qua học Pháp và nhẩm thuộc Pháp, tôi đã giác ngộ sâu sắc hơn các nguyên lý của Pháp.

Sư phụ  giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“[Với] người thường thì chúng tôi không nói, họ chỉ muốn làm người thường, họ chỉ mong nghĩ được thoải mái nhất thời. Tuy nhiên chư vị là người luyện công, chẳng phải chư vị muốn liên tục tịnh hoá thân thể? Những thứ ấy làm bậy lên thân chư vị rồi, hỏi đến thời nào chư vị có thể bài xuất chúng đi? Ngoài ra chúng còn có năng lượng nhất định. Có người nghĩ: ‘Pháp Luân kia sao có thể để chúng phát vào được nhỉ? Sư phụ chẳng phải có Pháp thân bảo hộ chúng mình cơ mà?’ Trong vũ trụ này của chúng ta có một [Pháp] lý: điều bản thân chư vị cầu thì không ai quản, điều bản thân chư vị mong cũng không ai quản. Pháp thân của tôi sẽ ngăn trở chư vị, điểm hoá cho chư vị, [nhưng] hễ thấy chư vị cứ thế mãi, thì cũng không quản chư vị nữa; cớ chi cưỡng bức người ta tu luyện được? Không thể cưỡng chế chư vị tu, bức bách chư vị tu. Cần dựa vào bản thân chư vị mà thật sự đề cao, chư vị không muốn đề cao thì không ai còn cách nào cả. Lý cũng giảng cho chư vị rồi, Pháp cũng giảng cho chư vị rồi; bản thân chư vị còn không muốn đề cao, thì chư vị trách ai đây? Điều bản thân chư vị muốn, Pháp Luân cũng không quản, mà Pháp thân của tôi cũng không quản, đảm bảo là như vậy.”

Sau khi đọc đoạn văn, Sư phụ đã đánh thức tôi. Tôi biết những gì tôi phải làm trong tương lai. Tôi sẽ nắm bắt cơ hội trong thời gian ít ỏi này để cứu độ nhiều chúng sinh hơn.

3. Các đệ tử Đại Pháp trẻ phải nắm bắt mọi cơ hội để cứu độ chúng sinh

Một hôm, mẹ tôi nhờ tôi đi gửi “Thư gửi các học sinh trung học” cho các học sinh lớp tám trong lớp của tôi. Tôi nghĩ rằng nó là một ý tốt để chứng thực Pháp, vì vậy chúng tôi xếp các bức thư và cho vào phong bì. Vào lúc 09 giờ tối, khi các học sinh đã nghỉ học, tôi chạy vào lớp học, và nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã để lại tất cả các bức thư và trở về nhà an toàn. Ngày hôm sau, tôi thấy nhiều sinh viên đang đọc lá thư.

Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để sống theo tiêu chuẩn của Sư phụ trong tương lai, và sẽ không phụ sự kỳ vọng của Sư phụ dành cho tôi. Tôi cũng sẽ phủ nhận các an bài của cựu thế lực, đi trên con đường mà Sư phụ an bài và trở về nhà cùng Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi, bảo hộ và chăm sóc của Ngài. Con không thể dùng từ nào để diễn tả sự biết ơn sâu sắc dành cho Ngài.

 


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/16/明慧法会–中学生背法向内找-去掉网瘾-265049.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/1/136495.html

Đăng ngày 20-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share