Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 28-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Từng chút thăng tiến trong những năm tu luyện của tôi không thể không có sự chỉ dẫn và bảo hộ của Sư phụ. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự vĩ đại và từ bi của Sư phụ. Tôi sẽ tập trung vào bốn khía cạnh trong kinh nghiệm của tôi trình lên Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu.

1. Mặc dù có áp lực, tôi làm việc chăm chỉ để giúp các học viên lạc đường trở lại tu luyện và hình thành chỉnh thể

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, môi trường tu luyện ở địa phương chúng tôi nhanh chóng xấu đi. Một số học viên ngừng tập luyện vì họ không thể chịu được áp lực nặng nề, trong khi những người khác từ bỏ tu luyện vì bị lừa dối bởi những lời dối trá của tà ác. Chúng tôi có những người vẫn không xem bản thân họ là học viên nên không hành xử giống như một học viên. Một số chỉ đọc sách Đại Pháp ở nhà mà không bước ra chứng thực Pháp. Thậm chí họ còn là người đi loan truyền Kinh văn giả (được viết trong các bài viết của Sư phụ). Tôi cũng rất buồn khi thấy một số bị tẩy não và tà ngộ. Một số học viên quá sợ hãi đến nỗi không dám chào hỏi những đồng tu họ gặp trên đường phố.

Không có chỉnh thể mạnh mẽ thì không thể nào đệ tử Đại Pháp làm việc cùng với nhau trợ Sư Chính Pháp và phản bức hại. Tôi cảm thấy phải khẩn cấp giúp đỡ các cựu học viên quay lại chỉnh thể.

Lúc đó, hầu hết tất cả các học viên kiên định trong vùng chúng tôi đều bị giam giữ. Tôi cũng ở trong tình trạng bấp bênh. Xem tôi là mục tiêu chính, mọi người từ sở làm, ủy ban dân phố, cho đến chính quyền thay nhau cố gắng để khiến tôi từ bỏ tu luyện. Là một góa phụ, tôi phải tự mình làm việc và chăm sóc con mình suốt ngày. Thời gian tôi dành cho các hoạt động Đại Pháp chỉ có buổi tối và cuối tuần. Mặc dù khó khăn, tôi chỉ có một niệm kiên định – chúng tôi phải tạo thành chỉnh thể. Tôi hiểu rằng chúng ta phải bước trên con đường tu luyện với sự kiên định, bất kể những khó khăn trở ngại phía trước. Rốt cuộc, chính Pháp của Sư phụ yêu cầu chúng ta tạo thành chỉnh thể và việc trợ Sư Chính Pháp và phản bức hại của chúng ta cũng cần chỉnh thể.

Tôi tìm đến những ai đã bị đầu độc bởi tuyên truyền của đảng về Pháp Luân Công. Tôi đọc thuộc Pháp cho họ và kiên nhẫn hướng dẫn họ nhìn lại toàn bộ vấn đề về cuộc bức hại từ quan điểm của Pháp. Tôi đề cập đến các cuộc vận động chính trị không ngừng mà đảng đã đề ra để chống lại các nhóm công dân khác nhau và chỉ ra rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công cũng chỉ là một cuộc vận động như vậy. Tôi nhắc họ nhớ đến điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Trong những năm tại thế, Thích Ca Mâu Ni đã luôn luôn phát sinh hình thái đấu tranh về ý thức [quan điểm] với các tôn giáo khác.” và nói về sự thật Chúa Jesus bị đóng đinh lên thập tự giá. Tôi cố gắng giúp họ hiểu rằng: “Chúng ta là đệ tử của Sư phụ và chúng ta phải chứng thực và bảo vệ Pháp khi Đại Pháp bị bức hại.” Những nỗ lực của tôi không phải là vô ích và lần lượt các đồng tu của tôi thức tỉnh và trở lại tu luyện.

2.Chứng thực Pháp không sợ hãi và làm việc như chỉnh thể để cứu chúng sinh

Chúng tôi dần dần hình thành chỉnh thể, những học viên bị giam giữ bắt đầu được thả và đến lượt họ làm mạnh cho chỉnh thể. Chúng tôi nỗ lực làm việc để phổ biến sự thật về Pháp Luân Công. Chúng tôi viết tay các áp phích, tự làm các biểu ngữ giảng chân tướng và sao chép các tờ rơi và phân phát chúng ở những khu vực lân cận. Đầu năm 2000, hầu hết các học viên ngừng tu luyện đã quay lại tu luyện Đại Pháp.

Tuy nhiên sự bức hại mà tôi mà tôi phải chịu đã gia tăng vào thời điểm đó. Tôi xem những người bức hại chỉ là những nạn nhân bị lợi dụng bởi ác đảng. Sau khi chia sẻ với nhau, các học viên địa phương chúng tôi đồng ý rằng đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp là trách nhiệm của mỗi đệ tử Đại Pháp.

Vài chục người chúng tôi vượt qua sự ngăn chặn của cảnh sát và dự định đến Bắc Kinh bằng tàu hay taxi. Một nhóm rất đông cảnh sát theo sau chúng tôi đến Bắc Kinh và lập tức bắt chúng tôi. Chúng tôi bị đưa trở lại và bị giam vào tù, điều này gây ra áp lực tức thời và to lớn đến chỉnh thể mới hình thành của chúng tôi. Kết quả là nhiều học viên một lần nữa không dám ra ngoài giảng chân tướng vì sợ bị bắt và một số thậm chí từ chối gặp các đồng tu khác. Một số ít học viên tà ngộ khi bị giam giữ và họ giúp lan truyền Kinh văn giả sau khi được thả. Một năm sau có thêm học viên bị bỏ tù. Một lần nữa chỉnh thể địa phương chúng tôi lại tan vỡ.

Sau khi tôi được thả, các đồng tu thúc giục tôi đảm nhiệm lại vai trò điều phối ngay lập tức. Tôi đồng ý nhưng tự hỏi làm sao tôi có thể làm tốt công việc. Sở làm sa thải tôi vì tôi bị giam giữ và con tôi vẫn còn đi học. Lo lắng cho sự an toàn của tôi, người nhà tôi cố gắng hết sức ngăn cản tôi tham gia các hoạt động Đại Pháp. Đồng thời, ủy ban dân phố, sở cảnh sát địa phương và Phòng 610 luôn theo dõi tôi một cách sát sao.

Khi chuẩn bị đón tết năm đó, tay tôi bận làm đủ mọi việc nhưng đầu tôi luôn nghĩ về việc hình thành chỉnh thể. Đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh rất lớn và nhìn thấy nồi áp suất trên bếp bị rơi xuống sàn nhà. Kết quả chiếc nồi bị vỡ. Tôi lập tức biết rằng Sư phụ đang nói với tôi rằng áp lực mà tôi sẽ phải đối mặt rất lớn và tôi phải dùng chính niệm mạnh mẽ để làm giảm áp lực.

Tôi nhớ lại lúc tôi bắt đầu tu luyện, tôi nói nhiều lần trước ảnh Sư phụ với một cuốn sách Đại Pháp trong tay và nước mắt chảy dài trên mặt: “Sư phụ, con phải theo Ngài trở về nhà thực sự của mình. Bất kể bao nhiêu khó khăn con có thể gặp phải, con quyết tâm tu luyện đến cùng.” Mùa thu năm 1998, ác đảng đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Công ở một số vùng và một trong những điều phối viên của chúng tôi quyết định từ bỏ vì sợ hãi. Vì vậy một buổi tối trợ lý trung tâm tu luyện Đại Pháp của địa phương chúng tôi và một học viên lâu năm đến nhà để yêu cầu tôi đảm nhận trách nhiệm điều phối viên. Tôi không sợ bức hại thay vào đó tôi thích làm một học viên bình thường . Tôi từ chối yêu cầu của họ và người trợ lý nói: “Chúng tôi vừa mới có một buổi họp để xem xét những ứng cử viên có thể. Chúng tôi không thấy bất cứ ai khác phù hợp và đó là tạo sao chúng tôi giao cho chị.” Tôi vẫn do dự và người trợ lý nói trong nước mắt: “Để tôi nói với chị điều này. Khi chúng tôi đang thảo luận vấn đề này và gặp vấn đề không tìm ra ứng cử viên nào phù hợp, chị có biết rằng hầu như tất cả chúng tôi đều đồng thanh nhắc tới tên chị? Chị có nghĩ điều này chỉ là ngẫu nhiên không?” Tôi đồng ý suy nghĩ lại về lời đề nghị và ông ấy nói: “Tôi cho chị hai ngày để suy nghĩ và sau đó hãy cho chúng tôi biết.” Sáng hôm sau tôi gọi điện cho ông ấy và nói tôi sẵn sàng đảm nhận. Ngày thứ ba tôi đến nhiều nhóm học Pháp khác nhau và chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác.

Kinh nghiệm phản bức hại của tôi trong những năm qua giúp tôi nhận ra rằng cách chấn nhiếp và diệt trừ tà ác mạnh mẽ nhất là phơi bày những hành động tà ác của những kẻ bức hại ở địa phương.

Khi tôi chia sẻ ý kiến, nhiều học viên không đồng ý, sợ rằng nó sẽ chiêu mời thậm chí nhiều sự trả thù hơn từ tà ác. Tôi không bị thoái chí bởi phản ứng của họ và nghĩ trong đầu rằng tôi phải bắt đầu từ chính bản thân mình. Như vậy, tôi liệt kê chi tiết sự bức hại của cá nhân mình trong một bài viết và gởi cho trang web Minh Huệ. Sau khi Minh Huệ đăng bài viết của tôi, các học viên ở một thị trấn khác làm gần 10,000 bản sao và gởi chúng cho chúng tôi phân phát. Tôi tiếp tục nỗ lực và viết về sự bức hại của các học viên khác vẫn còn trong tù. Một lần nữa, các học viên ở vùng khác làm các tài liệu giảng chân tướng để phân phát trong vùng chúng tôi. Sự lan truyền rộng các hành động tà ác của những kẻ bức hại trong vùng làm họ rất sợ hãi. Nhân viên Phòng 610, sở cảnh sát và Phòng an ninh quốc nội ngày đêm theo dõi các học viên địa phương cố gắng xác định nguồn gốc của những tài liệu đó. Đồng thời, họ tung tin đồn rằng họ chuẩn bị bắt tôi, thực sự gây lo lắng cho gia đình tôi và các đồng tu. Một số học viên địa phương hiểu nhầm tôi và nghĩ tôi quá cực đoan và bị ám ảnh với việc chứng thực bản thân. Một số thậm chí buộc tội tôi phá hủy môi trường tu luyện. Tôi bình tĩnh và đọc các sách Đại Pháp, và Sư phụ điểm hóa tôi trong giấc mơ rằng tôi làm đã điều ngay chính và khích lệ tôi tăng cường nỗ lực vạch trần tà ác. Không lâu sau, Sư phụ đăng một bài bình chú về bài viết của tôi và tất cả các đồng tu đã bình tâm lại sau khi đọc bài viết của Sư phụ.

Với sự giúp đỡ của các học viên ngoài thị trấn là những chuyên gia kỹ thuật, chúng tôi thành lập nhiều điểm sản xuất tài liệu khác nhau trong vùng. Chúng tôi liên tục phơi bày tà ác ở địa phương và giúp cho ngày càng nhiều người dân địa phương biết sự thật. Trong khi phối hợp với nhau, chúng tôi một lần nữa hình thành chỉnh thể mạnh mẽ.

3. Buông bỏ bản thân và viên dung chỉnh thể

Khi tôi làm càng nhiều công việc điều phối, một số học viên địa phương bắt đầu phụ thuộc vào tôi và thậm chí bắt đầu tôn sùng tôi. Bản thân tôi cũng cảm thấy rất tốt về mình. Những học viên đó sẽ tìm đến tôi khi có bất cứ việc gì, tôi quá bận rộn đến nỗi không thể theo kịp việc học Pháp và tập công. Trạng thái tu luyện của tôi càng ngày càng tệ. Một năm sau tôi bị bắt.

Sau khi được thả, tôi nhìn lại bản thân để xác định vấn đề của mình. Tôi thấy rằng tôi đã không biết hướng nội trong những năm qua và để sơ hở cho tà ác dùi vào. Tôi vô cùng tiếc nuối vì đã gây tổn thất cho Đại Pháp và chỉnh thể. Tôi cũng ngộ ra thực tế rằng tôi phải giúp đỡ các học viên hiểu Pháp một cách lý trí và họ nên dĩ Pháp vi Sư chứ không phải tôi. Tôi cần giúp họ buông bỏ sự phụ thuộc và mù quáng ngưỡng mộ tôi. Giúp đỡ họ làm tốt mọi việc và độc lập hơn là điều Sư phụ thực sự muốn.

Tôi quyết tâm ngay chính lại bản thân mình và thay đổi thói quen tự mình làm mọi việc như trước. Tôi quyết tâm giúp nhiều học viên hơn nữa tham gia phối hợp chỉnh thể.

Tôi đảm bảo học Pháp tốt đồng thời cố gắng hết sức hướng dẫn thêm các học viên làm công việc điều phối. Tôi chia sẻ kinh nghiệm với họ và bắt đầu để họ làm một số công việc điều phối quy mô nhỏ. Khi họ gặp vấn đề hay tôi thấy điều gì không được làm đúng, tôi chỉ ra một cách kịp thời và giúp họ chính lại mọi thứ từ quan điểm của Pháp. Dần dần họ có thể tự suy nghĩ cách giải quyết mâu thuẫn và liên lạc với nhau.

Tôi phải thừa nhận rằng ma luyện tâm tính là cực kỳ đau khổ trong quá trình này. Năm 2009 tôi đang cảm thấy rất hài lòng vì mọi việc diễn ra trôi chảy thì các mâu thuẫn xuất hiện. Học viên A phụ trách làm tài liệu và học viên B phụ trách kỹ thuật đột nhiên có suy nghĩ xấu về tôi và họ không chịu làm việc với tôi. Tôi muốn nói chuyện với họ nhưng họ từ chối. Đó là thời điểm then chốt để giải cứu các học viên bị bắt nhưng chúng tôi đã không nói chuyện trong hơn một tháng.

Khi hướng nội tôi tìm thấy một số quan niệm con người và cựu thế lực dùi vào chấp trước của tôi để tạo ra rào cản chia rẽ chỉnh thể. Tôi không còn cảm thấy giận và viết thư cho A và B xin lỗi họ. Thật ngạc nhiên, học viên B vẫn không tha thứ cho tôi sau khi đọc thư. Tôi không giận mà thay vào đó đào sâu hơn nữa để tìm ra thêm vấn đề. Tôi thấy rằng mục đích viết thư của tôi không đủ thuần tịnh – Tôi muốn hiển thị rằng tôi trên họ và khoan dung và từ bi hơn họ. Như vậy, tôi đã không cho thấy sự đề cao tâm tính. Tôi bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ những niệm không thuần tịnh cũng như những rào chắn ngăn cản chúng tôi. Hai tuần sau hai học viên bất ngờ đến nhà tôi để bàn với tôi về việc giải cứu các học viên bị bắt. Họ cũng hướng nội và thừa nhận thiếu sót của mình. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự giúp đỡ từ bi của Ngài đã giúp tôi có thể lần lượt tìm ra những suy nghĩ lệch lạc.

4. Phát huy sức mạnh chỉnh thể và hoàn toàn thanh trừ tà ác ở địa phương

Cuối năm 2010 bất cứ khi nào tôi mở trang chủ của Minh Huệ, tôi đều nhìn thấy bản tóm tắt toàn bộ các việc làm tà ác của những kẻ bức hại ở nhiều nơi khác nhau. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho chúng tôi làm điều tương tự. Khi tôi yêu cầu biên soạn có hệ thống các bức hại tà ác ở địa phương chúng tôi, một số học viên do dự vì sợ hãi và hiểu chưa rõ về tầm quan trọng của việc vạch trần tà ác. Một số người bị đầu độc bởi tà ác và cảm thấy vạch trần tà ác là đấu tranh với tà ác.

Tôi tập hợp các điều phối viên địa phương để chia sẻ thể ngộ và chúng tôi nhận ra rằng làm theo yêu cầu của Sư phụ là làm việc với nhau để phản bức hại là trợ Sư chính Pháp và giảm bớt can nhiễu của cựu thế lực. Vạch trần tà ác là cứu chúng sinh chứ không phải đấu tranh với tà ác. Họ trở về địa phương mình và chia sẻ với các học viên và mọi người đều thống nhất.

Tôi chịu trách nhiệm kiểm lỗi, biên soạn và chỉnh sửa tài liệu. Nhưng tôi không phải là chuyên gia trong việc viết bài. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ làm một công việc chỉnh sửa quy mô lớn. Tôi không biết bắt đầu từ đâu.

Một hôm khi tôi bật máy tính và mở một tài liệu trống trên màn hình, tôi nhìn thấy một dòng chữ rất rõ ràng: “Chính Pháp yêu cầu, nên cần làm cho tốt.” Ngay lúc đó, tôi cảm thấy bị chấn động và nước mắt tôi chảy dài. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Đáp ứng yêu cầu của Đại Pháp là sự lựa chọn vô điều kiện của con!”

Tôi không còn lo lắng về khả năng của mình, tôi chỉ biết cố gắng hết sức. Tuy nhiên, cựu thế lực liên tục can nhiễu tôi và tôi thường bị gián đoạn trong việc biên soạn. Các đồng tu không bao giờ ngừng khích lệ tôi hay phát chính niệm cho tôi. Càng ngày càng có nhiều học viên tham gia. Hàng chục học viên viết ra chi tiết kinh nghiệm bức hại của họ. Với sự bảo hộ của Sư phụ và nỗ lực chung của các học viên, chúng tôi có thể biên soạn toàn bộ chân tướng bức hại ở địa phương sau hơn một năm.

Đây là những điều tôi muốn trình lên Sư phụ. Từ ngữ không thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với hồng ân của Sư phụ và tôi chỉ có thể đền đáp bằng cách tu luyện tinh tấn hơn nữa!

Cảm ơn Sư phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/28/大法的需要就是我无条件的选择-264524.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/14/136662.html

Đăng ngày 18-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share