Bài của Huệ Liên, một học viên ở Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2012]

Con xin kính chào Sư phụ và xin chào các bạn đồng tu!

Năm nay tôi 70 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi chỉ đi học có hai năm, nhưng hàng ngày tôi đã tinh tấn làm ba việc. Tôi chỉ tiếc rằng mình không biết viết. Tôi cảm thấy rằng mình đã làm Sư phụ thất vọng vì không biết viết và để lỡ một cơ hội tốt như vậy. Sư phụ đã giúp tôi tìm đựơc một đồng tu viết lại bài chia sẻ kinh nghiệm cho tôi.

Hòa ái với gia đình và gấp rút cứu độ chúng sinh

Chồng tôi đã qua đời từ lâu. Tôi có bốn cô con gái đều đã có gia đình. Hai cháu gái út sống cùng tôi, và hai con gái lớn sống cách xa nhà tôi từ ba đến bốn nghìn km.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nghiêm túc chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đối xử với những người con gái và con rể của mình như những chúng sinh. Bởi vì tôi tu luyện và khỏe mạnh về thể chất, tôi làm hết các việc nhà. Bất cứ khi nào tôi có mâu thuẫn nhỏ với một thành viên trong gia đình, tôi tu nhẫn và nhận lỗi. Các con cháu đều quý mến và tôn trọng tôi. Tất cả mọi người trong gia đình có một cái nhìn thiện cảm với Đại Pháp, ủng hộ việc tôi tu luyện, và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân.Tất nhiên, các thành viên trong cả bốn gia đình nhỏ là những người đầu tiên thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Tất cả đều được ban phước lành.

Con gái cả của tôi là một giáo viên. Cháu kết hôn muộn. Năm 1998 khi cháu sinh con, tôi chuyển đến ở cùng cháu, giúp cháu chăm sóc em bé và làm việc nhà. Năm 2000, khi đứa bé được khoảng hai tuổi, tôi đưa cháu ra ngoài bằng xe đẩy, phân phát tờ rơi ở siêu thị, dán biểu ngữ trong công viên và phát tài liệu Đại Pháp tới từng nhà.

Vào năm 2007 khi con gái út của tôi sinh con, tôi trở về nhà để chăm sóc cháu. Sau khi đứa bé ra đời, tôi đã làm tất cả việc nhà và sau đó ra ngoài phát các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp hoặc trực tiếp khuyên mọi người thoái ĐCSTQ. Hàng ngày tôi có thể giúp sáu hoặc bảy người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Khi các cháu chơi, tôi đảm đương tất cả việc nhà và chăm sóc các cháu. Vì vậy, tôi có rất ít thời gian làm ba việc. Trong các ngày nghỉ hoặc các kỳ nghỉ của các cháu, các con có thể làm việc nhà, vì vậy tôi có thể tập trung cứu độ chúng sinh. Ví dụ, vào đêm giao thừa Tết Nguyên Đán, tôi có thể giảng chân tướng cho hơn hai mươi người.

Cho dù ở đâu, dẫu nắng hay mưa tôi đều cứu độ chúng sinh

Tôi không dám quên rằng mình là một đệ tử Đại Pháp mang theo sứ mệnh. Cho dù tôi ở đâu, tôi đều cứu người. Một vài ngày trước, tôi cần gặp một đồng tu, vì vậy tôi gọi taxi. Ngay sau khi tôi bước vào xe, tôi nhìn thấy một lá cờ Đảng Cộng sản Trung Quốc nhỏ màu đỏ. Tôi hỏi người lái xe tại sao anh có nó. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn cảm ơn Đảng Cộng sản cho phép anh ấy lái xe taxi, kiếm tiền, v.v… Tôi nói với anh ấy rằng, “Đảng Cộng Sản lấy số tiền đó ở đâu? Tất cả là từ người dân. Và không có cán bộ Đảng nào ngày nay không tham nhũng.” Tôi lấy một vài ví dụ và anh ấy đã đồng ý. Sau đó, anh ấy nói rằng ĐCSTQ thực sự hủ bại. Sau đó tôi khuyên anh ấy thoái đảng và các tổ chức của nó. Anh ấy cho biết anh ấy đã tham gia vào Đoàn Thanh niên. Tôi chọn một bút danh và giúp anh ấy thoái. Anh ấy liên tục cám ơn tôi. Khi tôi xuống xe, tôi nhắc anh ấy rằng, “Anh nhớ bỏ lá cờ đỏ đi nhé. Nó chỉ mang lại vận đen cho anh thôi. “Anh ấy nói rằng, “Vâng ạ, vâng ạ.”

Một ngày khác, tôi đã đến một siêu thị và thấy ba sinh viên nữ đang thanh toán tiền. Hóa đơn thanh toán là 101 nhân dân tệ và 40 xu, nhưng bọn họ chỉ có 100 nhân dân tệ. Tôi đã cho các cháu số tiền còn thiếu, và các cháu liên tục cám ơn tôi. Tôi nói, “Nếu các cháu phải cảm ơn ai đó, hãy cảm ơn Sư phụ của bác. Bác là một học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi nói với các cháu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và giúp các cháu thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Nhân viên thu ngân đã chứng kiến và lắng nghe tôi, và tôi cũng giúp nhân viên thu ngân thoái đảng.

Tôi thường nhớ tới lời giảng của Sư phụ, “Chư vị chỉ có vai trò độ nhân.” (Giảng Pháp tại thành phố Chicago [2005]) Trong nhiều năm, hàng ngày tôi ra ngoài bất kể mưa hay nắng, để nói với người dân chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Có những lúc mưa tầm tã, con gái tôi nói với tôi rằng, “Mẹ ơi, trời đang mưa, mẹ ở nhà đi.” Tôi hỏi cháu, “Con không đi làm khi trời mưa sao? Mẹ đang cứu người. Nó quan trọng hơn công việc của con đấy.” Tôi biết rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, và cứu độ chúng sinh là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi. Tôi phải đi. Vì vậy, tôi mang theo chiếc ô, xắn quần lên và ra ngoài. Tôi luôn luôn gặp được những người có tiền duyên và nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Thể hiện bản chất tốt của đệ tử Đại Pháp và nhanh chóng cứu độ chúng sinh

Tôi luôn luôn ăn mặc gọn gàng và đẹp đẽ khi ra ngoài. Tôi chú ý đến diện mạo của mình bất kể tôi đến đâu. Tôi nhớ rằng một đệ tử Đại Pháp phải là một người tốt, và một người tu luyện phải tốt hơn so với một người tốt thông thường. Vì vậy, tôi không bao giờ kén chọn khi đi mua rau. Khi người bán hàng thấy rằng tôi trung thực và thẳng thắn, ông ấy đã cho tôi thêm một số loại rau. Tôi từ chối không nhận và nói với ông ấy rằng tôi không thể lợi dụng lòng tốt của ông ấy vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi nói với ông ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên ông ấy nên thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Một số người cao tuổi sợ băng qua đường, vì vậy tôi đã giúp họ. Họ rất cảm kích, và khi tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ rất hào hứng tiếp thu.

Một lần, tôi đang mua một con vịt, và có rất nhiều khách hàng. Người bán hàng đã trả tôi thừa 20 nhân dân tệ khi cô ấy trả lại tiền. Tôi nói với cô ấy rằng, “Cháu nhầm rồi này.” Cô lập tức nói rằng: “Không, cháu không nhầm đâu.” Tôi nói, “Thực sự, cháu đã nhầm, cháu đã đưa bác thừa 20 nhân dân tệ. Gửi lại cháu này.” Cô ấy rất biết ơn và cám ơn tôi mãi. Tôi nói với cô rằng, “Bác tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bất cứ người nào tu luyện Đại Pháp cũng giống như bác. Cháu không cần phải cảm ơn bác, cháu nên cảm ơn Sư phụ của bác.” Sau đó, tôi nói với cô ấy chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và về việc thoái ĐCSTQ.

Có rất nhiều ví dụ như vậy. Miễn là chúng ta  ghi nhớ trong tâm về tầm quan trọng của việc cứu độ chúng sinh, chúng ta có thể làm điều đó cho dù chúng ta ở đâu.

Nghĩ thêm nhiều cách cứu độ chúng sinh

Khi tôi đi bộ trên đường, tôi nhặt chai nhựa và đưa cho những người nhặt rác khi tôi nhìn thấy họ, tận dụng mọi cơ hội để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi rửa những chiếc túi nilon đã qua sử dụng và mang một vài cái khi đi mua hàng. Nếu tôi nhìn thấy ai đó không có túi, tôi cho họ một cái và sau đó giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Cách này hóa ra rất hiệu quả.

Một số người không thích nhận tiền xu khi họ mua hàng, và tranh cãi với người bán. Khi tôi thấy điều này, tôi thường đi đến và đổi tiền giấy của tôi lấy tiền xu của họ. Cả hai bên đều hài lòng. Sau đó khi tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ có một cơ hội được cứu.

Khi tôi đi bộ quanh và nhận ra rằng mỗi lần chúng tôi chỉ có thể cứu được một vài người, tôi cảm nhận được tính cấp bách. Chính Pháp đang tới hồi kết. Chúng ta phải tận dụng thời gian của mình để cứu nhiều chúng sinh hơn và cố gắng không để lại hối tiếc.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cám ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/15/明慧法会–风雨无阻救人急-265112.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/26/136788.html

Đăng ngày 14-1-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên gốc.

Share