Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 09-11-2012]

Kính chào Sư phụ tôn kính, kính chào các đồng tu trên toàn thế giới!

Sau khi thông tin về “Pháp hội dành cho các học viên Trung Quốc lần thứ chín” được thông báo, tôi rất vui và quyết định viết bài chia sẻ để viên dung những gì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm.

Đây là lần thứ chín Sư phụ từ bi của chúng ta yêu cầu các học viên ở Trung Quốc Đại Lục ghi lại những tiến bộ của mình để chỉnh thể chúng ta có thể cùng nhau đề cao. Trong mười năm tu luyện, có nhiều việc mà tôi đã không làm tốt. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm về làm ba việc và tôi tu tâm tính để cứu độ chúng sinh như thế nào.

1. Đắc Pháp, học Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1997, khi đó tôi 61 tuổi và là một giáo viên về hưu. Cuốn Chuyển Pháp Luân của Sư phụ đã trả lời câu hỏi tại sao tôi đến thế giới con người này. Trong suốt quá trình tu luyện cá nhân, tôi đã học Pháp, luyện các bài công Pháp và hồng Pháp hàng ngày. Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm trong việc học Pháp với các đồng tu, và tìm ra những chỗ còn thiếu sót của mình để làm tốt hơn trong lần tiếp theo. Tôi liên tục đề cao tâm tính khi tôi học các bài giảng mới của Sư phụ. Qua việc hiểu các Pháp lý, tôi ngộ ra mục đích cuộc sống của tôi là gì. Điều này tạo nên một nền tảng vững chắc cho việc hiểu Pháp và phản bổn quy chân.

Kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, ĐCSTQ đã bức hại các học viên Đại Pháp và người dân thế giới một cách tàn bạo. Chúng cố gắng hạ thấp uy tín của Sư phụ; và bởi vì cuộc bức hại, chúng tôi đã mất đi môi trường tu luyện thường nhật. Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi chưa bao giờ thay đổi tâm tu luyện Đại Pháp. Đại Pháp là chân chính và Sư phụ của chúng ta là từ bi với tất cả chúng sinh. Qua việc chú trọng học Pháp nhiều hơn, tôi liên tục chính lại quan niệm của mình cho phù hợp với Pháp, và tôi có thể loại bỏ văn hóa Đảng và những dối trá đã thấm dần vào trong đầu. Đối với việc học Pháp, mỗi ngày tôi đọc một bài trong Chuyển Pháp Luân dần dần tôi đọc ba bài một ngày. Sau đó tôi bắt đầu liên lạc với các học viên khác. Ngay khi các kinh văn của Sư phụ được công bố, tôi bắt đầu đọc và học thuộc chúng. Tôi cũng đọc đi đọc lại Hồng Ngâm II. Tôi liên tục học để Pháp của Sư phụ có thể khai mở trí huệ cho tôi. Tôi đã hòa tan trong Pháp.

Kể từ 2008 tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân. Tôi mất một năm để có thể học thuộc một lượt. Kể từ đó, tôi bắt đầu đọc một chương trong một ngày vì thế tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân ba lần một tháng. Giờ đây, tôi có thể đọc toàn bộ quyển sách một cách trôi chảy. Tôi cũng dành ba giờ mỗi ngày để học Pháp. Tôi cũng đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ, Tuần báo Minh Huệ (tiếng Trung), và tôi chia sẻ việc học Pháp với các học viên khác.

Học Pháp nhiều đã giúp đề cao tâm tính của tôi, và tình người thường của tôi đã chuyển thành tâm từ bi. Tất cả các chấp trước vào danh hoặc lợi của tôi được loại bỏ vì tôi hòa tan vào Đại Pháp, đó là cách duy nhất để tôi có thể quay về với chân ngã của mình. Tôi sẽ thực hiện thệ ước mà mình đã lập trước khi tới thế giới này.

2. Tu luyện trong môi trường gia đình, loại bỏ các chấp trước

Khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cả chồng và con tôi đều ủng hộ vì họ đã chứng kiến những điều kỳ diệu phi thường của Đại Pháp. Cả gia đình tôi nhận thấy tôi từ một người ốm yếu không thể tự chăm sóc bản thân thành một người có làn da đẹp và có tâm trạng rất tốt. Họ chứng kiến việc tôi từ một người ích kỷ đã trở thành một người tốt và luôn nghĩ về người khác trước khi làm việc gì như thế nào. Cả gia đình tôi đều nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt.

Thậm chí sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) leo thang, gia đình tôi không bao giờ ngăn cản tôi làm ba việc. Họ chỉ nhắc nhở tôi cẩn thận và chú ý đến vấn đề an toàn.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi không có bất kỳ khó khăn nào trong gia đình, vì tôi vẫn cần phải vượt qua khảo nghiệm để đề cao trong tu luyện.

Vào năm 2002, chồng tôi bị chứng teo não. Tôi đưa anh ấy đến gặp các loại bác sỹ, nhưng không ai có thể chữa bệnh cho anh ấy. Bệnh của anh ngày càng trầm trọng và anh ấy bắt đầu chỉ ngủ vào ban ngày, và bắt đầu kêu la từ 08 hay 09 giờ tối cho đến 03 giờ sáng hôm sau. Điều này khiến tôi khó ngủ.

Qua học Pháp, tôi ngộ ra rằng đây là khảo nghiệm và bức hại do cựu thế lực an bài để xem tôi muốn tình cảm hay tu luyện. Sư phụ không thừa nhận cựu thế lực, tôi cũng không. Cựu thế lực an bài cho tôi bận rộn, và chịu đựng nhiều khó khăn khiến cho tôi thấy mệt mỏi. Tôi không sợ bất kỳ khổ nạn nào; thay vào đó, tôi vượt qua nó. Trong suốt thời gian đó, tôi không bao giờ lơ là tu luyện. Tôi học Pháp, luyện công, phát chính niệm và phát các tài liệu giảng chân tướng. Hàng ngày tôi làm tốt ba việc hết sức có thể trong khi vẫn chăm sóc chồng tôi. Các con tôi cũng đến giúp đỡ tôi. Khi chồng tôi tỉnh táo, anh nắm tay tôi và nói một cách chân thành: “Anh đã khiến em phải vất vả. Anh rất xin lỗi, cảm ơn em!” Khi nghe những lời này tôi đã khóc. Chồng tôi qua đời tháng 05 tháng 2005, tất cả họ hàng và con cái tôi nói rằng tôi đã chăm sóc chồng rất chu đáo. Họ cũng nhìn thấy lòng tốt của những học viên Đại Pháp và tôi đã có thể phủ nhận được bức hại của cựu thế lực.

Sau khi chồng tôi qua đời, tôi rất buồn và không thể quên được những ngày tốt đẹp chúng tôi ở bên nhau. Trong một thời gian ngắn, tôi luôn khóc. Mỗi khi tôi rơi vào trạng thái này, tôi đọc đi đọc lại Chuyển Pháp Luân, và cũng không lâu sau, Đại Pháp giúp tôi đột phá và vượt qua khảo nghiệm tình cảm. Đại Pháp cũng giúp tăng cường chính niệm cho tôi, vì vậy tôi không bao giờ gục ngã lần nữa trước khảo nghiệm về tình.

Tôi đã hơn 70 tuổi, và các con cái của tôi đều không muốn tôi sống một mình. Vì vậy vào năm 2008, con trai đã đưa tôi về sống cùng. Con trai, con dâu và cháu trai tôi lẽ ra phải sống hạnh phúc, tuy nhiên, con trai tôi thường xuyên cãi nhau với vợ. Sau khi chứng kiến những việc đó, tôi đã tìm ra nguyên nhân của nó. Tất cả lý do đó là vì trong nhà của con trai tôi có phụ thể.

Mẹ vợ của con trai tôi có phụ thể là chồn trong nhiều năm. Bà ấy sống với con trai tôi khoảng hai năm, và bà ấy đã mang một cái gì đó thật sự là xấu xa về nhà. Con dâu tôi cũng thờ cúng Phật giả. Khi tôi không có mặt ở đó con dâu thắp hương và vái lạy Phật giả. Tôi thấy rằng ngay khi tôi ngồi đả tọa, có những âm thanh phát ra từ phòng khách.

Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

Từ người thường mà xét, thì động vật kia thật lợi hại, có thể chi phối con người dễ dàng. Thật ra tôi nói rằng không lợi hại; trước mặt người tu luyện chân chính thì nó không là gì hết; chư vị đùng coi nó tu cả 800 năm, cả 1000 năm, chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.”

Tôi là một học viên Đại Pháp, vì vậy tôi không sợ nó. Sau đó, tôi bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ. Một đêm vào lúc 02 giờ sáng, khi đang ngủ, tôi cảm thấy có ai đó ngồi cạnh tôi, nó cũng lầm bầm điều gì đó, sau đó nó đặt cái gì đó có màu đen lên đầu tôi. Tôi cố gắng ngăn chặn nó làm việc đó. Vài ngày sau, trong một giấc mơ, tôi nhìn thấy con linh thể giống con mèo chạy quanh trên một chiếc đĩa lớn hình ô van và nó không thể thoát ra được. Tôi nắm lấy cơ hội và đánh nó và nó rơi xuống. Tôi đánh nó lần nữa và tôi nhận ra đấy là con chồn.

Tôi tỉnh dậy và hiểu  rằng Sư phụ đã giữ nó trên chiếc đĩa đó, trong khi đó gia trì cho tôi để loại bỏ con linh thể. Kể từ đó, con trai và con dâu tôi ngừng tranh cãi với nhau. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không sống trong hòa bình. Tôi bảo con dâu tôi vứt Phật giả đi. Cháu không đồng ý, và sợ rằng nếu cháu không thờ cúng nữa, nó sẽ mang đến nhiều phiền phức cho chúng tôi. Cháu cũng nói với tôi rằng trước đây cháu đã cố gắng loại bỏ nó nhưng không thể

Qua vài ngày, trong một giấc mơ, tôi nhìn thấy ai đó đang tách cái gì đó từ ngón tay trỏ của bàn tay phải của tôi. Tôi thấy rằng nó đang tách một cái cột màu vàng dài khoảng 75 cm trên ngón tay tôi. Tôi chợt nhận ra là nó đang cố gắng hút hết năng lượng của tôi. Nó cố gắng 3 lần, nhưng không thể lấy ra được gì vì Sư phụ đang bảo vệ tôi.

Sau đó, tôi nhìn thấy một con cá xuất hiện trước mặt tôi, tôi tóm nó trong tay và vặn đầu nó. Sau khi tôi thả nó ra, nó biến thành con rắn lục mất đầu. Tôi tỉnh dậy và hết sức cảm ơn Sư phụ. Tôi thấy tự tin và nói với con dâu: “Con hãy bỏ tượng Phật đó xuống. Lần này mọi thứ sẽ ổn vì Sư phụ đã thanh lý hết phụ thể.” Mặc dù vậy nhưng con dâu tôi vẫn chưa yên tâm, tôi giúp cháu phá hủy Phật giả. Sau đó, Sư phụ tạo một tấm chắn bảo vệ quanh nhà tôi, kể từ đó, môi trường học Pháp và luyện công trở nên yên tĩnh, con trai và con dâu tôi cũng ngừng tranh luận. Cả gia đình tôi rất hòa thuận và tất cả chúng tôi chân thành biết ơn Sư phụ Lý.

Đến thời kỳ mạt Pháp, hàng chục nghìn loại ma quỷ xuất hiện để gây ra rối loạn ở xã hội người thường. Xã hội trong tình trạng hỗn loạn, và những gì xảy ra với gia đình chúng tôi là một ví dụ. Trong một xã hội bất ổn như vậy, ai sẽ chính lại nó, ai có thể quản những đệ tử Đại Pháp chân chính? Chỉ có Sư phụ từ bi của chúng ta là trông nom các đệ tử và tất cả chúng sinh. Sư phụ đã đến để chính Pháp và truyền Đại Pháp cho chúng sinh. Miễn là chúng ta thành tâm tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, Sư phụ có thể làm bất kể điều gì cho chúng ta. Chỉ khi chúng sinh tin vào sự tốt đẹp của Đại Pháp, Sư phụ sẽ cứu họ. Kể từ đó, con trai tôi giúp tôi làm tốt ba việc nhiều hơn.

Một buổi chiều tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng. Trời rất lạnh và băng giá, mặt đất trơn trượt. Con trai tôi lo sợ rằng tôi sẽ bị ngã. Cháu đi làm về sớm và đợi tôi ở cây cầu mà cháu biết tôi sẽ đi qua. Cháu đợi tôi một giờ và không một lời than phiền khi nhìn thấy tôi, cháu giúp tôi đi bộ về nhà. Khi tôi sắp bị trượt ngã, cháu đỡ lấy tôi, và cuối cùng cháu lại bị ngã. Lòng từ bi của Sư phụ là vô tận. Nhờ việc tu luyện Pháp Luân Công của tôi, cả gia đình tôi cũng được hưởng lợi. Đại Pháp cũng đồng hóa các con tôi. Tôi tự hứa sẽ tinh tấn hơn trên con đường tu luyện.

Sau đó con gái tôi đưa tôi về sống cùng và tôi phải vượt qua khảo nghiệm tâm tính lần nữa. Con gái tôi và chồng có hai cháu gái, khi có thêm tôi thì gia đình chúng tôi gồm năm người sống trong một căn phòng rộng 35 mét vuông và một cái bếp. Con gái tôi đổi sang một cái giường to hơn nên tôi phải xuống bếp luyện công và phát chính niệm. Tôi chỉ có thể học Pháp khi các con cháu không ở nhà hoặc sau khi tất cả đã đi ngủ. Mặc dù môi trường rất khắc nghiệt, tôi nghĩ tôi phải chịu đựng khó nạn, mà tôi cần phải chịu, vì vậy tôi đến đó ở.

Thời gian đầu, cả năm người chúng tôi sống hòa thuận. Một thời gian ngắn sau, tôi có mâu thuẫn với con rể. Thành thật mà nói, kể từ khi con gái lấy chồng, tôi không ưng con rể. Khi đó, tôi chưa tu luyện, tôi luôn xem cháu là người không có năng lực. Con rể tôi có thể cảm nhận được thái độ này của tôi. Cháu bắt đầu phân biệt tôi. Cháu chửi rủa tôi sau lưng tôi nhưng trước mặt con gái tôi, vì vậy mâu thuẫn càng trở nên nghiêm trọng. Tôi là một học viên, vì vậy tôi không tranh cãi với cháu, thế nhưng tôi cảm thấy đau đớn trong lòng. Tôi thấy thật bất công và thường khóc khi không có ai ở đó. Tôi nghĩ rằng nếu chồng tôi còn sống, chúng tôi có thể sống dựa vào nhau, và tôi sẽ không phải chịu đựng cảnh này. Tất cả những chấp trước vào tình của tôi xuất hiện trở lại.

Khi một học viên có trạng thái tu luyện tốt, người đó có thể tự điều chỉnh mình và chủ động hướng nội. Đây là một cơ chế Sư phụ làm cho chúng ta. Khi tôi chia sẻ với các học viên trong nhóm học Pháp, họ trình bày thể ngộ của họ về yêu cầu của Pháp đối với các học viên và họ nhắc nhở rằng tôi phải vượt qua khảo nghiệm này. Tôi đọc lại các bài giảng của Sư phụ và bắt đầu hướng nội và tìm thấy rất nhiều chấp trước, chẳng hạn: khinh thường người khác, hách dịch, quan niệm rằng một người đàn ông thì phải giúp đỡ gia đình; ủy mị bắt nguồn từ tính ích kỷ. Tôi bắt đầu loại bỏ các chấp trước này. Tôi là một học viên Đại Pháp tu luyện Pháp của vũ trụ, vì vậy cần phải chính lại bản thân bất kỳ lúc nào.

Tôi tự nhủ tôi phải học Pháp nhiều hơn và học thuộc Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Tôi thực sự hiểu rằng Pháp có thể phá bỏ mọi chấp trước. Tôi tuân theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn và nghĩ đến người khác trước. Trong khoảng gần một năm, tôi đã loại bỏ được phần lớn tính ích kỷ và môi trường trong gia đình tôi đã được chính lại. Con rể tôi từ chỗ gọi tôi là “bà” chuyển sang gọi là “mẹ” và giờ là “mẹ kính yêu”. Cháu thường nói: Mẹ kính yêu của tôi là một học viên. Mẹ không nhìn mọi thứ một cách phiến diện.” Khi các cháu trai tôi làm gì sai tôi đều chỉ ra chỗ sai cho các cháu, và chúng cũng không cãi lại tôi.

Giờ đây cả năm người chúng tôi làm những vệc chúng tôi phải làm. Khi chúng tôi phải làm việc với một người khác, chúng tôi có thể làm tốt với nhau.

3. Giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh

Sau khi thời kỳ Chính Pháp bắt đầu, tôi đi giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người.

Tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng hàng ngày, như Sư Phụ giảng trong “Lý tính”:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân.” (Tinh tấn yếu chỉ II)

Kể từ giữa năm 2005 đến nay, tôi đã giúp vài chục nghìn người thoái Đảng Cộng sản. Hàng ngày tôi giúp hơn 20 người thoái Đảng. Đôi khi tôi giúp khoảng 40 đến 50 người, có lúc lên tới 60, 70 người. Bây giờ, mỗi ngày tôi giúp khoảng hơn 40 người thoái Đảng. Tôi đặt mục tiêu cho bản thân là 35 người một ngày. Nếu tôi không làm được việc đó, tôi sẽ không về nhà, nếu vẫn còn sớm, tôi sẽ tiếp tục làm.

Tôi không lựa chọn người để cứu. Tôi đến bất kỳ nơi nào có nhiều người. Tôi muốn cứu người ở mọi lứa tuổi, ngành nghề. Tôi cũng giúp các học viên khác ra ngoài giảng chân tướng. Trong nhiều năm giảng chân tướng, đôi khi tôi gặp những người từ chối lắng nghe sự thật và thô lỗ với tôi. Tôi đã ba lần bị báo công an. Một lần tôi dùng chính niệm để ngăn chặn một viên công an và thoát được. Lần thứ hai một viên công an bắt tôi tới đồn công an và ở đây tôi đã từ chối làm theo các yêu cầu của họ. Dù họ nói gì, tôi chỉ giảng chân tướng cho họ. Tôi cũng không nói với họ về nơi ở của tôi mà nói với họ rằng cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công là một tội ác. Tôi cũng cầu xin sự trợ giúp của Sư phụ và sau vài giờ, tôi về nhà một cách đàng hoàng.

Trong quá trình giảng chân tướng, nhiều chấp trước của tôi cũng được buông bỏ như tâm sợ hãi, tâm tranh đấu, tâm hiển thị, chấp trước khi làm các việc, lười biếng, v.v. Tôi có thể loại bỏ chúng dần dần thông qua học Pháp và tu luyện chăm chỉ.

Giờ đây tôi đi đến những con phố lớn, nhỏ, siêu thị, trung tâm mua sắm và các trạm xe buýt mỗi ngày. Tôi giữ lòng từ bi và nói với bất kỳ ai có tiền duyên và chia sẻ với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng người tốt tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, vì vậy họ hiểu được tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ và chỉ bằng cách thoái Đảng, thì cuộc sống của một sinh mệnh có thể được đảm bảo. Cuối cùng, tôi dùng tên thật hoặc bí danh để giúp họ thoái Đảng, Đoàn Thanh niên và Đội thiếu niên tiền phong. Trong thời gian này, tôi có nhiều thể ngộ từ việc giảng chân tướng cho họ.

Tôi muốn chia sẻ với các học viên một vài câu chuyện

Vào một ngày hè nóng bức, trời nóng như thiêu như đốt và mặc dù đang đội mũ tôi vẫn bị nắng chói chang. Có một phụ nữ trẻ đi bộ cùng chiều với tôi. Tôi bắt chuyện với cô ấy: “Trời nóng thật đấy. Cô ấy nhìn tôi và nói: Tại sao bác lại ra ngoài vào lúc trời nóng như vậy?” Tôi nắm lấy cơ hội để nói với cô ấy về sự bại hoại của ĐCSTQ và cuộc bức hại của nó đối với Pháp Luân Công, tầm quan trọng của việc thoái Đảng để bảo đảm an toàn khi nó bị diệt và kết cục bị tiêu diệt sẽ là điều không tránh khỏi. Sau khi cô ấy hiểu những gì tôi nói tôi bảo cô ấy dùng tên thật để thoái khỏi các tổ chức dành cho thanh niên Cộng sản. Khi chúng tôi tạm biệt cô ấy đưa ngón tay lên và nói to: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt!” Ngay lập tức những giọt nước mắt chảy trên má tôi. Tất cả chúng sinh đều là người thân của Sư phụ, và tất cả họ cần chúng ta đến thức tỉnh. Tôi hy vọng rằng vào thời khắc quan trọng này, tất cả chúng sinh có thể lựa chọn tương lai tươi sáng cho họ.

Vào một ngày hè, tôi đi xe buýt tới một nơi tấp nập để giảng chân tướng. Khi tôi vừa xuống xe, trời đang nắng đột nhiên đổ mưa như trút nước… vì vậy tôi đứng dưới mái che của trạm xe buýt. Mưa càng lúc càng nặng hạt, và nước dâng lên qua bàn chân. Có nhiều xe buýt đi qua, và tôi lẽ ra đã có thể bắt xe về nhà, tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi chưa giảng chân tướng cho ai cả vì vậy tôi không thể về. Tôi giảng chân tướng cho những người đang đợi xe buýt dưới mái che để tránh mưa. Tôi tiếp tục nói với người này rồi đến người khác, vì thế họ có thể biết được sự thật và đồng ý thoái Đảng. Tôi liên tục nói và ghi tên của những người đồng ý thoái. Cuối cùng trời tạnh. Tôi nhìn đồng hồ và thấy mưa từ 9 giờ sáng cho đến 1 giờ trưa. Tôi đã giảng chân tướng ở điểm dừng xe buýt này trong hơn 4 giờ. Sau đó tôi nhìn vào danh sách của tôi, có 38 cái tên ở đó. Mãi đến lúc ấy tôi mới nhận ra là giầy của tôi bị ướt và quần của tôi cũng bị ướt một nửa. Tôi cảm thấy hơi lạnh, tuy thế nhưng tôi rất vui và cảm thấy ấm áp trong lòng.

Vào một ngày mùa đông tôi ra ngoài để giảng chân tướng. Trời nhiều tuyết , tay tôi đông cứng lại. Tôi cầu xin Sư Phụ trợ giúp để có thể viết tên của những người đồng ý thoái Đảng. Ngay lập tức một luồng hơi ấm lan vào cơ thể. Sư phụ từ bi đã luôn luôn chăm sóc chúng ta! Ngày hôm đó tôi đi tới ba siêu thị và giúp 42 người thoái Đảng.

Trên đường về nhà, tuyết vẫn rơi và trời gió. Tôi thấy chiếc ô của mình đã nặng hơn. Khi về đến nhà, tôi không thể gập ô lại bởi vì nó bị phủ bởi một lớp tuyết đã đóng băng. Chiếc áo khoác tôi đang mặc cũng cứng lại và ngay khi tôi cử động nhẹ, nó kêu răng rắc. Sau khi tôi đặt chiếc ô xuống, tôi nhìn lên bước chân của mình và chúng cũng đã đóng băng. Qua băng tuyết, chúng sinh ở mọi tầng thứ đang nhìn vào chúng ta. Tôi nhìn thấy Sư phụ cười với tôi. Là một phụ nữ 70 tuổi, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy cảnh tượng này và điều đó thật là tuyệt! Tôi vô cùng biết ơn các vị thần và Sư phụ! Ngôn ngữ con người sẽ không bao giờ có thể diễn tả được cảnh tượng đẹp đẽ này. Con đường trở thành thần và uy đức của các đệ tử Đại Pháp sẽ mãi mãi tồn tại trong lịch sử.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã truyền Pháp của vũ trụ cho chúng ta. Thật là một vinh hạnh lớn lao khi là học viên Đại Pháp.

Con đường chứng thực Pháp của tôi dường như rất bình thường và hàng ngày tôi chỉ ra ngoài và lặng lẽ làm ba việc mà một học viên nên làm.

Tuy nhiên, nó thực sự rất đặc biệt. Cùng với nhiều học viên khác, chúng ta đang làm những việc từ bi nhất và chân chính nhất trong vũ trụ. Sư phụ đang chính Pháp, vũ trụ to lớn đang chính lại và các đệ tử đang trợ Sư Chính Pháp. Bằng hành động của mình, chúng ta hãy thực hiện thệ ước đã lập trước khi đến thế gian để gánh trách nhiệm lịch sử to lớn này.

Hỡi các đồng tu, chúng ta hãy tu luyện vững vàng để có thể tinh tấn trên con đường trợ Sư chính Pháp!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/9/-明慧法会–寻常又不寻常的正法修炼路-264911.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/7/136560.html

Đăng ngày 10-01-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share