Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Tây Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2012]

Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Chào các bạn đồng tu!

Khi sắp đến hạn gửi bài chia sẻ cho Pháp hội Minh Huệ dành cho học viên Trung Quốc lần thứ chín, tôi cảm thấy mình không có gì đặc biệt để viết bài. Nhưng khi đọc thông báo của Minh Huệ kêu gọi các học viên gửi bài viết, tôi rất lo lắng và đã khóc. Tôi hướng nội và nhận ra rằng không phải vì tôi không có gì để viết mà là vì tôi không coi trọng việc này. Tôi không nhận ra rằng đây là phối hợp chỉnh thể giữa các học viên Đại Pháp toàn Trung Quốc và là một cơ hội hiếm có để đề cao. Nhận ra điều này, tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình với các điều phối viên địa phương. Chúng tôi cảm thấy cần viết ra những  kinh nghiệm của bản thân và những bài học từ những năm qua chứng thực Pháp để trình Sư phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Phản bức hại của cựu thế lực mà không minh bạch Pháp lý 

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, vùng chúng tôi mất đi môi trường tu luyện chung. Các học viên chỉ có thể làm việc của họ và không phối hợp với nhau thành chỉnh thể. Một số học viên làm việc không chiểu theo Pháp. Một số học viên thậm chí còn tụ tập thành nhóm và nhiều người trong số họ có mâu thuẫn với nhau, tìm kiếm điểm không tốt của người khác và tranh cãi không ngừng. Chấp trước hiển thị, làm việc và chứng thực bản thân đều nảy sinh và chúng tôi đã lãng phí thời gian và sức lực quý báu. Gián cách lớn tồn tại giữa các học viên. Hầu hết các học viên đều không hướng nội và vì vậy cựu thế lực đã dùi vào sơ hở khiến nhiều học viên bị bức hại.

Từ năm 2008 đến 2009, nhiều học viên bị bức hại nghiêm trọng. 47 học viên đã bị bắt và tám hay chín điểm sản xuất tài liệu bị phá hủy. Điều này đã gây tổn thất cho Đại Pháp, các học viên, gia đình họ và chúng sinh. Đối mặt với hoàn cảnh này, chúng tôi bắt đầu học Pháp cùng nhau và chia sẻ kinh nghiệm. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi phải phối hợp chỉnh thể, phủ định an bài của cựu thế lực, đi theo con đường Sư phụ an bài, phản bức hại và giải cứu các đồng tu. Sau đó, chúng tôi đến gia đình của các học viên bị bắt giảng để chân tướng cho họ và nhờ họ phối hợp với các học viên yêu cầu thả các học viên bị bắt. Các học viên cũng phát chính niệm ở cự ly gần

Một số gia đình học viên sợ người thân của bọ bị bức hại trong các trung tâm giam giữ nên muốn dùng tiền để đưa họ ra. Chúng tôi hỏi họ: Các bạn có trả nổi không? Thậm chí nếu các bạn mang họ về, những kẻ tà ác sau một thời gian sẽ bắt họ lần nữa. Lần sau họ sẽ đòi nhiều tiền hơn. Có rất nhiều ví dụ như vậy. Khi các bạn làm điều đó, các bạn đang khuyến khích họ và họ sẽ sẵn sàng bắt thêm các học viên vì dễ dàng kiếm tiền cho họ. Không phải các bạn đang giúp họ bức hại các học viên Đại Pháp sao? Khi những người thân hiểu ra, họ đã chủ động phối hợp với các học viên. Từ đó, vùng chúng tôi không đưa cho những kẻ tà ác một xu nào và thậm chí họ còn trả lại tiền đã lấy.

Khi mỗi học viên bị bắt, chúng tôi dán tờ rơi để vạch trần điều đó cùng với ảnh của học viên để minh chứng tính xác thực của nó. Chúng tôi dán một lượng lớn áp phích và mọi người nói: “Báo của Pháp Luân Công được dán ở khắp nơi. Người đàn ông này là một công chức nhưng ông ấy đã bị bắt.” Mỗi lần chúng tôi dẫn người thân của các học viên đến yêu cầu thả học viên, chúng tôi ghi lại những gì cảnh sát nói, những thiệt hại đã gây ra cho gia đình và số lần họ bị bức hại. Chúng tôi cũng đề cập đến những thay đổi về thể chất và tinh thần của học viên trước và sau khi tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi viết rất chi tiết và gửi cho trang web Minh Huệ. Đối với các trường hợp nghiêm trọng hơn, chúng tôi gửi thông tin cho Tổ chức Thế giới điều tra bức hại Pháp Luân Công.

Trong quá trình giải cứu các đồng tu, chúng tôi chủ yếu tập trung cứu chúng sinh. Chúng tôi không quan tâm đến địa vị xã hội và công việc của họ, chúng tôi giảng chân tướng cho họ ngay khi chúng tôi có thể liên lạc với họ. Tôi cảm thấy rằng chúng tôi thiếu cơ hội giảng chân tướng cho xã hội dòng chính. Khi một học viên hỏi Sư phụ ở một Pháp hội về việc thuê luật sư chính nghĩa như một phương tiện để thi hành pháp lý. Sư phụ đã trả lời:

“Mời luật sư lên biện hộ ở tòa án, bản thân sự việc này cũng là cứu người. Bất luận [là ai] ngồi nghe ở đó, các vị là tà đảng Trung Cộng phái tới cũng vậy, mà là một người dân bình thường cũng vậy, thì khi đối diện với lập luận hợp lý của luật sư, đối với thính giả mà nói thì cũng chính là giảng chân tướng. Đó chẳng phải là dẫn khởi Thiện tâm của họ sao? Có vị quan toà nghe xong là cụp tai lại nín thinh không nói nữa, có một số cảnh sát khâm phục, khi bước ra đều nói [một] hai câu: ‘nói thật là hay’. Đó là Thiện tâm của người ta được đánh thức rồi. Tà ác sợ gì? Chẳng phải sợ chính điều ấy sao? Do đó tôi cảm thấy vẫn nên mời luật sư.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội kỷ niệm Minh Huệ Net mười năm“)

Qua chia sẻ, chúng tôi đồng ý rằng chúng tôi nên thuê luật sư để biện hộ “vô tội” cho các học viên. Với suy nghĩ này, Sư phụ đã gia trì cho chúng tôi. Chúng tôi sớm liên lạc với các luật sư ở Bắc Kinh. Nhưng họ nói rằng họ đang bận rộn với một vụ án trong tay mà cần được hoàn thành. Họ hỏi liệu có thể trì hoãn lại thêm một ngày không. Điều xảy ra tiếp theo là tòa án địa phương đã quyết định mở phiên tòa trong ba ngày tới. Chúng tôi đã xin Sư phụ gia trì và các học viên phát chính niệm liên tục trong 24 giờ. Qua đàm phán, tòa án đã đồng ý hoãn ngày xét xử. Vị luật sư đã đến nơi sau 11 giờ đêm trước ngày xét xử.

Lúc 7 giờ 30 sáng ngày 10 tháng 09 năm 2009, vị luật sư đến tòa án và không có thời gian chuẩn bị. Tòa án đề nghị hoãn một giờ. Khi nghe tin này, chúng tôi gần rơi nước mắt. Sư phụ đã an bài mọi thứ và chúng ta chỉ làm chút chuyện nhỏ. Có hơn 100 học viên phát chính niệm ở cự ly gần. Một trong số học viên nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô ấy phát chính niệm trên sân thượng. Với niệm đó, cô lên sân thượng. Cô nhìn thấy các Pháp Luân với nhiều kích cỡ đang quay quanh tòa án.

Phiên tòa được mở vào đúng 10 giờ sáng. Hai luật sư ngồi bên biện hộ. Có hơn 100 người ngồi trong khán phòng. Gần năm mươi học viên Đại Pháp có mặt cũng như các lãnh đạo, đồng nghiệp, người thân của học viên bị bức hại, cùng với các giáo sư luật và quan sát viên. Khi luật sư nói:“Thân chủ tôi vô tội và phải được thả ngay lập tức”, âm thanh của những từ “thả các bị cáo” vang vọng khắp phòng xử án. Cảnh sát lập tức ngăn lại. Tòa án vội vàng kết thúc phiên xử. Khi một công tố viên đi tới cửa, ông nói với một học viên “Đệ tử Đại Pháp nào cũng cần thuê hai luật sư này. Thật tuyệt vời!” Sau khi nghe các lập luận bào chữa, bây giờ những người nhà của học viên biết rằng tu luyện Pháp Luân Công không phạm luật! Vấn đề này được lan rộng từ thành phố đến nông thôn. Gây ra một chấn động mạnh mẽ. Mọi người đều nói về nó: “Các luật sư từ Bắc Kinh nói rằng tu luyện Pháp Luân Công không phạm luật. Tại sao cảnh sát vẫn bắt họ. Họ không có điều gì khác để làm sao!”

Điều chúng tôi làm đã phản ánh cảnh giới của chúng tôi vào thời điểm đó. Chúng tôi đã nỗ lực lớn nhất và chúng tôi cảm thấy một số “thành tích.” Các học viên khác cũng cảm thấy rằng những gì chúng tôi đạt được là tốt và không nhận ra những bất cập từ quan điểm của Pháp. Chúng tôi luôn bận rộn khắp nơi và phải hạn chế thời gian học Pháp và luyện công. Điều này thật sự giống như chữa một đám cháy hôm nay và một đám khác vào hôm sau. Chúng tôi không có thời gian rảnh. Trong hai năm qua, chúng tôi bận rộn đến văn phòng công an, trung tâm giam giữ, tòa án và nhà tù. Kỳ thật, vì thiếu minh bạch các Pháp lý, những gì chúng tôi làm là từ [phía] cựu thế lực mà phản bức hại.

Hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực và khai sáng hoàn cảnh

Chúng tôi bắt đầu tĩnh tâm học Pháp. Sư phụ giảng:

“Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004“)

Sư phụ cũng giảng rõ:

“Tôi nói với mọi người, rằng hiện nay những gì còn lại đang có thể bức hại Đại Pháp và các học viên Đại Pháp, đều chính là do nguyên nhân của bản thân học viên chúng ta. Những học viên không coi trọng phát chính niệm; những tà ác trong không gian mà chư vị cần phải đảm nhận và có trách nhiệm chưa bị thanh trừ; chính là nguyên nhân này.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Florida, Hoa Kỳ“)

Qua học Pháp và chia sẻ, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi không thể bị dẫn dắt bởi cựu thế lực. Chúng tôi phải chủ động loại trừ những nhân tố tà ác ở không gian khác, để cựu thế lực không thể bức hại các học viên ở không gian con người. Chúng tôi sắp xếp phát chính niệm liên tục 24 giờ mỗi ngày trong gần sáu tháng. Chúng tôi chia thành bốn nhóm và mỗi ngày ít nhất bốn hay năm học viên đến cục công an, phân cục công an, viện kiểm sát, tòa án, trung tâm giam giữ, phòng 610, Ủy ban Chính trị và Pháp luật, và đảng ủy thành phố để phát chính niệm ở cự ly gần, bất kể trời mưa, lạnh hay nóng. Chúng tôi khích lệ lẫn nhau. Các học viên đã nhận ra sự cần thiết và tầm quan trọng của phát chính niệm. Khi nhận thông báo, chúng tôi phát chính niệm trong 24 giờ bất kể chúng tôi ở xa thế nào hay bất kể là đêm hay ngày. Tất cả chúng tôi đều nghiêm túc làm bất cứ việc gì chúng tôi cần làm.

Trong ba năm qua, vì chúng tôi tập trung học Pháp, chú trọng phát chính niệm và phối hợp chỉnh thể, môi trường tu luyện của chúng tôi trở nên càng ngày càng tốt hơn. Nhiều người hiểu chân tướng và việc bức hại các học viên giảm bớt. Nhiều người địa phương hiểu chân tướng và thoái ĐCSTQ. Các đồng tu không ngừng giảng chân tướng ở các vùng núi và cùng ven thành phố mà không có bất kỳ hối tiếc hay phàn nàn gì. Một số cảnh sát thậm chí còn thầm lặng bảo vệ các học viên.

Nhiều học viên hơn bước ra tham gia cùng chúng tôi và chúng tôi phối hợp thành chỉnh thể. Một lần, chín học viên từ thành phố lân cận đến một vùng núi xa xôi để giảng chân tướng và bị bắt. Buổi sáng chúng tôi nghe tin, chúng tôi lập tức thông báo cho từng học viên phát chính niệm. 12 học viên lái hai chiếc ô tô đến phòng cảnh sát địa phương cách đó khoảng 50 dặm và đến đó trước lúc 8 giờ sáng. Chúng tôi bất chấp mưa gió và phát chính niệm cả ngày.

Hôm sau, chúng tôi nghe nói rằng một học viên nam bị giam giữ ở trung tâm giam giữ địa phương. Chúng tôi phát chính niệm hàng ngày gần trung tâm giam giữ. Vài ngày sau, học viên đó được thả. Trong lúc tám học viên khác còn trong trung tâm giam giữ, chúng tôi phát chính niệm ở cự ly gần. Một số học viên đến đó vào khoảng 5 hay 6 giờ sáng và đi làm lúc 8 giờ. Một số học viên đi mà không ăn trưa, một số mang theo cơm trưa hay ăn ở các hàng ăn địa phương. Chúng tôi tiếp tục ở đó cho đến khi hầu hết các học viên đều được thả. Thật đáng tiếc có ba học viên đã bị kết án một năm ở trại cưỡng bức lao động.

Nhờ việc tăng cường học Pháp và hướng nội, các học viên trở nên vị tha hơn, biết nghĩ cho người khác và tu luyện bản thân. Sự chỉ trích và phàn nàn giữa các học viên giảm bớt. Các học viên nhận ra rằng việc tố cáo, phàn nàn và chứng thực bản thân là hướng ngoại, tu theo người khác, tạo nghiệp và làm tổn thương bản thân và người khác. Ích kỷ là đặc tính căn bản của cựu vũ trụ. Cựu thế lực chỉ muốn thay đổi người khác chứ không phải chính họ. Nếu chúng ta không buông bỏ những chấp trước này, chúng ta có khác gì với cựu thế lực không?

Khi chúng tôi nhìn thấy các học viên ở một số vùng phải chịu tổn thất lớn do thiếu phối hợp và không thể phối hợp chỉnh thể, chúng tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Vì vậy chúng tôi tập trung vào những điều này trong khu vực mình. Cùng với một điều phối viên, chúng tôi ngồi xuống chia sẻ thể ngộ của mình và có một buổi chia sẻ thẳng thắn và chân thành và có thể đạt được sự đồng thuận và làm việc cùng nhau.

Chính Pháp đã đến giai đoạn cuối. Chúng tôi quyết tâm làm tốt ba việc và xứng đáng là những đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/22/明慧法会–主动出击-开创环境-265047.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/2/136505.html
Đăng ngày 21-12-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share