Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2012]

Sư phụ giảng:

“Chúng ta có rất nhiều học viên [vì] không ngừng tu luyện [đang] thật sự đang đề cao rất nhanh, nhất là về mặt toàn thể, về đề cao cộng đồng và phối hợp với nhau, mọi người càng ngày càng tốt về mặt này. Hiện nay mọi người là đang làm sao cho các sự việc cần phải thực hiện sẽ thực hiện tốt hơn nữa, thu xếp tốt đẹp hơn nữa.” (“Giảng Pháp tại Pháp Hội Philadelphia, Hoa Kỳ, 2002)  

Nghĩ đến bài giảng của Sư phụ, tôi đã giành hầu hết thời gian để hỗ trợ g các đồng tu và cùng nhau đề cao từ khi giai đoạn tu luyện thời Chính Pháp bắt đầu. Qua bài viết này, tôi muốn báo cáo với Sư phụ con đường tu luyện đã nhiều năm của tôi.

Tôi bước vào tu luyện Đại Pháp từ tháng 03 năm 1997. Tu luyện hơn 10 năm, sức khỏe của tôi cải thiện từng ngày. Tất cả đều là phước lành từ Đại Pháp. Xin cảm tạ Sư phụ!

1.  Dẫn dắt các đồng tu bước ra và cứu độ chúng sinh

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, hầu hết các học viên quanh tôi đều sợ bước ra để chứng thực Pháp. Một học viên tìm đến tôi và tôi đã hỏi anh: “Nếu anh được lợi ích từ Đại Pháp, anh có nên bước ra và lên tiếng cho Đại Pháp không? Nếu các đệ tử Đại Pháp đều kiên trì lên tiếng, thì mọi người sẽ hiểu đúng về Đại Pháp chỉ sau một thời gian ngắn.”

Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã khuyến khích các đồng tu bước ra giảng chân tướng. Sau đó, khi có một điểm sản xuất tài liệu được lập ra ở địa phương, tôi thường ra ngoài với các đồng tu trong gia đình để phân phát tài liệu.

Tuy nhiên, vì nhiều học viên quanh tôi sợ bị bức hại và còn ngại đi phát tài liệu, tôi đã khuyến khích họ bước ra và làm ba việc. Tôi bắt đầu giúp đỡ các đồng tu từng người một. Ban đầu, tôi đi cùng các đồng tu vào ban đêm và chỉ để họ mang theo một bản tài liệu mỗi lần đi. Họ sẽ trở lại và lấy một bản tài liệu khác sau khi đã phát xong. Dần dần, các học viên mang theo nhiều tài liệu hơn, từ một bản, rồi vài bản và cuối cùng là mười hai bản. Sau cùng chúng tôi có thể phân phát vài trăm bản tài liệu giảng chân tướng cho người qua đường ngay cả vào ban ngày.

Sau đó, tiến trình Chính Pháp cũng yêu cầu chúng ta kêu gọi người dân Trung Quốc thoái các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ban đầu, tôi không biết làm thế nào, nhưng tôi nhớ rằng các học viên đều được Sư phụ gia trì. Vì thế, tôi bắt đầu khuyên người ta thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và tôi cũng giúp các đồng tu bước ra thực hiện điều này.

2. Mở một điểm sản xuất tài liệu và dùng trí huệ giúp các đồng tu

Vài năm trước, các học viên tại một điểm sản xuất tài liệu lớn trong vùng đã bị bắt cóc, vì thế, tôi muốn lập một điểm sản xuất khác. Tuy nhiên, tôi lưỡng lự khi danh tính của nhiều học viên tại điểm sản xuất tài liệu đã bị tiết lộ bởi các học viên không chịu nổi áp lực. Thêm nữa, không có học viên nào ở vùng của tôi sẵn lòng tham gia sản xuất tài liệu.

Sư phụ giảng:

“Tu luyệt thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã quyết tâm rằng dù có khó khăn thế nào, tôi cũng phải điều hành điểm sản xuất tài liệu cho tốt. Tôi dự định lập điểm sản xuất tại nhà, nhưng tôi không muốn giấu người nhà về những gì chúng tôi đang làm. Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì trong vấn đề này, và không ai trong gia đình tôi phản đối khi tôi nêu ý tưởng của mình. Một đồng tu giỏi về kĩ thuật đã gửi đến một chiếc máy tính, chồng tôi mua một cái máy in và vận chuyển nó về nhà. Khi đồng tu giỏi kỹ thuật đó chỉ cho tôi phải làm gì, con trai tôi cũng xem và học. Con trai tôi nói: “Bởi vì con còn trẻ, con có khả năng học tốt hơn. Con sẽ giúp mẹ những chỗ mẹ không học tốt.” Bất cứ khi nào tôi cần mua nguyên liệu hoặc cần sửa máy, gia đình tôi sẽ đảm nhận những việc này. Nếu tôi quá bận, họ sẽ trợ giúp tôi, như vậy đảm bảo cho điểm sản xuất tài liệu tại gia đình có thể vận hành nhịp nhàng.

Ba lần một tuần, các học viên đến học Pháp chung với nhau. Bởi vì việc sản xuất Tuần báo Minh Huệ của chúng tôi không bị gián đoạn và tôi còn in ra các bài viết tâm đắc thể hội từ Minh Huệ (tiếng Hán) cho các đồng tu đọc, các đồng tu ở khu vực của chúng tôi có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp.

Có rất nhiều việc đã xảy ra trong suốt quá trình sản xuất và phân phát tài liệu. Đôi khi, các đồng tu cần tài liệu nhiều hơn, đôi khi cần ít hơn. Cũng có lúc mọi người yêu cầu tài liệu rồi lại không lấy nữa, mà tôi đã in ra rồi. Cũng có lúc tôi không muốn sản xuất tài liệu nữa. Dù có vấn đề gì, Sư phụ cũng điểm hóa cho tôi và tôi nghĩ: “Sự can nhiễu này có liên quan gì tới tôi không? Chúng ta là những đệ tử Đại Pháp hợp sức trợ Sư chính Pháp. Làm sao chúng ta không nhận ra sự chia rẽ mà cựu thế lực đang cố tạo ra giữa các đệ tử Đại Pháp? Không kể một học viên cư xử tệ thế nào, đó không phải là chân ngã của người đó”.

Sư phụ yêu cầu chúng ta hướng nội mỗi khi có căng thẳng hay xung đột. Nếu chúng ta không thể thanh tĩnh và hòa ái, đó chẳng phải là tâm tranh đấu hay sao? Vì thế, tôi nhanh chóng bỏ đi những suy nghĩ của người thường.

3. Thành lập nhóm học Pháp chung và giúp các đồng tu vượt qua khảo nghiệm sinh tử

Nhiều đồng tu trong vùng của tôi bị mù chữ và họ hiểu Pháp không minh bạch, vì thế họ tiến bộ chậm và hay dùng suy nghĩ của người thường để nghĩ về ba việc. Vì thế, tôi đã có ý tưởng lập ra một nhóm học Pháp để giúp các đồng tu. Tuy nhiên, tôi cho rằng tôi không thể làm việc vào ban đêm nếu tôi lập nhóm học Pháp. Nhưng quan trọng hơn, tôi còn có một điểm sản xuất tài liệu ở nhà. Tôi nên làm gì đây?

Tôi đã nhớ đến lời dạy của Sư phụ:

“Con người ấy, một sinh mệnh ấy [nếu] hôm nay trong lịch sử mà có thể đắc được Pháp, thì đó không phải một việc bình thường; [mà là] quá may mắn! Nhưng một khi họ đánh mất [cơ duyên] rồi, thì mọi người có biết [họ] sẽ đối mặt với điều gì không? [Điều ấy] rất đáng sợ, bởi vì trách nhiệm được giao phó lớn đến vậy và sứ mệnh to lớn đến thế mà họ không hoàn thành, khi đó, nói một cách so sánh, là phản lại với viên mãn của một sinh mệnh; sinh mệnh kia, thật sự sẽ phải tiến nhập vào cửa vô sinh. Chư vị cũng không được tuỳ tiện bỏ phí một cá nhân nào; bất kể là cá nhân đó đã sai phạm đến đâu, cũng như bất kể đó là người như thế nào, tôi cũng đều muốn cho họ cơ hội. Tất nhiên, xã hội nhân loại không tránh khỏi là có một lô những người trên thế gian đã không còn đạt tốt nữa, vậy cứ để tuỳ họ đi. Hôm nay tôi giảng chủ yếu là giảng rằng các đệ tử Đại Pháp chúng ta cần phải thực hiện tốt hơn nữa, phải biết trân quý những ai đã đắc Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Chicago 2004)  

Tôi nhận ra rằng sự đề cao của các học viên là rất quan trọng. Tôi đặt công việc sang một bên và lập một nhóm học Pháp để giúp đỡ đồng tu. Chúng tôi phát chính niệm, học Pháp, đọc tâm đắc thể hội cùng nhau và động viên nhau hướng nội. Mọi người đều có thể đề cao nhanh chóng.

Học viên B trong nhóm học Pháp đã tu luyện lâu năm. Không giống như các đồng tu khác, những người cảm thấy nóng sau khi tập công hoặc phát chính niệm, cô ấy lại cảm thấy lạnh. Học viên A đã quyết định giúp học viên B. Một buổi trưa học viên A nhờ mọi người ngồi quanh học viên B và phát chính niệm. Sau một lúc, học viên A nhìn thấy rất nhiều lạn quỷ trong cơ thể học viên B đã bị tiêu hủy. Khi nhìn sâu hơn, học viên A thấy một ông già trong trường không gian của học viên B. Cô ấy muốn diệt trừ ông già đó và tiếp tục phát chính niệm. Các học viên khác trong nhóm học Pháp cảm thấy rằng phát chính niệm tiếp là không phù hợp, mà nên để học viên B dùng Pháp của Sư phụ để thiện giải với ông già. Học viên A không nghĩ như thế và nói: “Chúng ta nên nhanh chóng giúp đồng tu B vì cơ thể cô ấy đang bị bệnh.” Vì thế, học viên A tiếp tục phát chính niệm hướng về học viên B.

Đêm ấy, khi học viên A ở nhà, cô ấy thấy cựu thế lực điên cuồng cố gắng trói chủ nguyên thần của cô vào một chiếc xe sắt lớn và mang nó đi, nhưng cô cự tuyệt. Cô liên tục gọi tên Sư phụ để cứu cô nhưng Sư phụ không đáp lại. Cô nghĩ:“Sao Sư phụ không chăm lo cho mình? Mình đã sai ở đâu? Mình cần hướng nội.” Vào lúc đó, cơ thể cô bắt đầu tỉnh táo lại và cô có thể cử động. Cô liên tục xét lại bản thân mình và nghĩ, mình đã sai ở đâu?

Vào lúc bình minh, cô gọi cho tôi để kể về tình hình của mình. Một đồng tu khác và tôi quyết định giúp cô. Vì học viên A sống ở một khu vực nông thôn xa, chúng tôi đã phải đi một lúc lâu mới tới nhà cô được. Cô miêu tả lại trải nghiệm của mình đêm hôm trước và chúng tôi phát chính niệm thời gian dài cùng cô. Khi chúng tôi học Pháp chung, học viên A ngộ ra “Bởi vì tôi đã trị bệnh cho người khác. Chỉ có Sư phụ mới có thể đưa chúng ta lên cao tầng. Tôi có bản sự gì mà làm điều đó. Chẳng phải tôi đã đi sai đường sao?” Ngay sau khi nhận ra, học viên A liền quỳ trước hình của Sư phụ và nhận lỗi. Chúng tôi thấy nước da cô trở nên khá hơn ngay lập tức. Chúng tôi liên tục đến thăm cô vài ngày sau đó, học viên A bình phục nhanh chóng mỗi ngày.

4. Tiêu diệt tâm sợ hãi và giúp các đồng tu chống lại sự an bài của cựu thế lực

Có một thời gian tôi đã cố gắng giúp đồng tu C vượt qua sự an bài của cựu thế lực. Khi tôi giúp đồng tu C phát chính niệm, tôi thấy trong một trường không gian khác, anh ấy ngồi nghiêng chân với một điếu thuốc trong miệng và ném những vật chất xấu vào trường không gian của tôi. Sau khi phát chính niệm xong, tôi bỗng có niệm đầu sợ hãi rằng những vật chất xấu đó sẽ gây trở ngại cho mình. Vào lúc đó, suy nghĩ của tôi rất tiêu cực, và đêm đó cơ thể tôi không thoải mái. Tôi bắt đầu hướng nội và thấy rằng tôi có suy nghĩ ích kỉ. Tôi đã sợ rằng những vật chất xấu sẽ ảnh hưởng tới tôi. Tôi nhận ra rằng tôi cần đối xử một cách vị tha. Tại sao tôi không thể tu bỏ đi chấp trước sợ hãi này?

Vào lúc đó, tôi nhớ tới bài giảng của Sư Phụ “Loại bỏ chấp trước cuối cùng”, vì thế tôi bắt đầu hướng nội. Sau đó, tôi chia sẻ với đồng tu C về thể ngộ của tôi về Pháp và điều Sư Phụ giảng:

 ‘Vị tư’ là thuộc tính căn bản của vũ trụ quá khứ, thành-trụ-hoại-diệt và sinh-lão-bệnh-tử cũng là có tính tất nhiên do thuộc tính ấy mang đến. Pháp tương lai là viên dung, là ‘vị công’, do sự cải biến của thuộc tính căn bản của vũ trụ, nên cũng khiến quá trình của vũ trụ và đặc điểm của sinh mệnh có phát sinh biến hoá về căn bản. Thuộc tính căn bản của vũ trụ quyết định trạng thái căn bản của vũ trụ.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội miền Tây Mỹ Quốc 2004)  

Đồng tu C hiểu rằng dù anh ấy có làm gì, anh ấy không thể chỉ nghĩ cho mình, bởi vì chỉ nghĩ tới bản thân mình là đi theo sự an bài của cựu thế lực. Anh ấy nói: “Tôi nhận ra rằng tôi không nên chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đề cao và đề cao tầng thứ bằng cách học Pháp, thay vào đó, học Pháp tốt chính là để cứu độ chúng sinh hiệu quả hơn và  trợ Sư chính Pháp. Học Pháp không chỉ là cho bản thân tôi. Tôi không nên nghĩ rằng tôi không thể bị bức hại và không nên chỉ diệt trừ can nhiễu của cựu thế lực khi phát chính niệm. Tôi nên phát chính niệm tới chúng sinh và các đệ tử Đại Pháp khác. Cứu độ chúng sinh không chỉ là cho bản thân tôi, mà thực sự là vì chúng sinh. Mỗi suy nghĩ và hành động đều nên vì người khác.”

Bây giờ tôi hiểu tại sao rất nhiều bài chia sẻ trên Minh Huệ kể lại việc khi các đệ tử Đại Pháp bị bắt cóc, họ cảnh báo cho công an rằng họ không nên làm điều xấu, họ cần hiểu sự thật để được cứu độ. Những đệ tử Đại Pháp đó đã nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó khăn bởi vì khi đối diện với khó nạn, suy nghĩ trước nhất của họ là về sự an toàn của người khác chứ không phải bản thân mình.

Mặt khác, khi một vài đệ tử Đại Pháp bị bắt cóc, họ nghĩ “Tôi đã bị bắt cóc, tôi nên làm gì? Tôi còn tài liệu ở nhà nữa!” Vì những suy nghĩ đó là ích kỉ và để tự bảo vệ mình. Cựu thế lực nắm lấy chúng và có thể thao túng các học viên này. Những học viên nghĩ theo cách này gặp khó khăn trong việc thoát  khỏi khó nạn trừ khi sau đó họ có chính niệm chính hành.

5. Giúp nhau cùng hướng nội

Một lần, khi đồng tu D – người ít đến học Pháp – ghé qua, tôi thấy trường của anh rất xấu. Tôi cảm thấy không khỏe và đi vào một phòng khác nghỉ ngơi một lúc. Các đồng tu khác cảm thấy lo lắng và đề nghị tôi ra ngoài học Pháp chung. Điều này lặp lại một vài lần cho đến khi buổi học Pháp kết thúc. Tôi nói với học viên D: “Lý do anh đến đây hôm nay không phải để học Pháp. Anh đến để truy cầu.” Khi nói điều này, giọng tôi không thiện và tôi cảm thấy hơi tức giận.

Bởi vì suy nghĩ xấu của mình, sơ hở của tôi bị cựu thế lực dùi vào. Đêm đến, tôi bắt đầu cảm thấy cực kì khó chịu. Tôi bắt đầu nghe Pháp nhưng không thể ngồi yên được, vì thế tôi nằm xuống giường để nghe, nhưng tôi không thể hiểu được mình đang nghe gì. Bất chợt, đồng tu tên là Dư đến và nói:“Cô cần nhanh chóng hướng nội. Sau khi phát chính niệm thời gian lâu, tôi thấy rất nhiều cựu thế lực tiến đến gần cô. Cô cần phát chính niệm ngay lập tức.”

Tôi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề và nhanh chóng ngồi dậy phát chính niệm và nhìn vào bên trong. Tôi bắt đầu xem xét suy nghĩ của mình theo một góc độ khác và tìm thấy chấp trước sợ hãi. Tôi cũng nhận ra rằng tôi không có một trái tim nhân từ, tôi đã không kiên nhẫn, tôi có tâm thể hiện, hay chỉ trích và có chấp trước vào tự bảo vệ bản thân. Tôi phát chính niệm để diệt trừ tất cả những chấp trước đó.

Tôi đọc  đi đọc lại bài “Phật tính vô lậu” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ. Sư phụ giảng,

“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!”

Tôi nhớ lại rằng đồng tu D đã nhiều lần thoát khỏi sự bắt cóc của tà ác và từng thoát ra khỏi trại giam. Anh đã phơi bày cuộc đàn áp tà ác ra công chúng và khích lệ tốt các học viên trong vùng. Tuy nhiên, do ngưỡng mộ nên không ai chỉ ra chỗ thiếu sót của học viên D. Tôi muốn giúp anh ấy.

Tôi đề nghị một đồng tu học Pháp tốt đến tìm đồng tu D và tôi cũng chia sẻ với anh ấy. Với nỗ lực của các đồng tu, học viên D đã có thay đổi lớn. Anh ấy rất biết ơn Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu. Một ngày, anh ấy nói rằng, “May mắn là tôi đã tỉnh ngộ và theo sự an bài của Sư phụ. Nếu không tôi sẽ không nhận ra việc thường xuyên nói về các chiến công của mình trong tù là lý do chính khiến tôi bị theo dõi và bắt cóc. Mặt khác, tôi cũng không nhận ra rằng tôi làm cho các đồng tu ngưỡng mộ và tôn thờ tôi. Nếu điều này tiếp tục, sẽ rất nguy hiểm! Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

6. Tự mình hướng nội, loại bỏ quan niệm người thường

Một vài ngày trước, đồng tu Dư đã chia sẻ với tôi, “Khi chị phát chính niệm, đến các lỗ chân lông của chị cũng thể hiện suy nghĩ trả thù, không hề có Thiện chút nào.” Tôi bị sốc và nhận ra rằng chắc chắn tôi đã bị cựu thế lực can nhiễu.

Sư phụ giảng,

“Tịnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại”

(“Biệt ai”, Hồng ngâm II)

“Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn.” (‘Lời cảnh tỉnh’ – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

“Đệ tử Đại Pháp là thoát thai ra từ cựu vũ trụ, là từ cựu Pháp Lý mà bước xuất lai; nhưng mà cựu vũ trụ, cựu Pháp Lý, cựu sinh mệnh, hết thảy đều đang kéo giữ chư vị!” (“Giảng Pháp tại thành phố Los Angeles” 2006)

Khi hướng nội tôi nhận thấy rất nhiều điều. Khi còn rất bé, tôi ở với bà, và căn nhà bốc cháy một đêm nọ. Tôi đang ngủ say và không biết làm thế nào mà mình lại tỉnh dậy, nhưng tôi chạy ra ngoài. Tôi tin rằng các vị thần đã phù hộ cho tôi. Tôi có thể cảm thấy lửa đang đốt mình nhưng khi gia đình tìm thấy tôi, họ không ôm hay hỏi han tôi. Tôi không cảm thấy sự quan tâm nào hết. Họ chỉ bận rộn quan tâm đến những thứ của họ.

Khi lớn lên, tôi bắt đầu rất ghét họ và tự thề rằng tôi sẽ không đến gặp họ cho dù họ có sắp chết đi nữa. Sau đó, khi anh cả và chị cả bị bệnh, tôi đã thực sự không muốn đến thăm. Tôi chỉ đến khi các anh chị khác thuyết phục. Vào thời điểm đó tôi chỉ vừa bắt đầu tu luyện, và không muốn làm to chuyện đã qua. Nhưng tôi biết rằng tôi chỉ mới bỏ qua vấn đề ở bề mặt.

Sau khi hướng nội kĩ càng, tôi đã giải thể tâm hận thù này.

Suốt quá trình hướng nội, nước mắt tôi rơi không ngừng và tôi lặp đi lặp lại “Tôi là đệ tử của Sư phụ, tôi không muốn và không chấp nhận sự an bài của cựu thế lực.”

Qua việc hướng nội kĩ càng đó, tôi nhận ra lí do cựu thế lực đến lấy đi mạng sống của tôi vào mùa xuân năm nay. Đó là vì sự hận thù và tâm báo thù mà tôi chưa bỏ đi được.

Cùng lúc, tôi hiểu rằng khi một học viên kí thỏa thuận [với cựu thế lực] để đóng vai trò phản diện trong Chính Pháp, đi theo qui luật của cựu vũ trụ trong tu luyện thời kì Chính Pháp hôm nay, người đó không thể tu luyện và trở về được. Nhờ từ bi của Sư phụ mà các học viên được trao cho cơ hội quý giá này. Nếu chủ ý thức của một học viên không muốn đóng vai trò phản diện và thực sự hướng nội, Sư phụ sẽ lấy đi những thứ xấu mà cựu thế lực đã an bài.

Khi những đồng tu thấy được sự thay đổi to lớn của tôi sau chỉ ba ngày ngắn ngủi, họ cũng bắt đầu hướng nội. Họ cũng trải qua thay đổi to lớn. Tôi tin rằng với sức mạnh Sư phụ ban cho, họ sẽ tiến bộ vượt bậc và nhanh chóng.

Tôi muốn nhân cơ hội này nhắc nhở các đồng tu rằng bất kể bạn đã kí thỏa thuận gì với cựu thế lực trong quá khứ hoặc có thể đã thực hiện điều gì sai trong lịch sử, Sư phụ đang giúp chúng ta và thiện giải tất cả ân oán và đang thanh trừ tất cả an bài của cựu thế lực, nếu chúng ta có thể làm theo đúng yêu cầu của Đại Pháp và tu luyện thực sự.

Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Nếu có bất kì điều gì không phù hợp, xin đồng tu từ bi chỉ rõ


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/12/明慧法会–无私帮助同修-共同提高-265111.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/21/136395.html
Đăng ngày: 8-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share