Bài viết của Xá Tẫn, đệ tử Đại Pháp tại Hy Thủy, tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 27 – 05 – 2012] Tôi đã hơn 70 tuổi. Tôi đã may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 18 tháng Giêng năm 1996. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã trải nghiệm những thay đổi lớn về cả tinh thần và thể chất. Ý nghĩa rộng lớn và uyên thâm, sâu sắc ẩn bên trong của Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi tìm thấy ý nghĩa chân chính của cuộc sống.

Đại Pháp chính là tu từ bi

Trong suốt hơn mười lăm năm tu luyện, tôi đã nỗ lực dùng Pháp cân nhắc, dùng Pháp đối chiếu bản thân, không cầu danh lợi, mà chỉ hy vọng mang lại lợi ích cho những người khác. Chẳng hạn thấy người gặp khó khăn, tôi liền giúp đỡ, thấy có hòn đá ở trên đường, tôi liền đi nhặt để tránh người khác dẫm phải hoặc vấp ngã.

Trong suốt mùa đông năm 2000, có một cơn bão kéo dài vài ngày, bùn đất bị đào xới lên từ hệ thống cống rãnh đã chất đống trên đường kéo dài hơn 1,5km (khoảng một dặm). Đây là con đường dẫn đến chợ. Sau hơn một tuần, vẫn chưa có ai xử lý. Tôi tự nhủ: “Sắp đến Tết  rồi, sẽ có rất nhiều người đi lại trên con đường đó. Bùn đất chất đống trên đường như thế này thực sự là bất tiện!”. Đại Pháp là tu từ bi, nên tôi không thể không quản việc này. Vì vậy, tôi đã dùng xẻng xúc bùn sang bên lề đường, từng phần từng phần một. Ngày đầu tiên, tôi đã dọn sạch khoảng 300m đường trong năm giờ đồng hồ và hoàn thành sạch sẽ toàn bộ 1500m trong hai ngày tiếp theo.

Nhiều người biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, và họ đều nói: Học viên Pháp Luân Công thật tuyệt vời! Họ luôn luôn nghĩ đến người khác.”

Thu hoạch cây bông vải của tôi luôn tốt hơn so với bất cứ ai khác, đặc biệt là sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tháng 10 năm 2009, các cán bộ thị trấn đã mời tôi tới giới thiệu kỹ thuật trồng bông trong hội thảo “Phát triển sản xuất bông vải”. Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm trồng bông của tôi với những người nông dân trong cuộc hội thảo. Cùng thời gian đó, bông của tôi đã đến độ chín nhưng tôi không có thời gian để thu hoạch chúng, và trong một đêm đã có người tới lấy mất. Các cán bộ trong làng nói với tôi: “Giá bông năm nay cao như thế, mà rất nhiều bông của ông đã bị ăn cắp. Tại sao ông lại không tức điên lên?” Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp tu từ bi. Người đi ăn cướp rất đáng thương, chắc hẳn đang rất túng quẫn. Nếu biết họ đến lấy bông vào ban đêm, tôi sẽ cấp cho họ thức ăn.”

Giáo dục con cháu bằng Chân-Thiện-Nhẫn

Con trai tôi đã tốt nghiệp đại học và đang làm cho nhà nước, phụ trách mảng nhân sự. Nhiều năm qua, cháu đã xem xét giải quyết vướng mắc cho người dân, làm việc rất công bằng, lấy thiện đãi người và không bao giờ nhận quà tặng.

Một ngày nọ, có một người phụ nữ cao niên nước mắt giàn giụa đến văn phòng của cháu. Bà nói con trai của bà chuẩn bị ly hôn. Bà khóc: “Không phải vì chúng không còn yêu nhau nữa, mà vì con trai của tôi đã không thể giải quyết vấn đề công việc của nó trong một thời gian dài…” Con trai tôi đã xem xét trường hợp và kiểm tra xem nó thuộc thẩm quyền của mình hay không. Cháu đã điều tra, nghiên cứu, nói chuyện với lãnh đạo đương nhiệm, tìm đến những người lãnh đạo các bộ ngành hữu quan để xin phê duyệt, mất gần nửa năm, và cuối cùng đã giải quyết được vấn đề công việc của con trai bà ấy. Bà ấy đã rất vui sướng.

Vào ngày trước đêm giao thừa, bà ấy đã mang 500 nhân dân tệ và quà tới tặng cho con trai tôi, nhưng cháu nói với bà ấy: “Xin hãy cầm quà và số tiền này về để vui đón giao thừa.” Không ngờ bà ấy quỳ xuống và cầu xin con trai của tôi nhận chúng. Con trai tôi đã đỡ bà dậy và đi bộ cùng bà về nhà với số tiền và quà tặng. Bà ấy nói: “Thật khó có thể tìm ra một người tốt không nhận quà tặng như vậy. Trước đây tôi cũng mang quà đi tặng nhiều người, cũng bị lừa nhiều lần, mà thậm chí còn không đạt được kết quả gì.”

Sau đó, cả lãnh đạo và đồng nghiệp ở chỗ làm của con trai tôi đều nói với nhau rằng: “Không có gì ngạc nhiên anh ta lại tốt như thế. Cha mẹ của anh ấy tu luyện Pháp Luân Công.

Vào mùa thu năm 1997, cây cam trong sân nhà tôi sum suê đầy trái. Trẻ con thường đến hái cam mà không xin phép. Một hôm, đứa cháu trai bốn tuổi của tôi chạy lại chỗ đám trẻ đó, những đứa trẻ đã chạy đi và làm rơi trái cây. Cháu tôi chạy theo chúng và hét lên: “Đừng chạy nữa! Hãy mang những trái cam mà các bạn đã hái về nhà đi!”. Lũ trẻ tiếp tục chạy, nhưng một đứa trong số chúng đã nghe thấy nó. Đứa trẻ trở lại, nhặt một vài quả cam lên, và chuẩn bị đi, khi đó cháu trai tôi đã nói rằng: “Hãy lấy tất cả những quả mà bạn đã hái đi”.

Khi tôi đi làm đồng về vào buổi chiều, mẹ của cậu bé đó đến nhà tôi và cảm ơn chúng tôi. Cô nói: “Môn tu luyện Pháp Luân Công của ông đã dạy cháu trai của ông trở thành đứa trẻ tốt. Khi con trai tôi hái cam nhà ông, cháu trai ông không mắng chửi nó và thậm chí đề nghị nó lấy mang về. Nó thật là một đứa trẻ tuyệt vời!” Cháu trai của tôi đã kể với tôi về những chuyện đã xảy ra vào buổi tối. Tôi hỏi cháu điều gì đã khiến cháu làm như vậy, và cháu trả lời: “Cậu bé đó không có cam để ăn, và tất cả những gì cậu ấy muốn chỉ là một vài quả cam. Chân-Thiện-Nhẫn dạy người ta phải nghĩ đến người khác, có phải vậy không hả ông?” Nghe cháu nói vậy tôi rất vui mừng vì cháu tôi đã có thể cảm thụ được điều tốt thông qua những tấm gương.

Cảnh sát hỏi: “Chúng tôi có thể tập luyện công pháp này không?”

Sau khi Giang Trạch Dân khởi xướng cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, chúng tôi đã thỉnh nguyện với chính quyền của tỉnh và Bắc Kinh.

Một ngày, năm cán bộ, bao gồm cả Thư ký Ủy ban Chính trị và Pháp luật của huyện, Giám đốc Sở cảnh sát, và Bí thư Đảng ủy của làng tới nhà tôi, khiến cho nhiều người dân tò mò đến xem. Các cán bộ yêu cầu tôi không thỉnh nguyện nữa và ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói lớn: “Pháp Luân Công dạy người ta trở nên tốt, cải thiện sức khỏe và phục hồi đạo đức. Có gì sai trái trong bất kỳ những điều đó? Chúng tôi thỉnh nguyện để giúp các nhà lãnh đạo hiểu được Pháp Luân Công, nếu không các nhà lãnh đạo có thể đưa ra những tuyên bố sai lầm. Điều đó chẳng phải là xấu sao? Mọi người thấy như vậy có đúng không?” Người dân đồng thanh trả lời: “Đúng”. Những người cán bộ không muốn tôi nói thêm điều gì nữa, do đó họ vội vàng rời đi.

Ngày 8 tháng 4 năm 2010, ba người cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi, cướp phá tất cả các sách Đại Pháp và băng luyện công của tôi, bắt tôi và đưa tôi đến đồn cảnh sát. Tôi vẫn rất bình tĩnh và duy trì vẻ tĩnh tại trên khuôn mặt mình. Dưới đây là cụ thể những gì cuộc thẩm vấn đã diễn ra:

Hỏi: Tại sao anh phải tập luyện Pháp Luân Công mà không phải là môn khí công khác?

Trả lời: Các môn khí công thông thường chỉ giúp rèn luyện sức khỏe. Pháp Luân Công là một môn tu luyện của Phật Gia. Các môn khí công khác không sánh được với Pháp Luân Công.

Hỏi: Tại sao anh khuyến khích người dân thoái Đảng?

Trả lời: Khi anh gia nhập Đảng, Đoàn Thanh niên, hoặc Đội thiếu niên Tiền phong, anh giơ tay  lên và thề rằng anh sẽ cống hiến cả đời anh cho nó. Do đó anh đã bị tà ác đóng dấu ấn của con thú lên người. Đến một ngày nào đó khi trời bắt đầu diệt Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), không ai trong số các đảng viên mang dấu ấn của con thú sẽ được dung thứ. Chúng tôi thuyết phục mọi người thoái đảng để cứu họ! Hãy nói cho tôi xem làm sao điều đó có thể sai được?

Năm hay sáu người cảnh sát hung hăng này tích cực lắng nghe và bắt đầu dần dần mỉm cười.

Hỏi: Có phải các bệnh tật của anh đã biến mất sau khi anh tập luyện Pháp Luân Công hay không? Chúng tôi có thể tập được không?

Trả lời: Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện chân chính. Ngay khi anh thực sự tu luyện và tuân theo các tiêu chuẩn của một người học viên, Sư phụ Lý sẽ thanh lọc cơ thể của anh và giúp anh tiêu nghiệp. Nếu anh coi bản thân mình là một học viên vào mọi thời điểm và không ngừng đề cao tâm tính của mình, bệnh tật của anh sẽ dần dần biến mất. Sư phụ Lý truyền Pháp để cứu độ chúng sinh. Bất cứ ai cũng có thể tu luyện nó. Miễn là anh chỉ đạo bản thân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và tu luyện bản thân.

Một trong số họ nói: “Được rồi, anh có thể về nhà. Chúng tôi muốn đọc những cuốn sách chúng tôi đã lấy đi của anh và lần lượt xem các video bài giảng. Thật là tốt vì chúng tôi cũng được phép tập luyện.”

Vào mùa đông năm 2001, khi cuộc bức hại diễn ra nghiêm trọng nhất, một học viên khác và tôi đã đi xa hơn 6 dặm đến thị trấn Ba Nhất để phát tài liệu giảng chân tướng. Con đường lầy lội, và chúng tôi đã vấp ngã một vài lần. Ngay khi chúng tôi hoàn thành xong tại một ngôi làng lớn, chúng tôi đột nhiên gặp năm hay sáu viên cảnh sát ở trên đường. Chúng tôi đã đi ngang qua họ mà không có vấn đề gì cả, nhưng đi không được bao xa thì một người cảnh sát chặn chúng tôi lại. Tôi ngay lập tức phát chính niệm mạnh mẽ. Tôi thỉnh cầu Sư Phụ Lý gia trì cho chúng tôi và không cho phép tà ác lại gần. Quả thật, người cảnh sát chỉ đi vài bước về phía chúng tôi và những người khác đã kéo anh ta quay trở lại. Vào thời điểm đó, chúng tôi vẫn có rất nhiều tài liệu mang theo trên người. Chúng tôi rất biết ơn Sư Phụ vì sự bảo hộ từ bi của Ngài.

Trong suốt 16 năm qua, chúng tôi đã nếm trải rất nhiều, bao gồm cả cuộc đàn áp tàn bạo, cùng với nhiều thăng trầm. Thông qua đó, tất cả chúng tôi đã có niềm tin vào Đại Pháp và Sư Phụ, và chúng tôi đã luôn thực hiện kiên định, bước đi trên con đường trở thành thần!

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/27/【征稿选登】走在神的路上的人-257273.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/28/134159.html

Đăng ngày: 2-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share