Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở thành phố Lai Tây, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01 – 06 – 2012] Chồng tôi đang đạp xe về nhà vào một buổi tối tháng 09 năm 2009, và đâm vào một tảng đá lớn nằm giữa một con đường xuôi dốc ở vùng ngoại ô ngôi làng của chúng tôi. Anh đã bị văng ra khỏi xe đạp và chạm đất cách đó vài mét. Da trên chân của anh bị trầy và đau đớn trên đùi của anh gần như không chịu đựng nổi. Anh từ từ đứng dậy và cố gắng tập tễnh đi về nhà, mặc cho cơn đau. Tôi thấy anh ấy như vậy liền nói: “Không sao đâu, cơm nước xong chỉ cần nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ ổn, lần sau chú ý cần thận hơn là được.”

Một người dân làng đã cố tính đặt những tảng đá ở đó để ngăn người qua đường dẫm lên đám ngô đang phơi của ông ấy. Có người nói rằng nhiều người đã bị thương do đống đá này, và một chiếc xe thậm chí đã bị lật. Công an, sau khi biết về vụ tai nạn, đã nói với trưởng thôn xử phạt người dân làng đó. Tôi khuyên chồng tôi: “Bây giờ mọi người đều đang khó khăn. Đừng đi tìm người ta nữa.” Chồng tôi không đồng ý. Anh rời nhà từ rất sớm vào sáng hôm sau và được nghe những người dân làng nói lại: “Người đặt những tảng đá trên đường đã bỏ trốn vì sợ cảnh sát.”

Trưởng thôn và một số cán bộ khác khuyên anh ấy trước hết hãy vào bệnh viện điều trị. Họ nói: “Đây không phải là một chuyện nhỏ. Hơn nữa nhiều người khác cũng đã bị thương, nên khẳng định công an sẽ phạt tiền người gây lỗi.” Tôi vội vã chạy tới và gọi chồng tôi về nhà. Tôi cũng gọi trưởng thôn và nói:“Chúng tôi sẽ tự giải quyết vấn đề này.” Chồng tôi tức giận vì vợ của người này không nhận sai, và ngược lại còn chửi anh ấy. Tôi liền thuyết phục anh ấy:“Chúng ta sống trong cùng một làng và gặp nhau mỗi ngày. Anh đã không bị thương nặng. Tại sao lại gây gổ với họ làm gì? Chúng ta là đệ tử Đại Pháp, không nên tranh cãi với cô ấy, vì chúng ta có tiêu chuẩn cao.” Tôi đã dìu chồng đi bộ về nhà và để anh nằm xuống nghỉ ngơi. Sau đó tôi đi đến nhà của người này.

Người này không có ở nhà, nhưng cha mẹ và con của ông thì có nhà. Tôi vừa đến của, cha mẹ của ông ấy liền chạy đến, họ cầm lấy tay tôi khóc lóc và nói: “Chúng tôi rất xin lỗi về những gì đã xảy ra. Con trai và con dâu của chúng tôi thật là đáng giận. Họ đã gây ra rất nhiều rắc rối.” Tôi nói với họ một cách chân thành: “Xin đừng bực bội. Họ cũng không cố ý hại người. Hôm nay chúng ta có va chạm, nhưng hãy biến việc lớn thành nhỏ, và nhỏ thành không có gì.” Con trai của họ trở về nhà và nghe những gì tôi nói. Ông đã cảm động và muốn đi mua quà đến thăm chồng tôi. Tôi kiên quyết từ chối lời đề nghị. Thay vào đó, tôi nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cũng đã giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cả gia đình của họ đã được cứu. Khi biết được tôi đã hành xử như vậy, dân làng ca ngợi các đệ tử Đại Pháp là tốt bụng và có tiêu chuẩn cao.

Một vài ngày sau, tôi gặp cha mẹ người đó ở chợ. Họ đã mua một giỏ quà tặng chúng tôi. Họ nói:“Chúng tôi cảm thấy rất xấu hổ. Nếu việc này đến tay công an thì sẽ tốn rất nhiều tiền.”Tôi kiên quyết nói rằng chúng tôi không thể nhận quà, và khuyên họ hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo. Tất cả những người xung quanh đều nói: “Những người tu luyện Đại Pháp là những người tốt.”

Nghe lời khen ngợi, tôi nghĩ: “Đây cũng là một khảo nghiệm. Tôi vẫn còn xa mới đạt được tất cả các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi muốn tinh tấn hơn và cứu được nhiều người hơn nữa.”

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/1/【征稿选登】丈夫被撞伤之后-257741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/11/133910.html

Đăng ngày: 13 – 7 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share