Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2012] Trong thời gian từ 13 tháng 04 năm 1993 đến ngày 21 tháng 10 năm 1994, Sư Phụ từ bi vĩ đại của chúng ta đã tổ chức 5 khóa giảng Pháp tại Quảng Châu. Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền và bén rễ sâu tại phía Nam tỉnh Quảng Đông. Tôi đã may mắn được tham dự đầy đủ các khóa giảng Pháp tại Quảng Châu. Nhìn lại, tôi cảm thấy mình thực sự may mắn, vì đó là thời gian quý giá nhất trong đời tôi.

Từ thủa ấu thơ, tôi đã phải chịu đựng nhiều bệnh tật, và dùng thuốc quanh năm. Sau khi tôi bắt đầu đi làm, sức khỏe của tôi dần dần trở nên tồi tệ hơn. Do thuốc thang không mang lại hiệu quả, tôi đã rất quan tâm đến khí công và việc có sức khỏe tốt. Vào thời điểm đó, việc phổ biến khí công đã đạt đến đỉnh điểm trong xã hội Trung Quốc. Rất nhiều loại khí công đã lần lượt xuất hiện. Tôi đã tham dự nhiều khóa học, nhưng không có cái nào đạt được kết quả cao. Một số khóa giảng khí công thậm chí bắt đầu dạy người trị bệnh và thực sự có hại cho các học viên. Họ không chỉ không chữa lành bệnh tật của chính mình, mà cũng mắc thêm bệnh từ những người khác. Tôi đã tìm kiếm trong nhiều năm nhưng không tìm được gì. Tôi đã mất niềm tin vào khí công, nhưng một cách nào đó tôi cảm thấy rằng mình vẫn đang tìm kiếm một cái gì đó.

Năm 1993, tôi đã tham dự một khóa giảng tại Quảng Châu với một người thân. Trong khóa học, các bài giảng Pháp của Sư Phụ đã cho tôi một cái nhìn hoàn toàn mới. Sư phụ nói rằng Sư Phụ đang giảng ở tầng thứ rất cao và trong tu luyện chúng tôi cần phải tu tâm tính. Đó là một vấn đề mà tôi chưa bao giờ nghe nói ở bất cứ nơi nào, và tôi đã rất phấn khích. Trong khóa học, Sư Phụ cũng giúp các học viên tịnh hóa cơ thể của họ, và không có một khí công sư nào có thể đạt được những kết quả thần kỳ như vậy.

Một lần Sư Phụ từ bục giảng đi xuống sân khấu và nói chuyện với các học viên. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Sư Phụ gần như thế. Tôi đã rất ngạc nhiên rằng Sư Phụ trông rất trẻ. Ngài cao lớn, cường tráng và nước da rất khỏe mạnh. Sư phụ rất dễ gần và không kiêu ngạo. Ngài trả lời tất cả câu hỏi của học viên và dường như biết tất cả mọi thứ về họ.

Sau chín bài giảng, cơ thể của tôi đã được hồi sinh một lần nữa. Nhiều căn bệnh như chứng mất ngủ nghiêm trọng, các vấn đề về dạ dày, và nhiều vấn đề khó chịu khác đã biến mất cùng một lúc. Cuối cùng tôi đã biết được trạng thái không bệnh tật là như thế nào. Tôi đã đoạn tuyệt hoàn toàn với thuốc men và không dùng bất kỳ thứ gì kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện hơn mười năm trước đây. Điều quan trọng nhất là tôi đã đắc được Đại Pháp, và với đức hạnh vô biên, nó cho phép tôi phản bổn quy chân. Đây là những gì tôi đang tìm kiếm.

Dưới đây tôi đã ghi lại những khoảng thời gian trong các khóa giảng Pháp tại Quảng Châu của Sư phụ mà tôi biết, với mục đích kêu gọi tất cả các học viên đã tham dự các khóa giảng lưu ghi lại những trải nghiệm của họ, và cùng nhau chứng kiến ​​những đoạn lịch sử quý giá như vậy.

Gieo hạt

Ngày 13 tháng 04 năm 1993, đáp ứng lời mời của Hiệp hội khí công tỉnh Quảng Đông, Sư phụ đã đến Quảng Châu tham gia giảng dạy khóa học đầu tiên. Khóa giảng đã được tổ chức tại một nhà máy tại khu trung tâm thành phố và vào thời điểm ấy có khoảng 200 người tham dự. Khóa giảng này đã mở đường cho Đại Pháp phát triển ở phía Nam tỉnh Quảng Đông. Kể từ đó nó đã dần dần được khẩu truyền ở miền Nam Trung Quốc.

Khóa giảng lần thứ hai được tổ chức tại giảng đường của Liên đoàn Lao động Trung ương tỉnh, với hơn 700 người tham dự. Đó là thời kỳ đầu của cái gọi là “cải cách và mở cửa” vào thời điểm ấy, khi mà người dân Quảng Châu chỉ để tâm vào việc kiếm tiền. Các bài giảng Pháp của Sư Phụ đã không được nhận thức tốt ngay. Sư Phụ đã kiên nhẫn và dần dần hướng dẫn các học viên dựa trên mức độ và sự nhận thức của họ về Pháp, và đã cố gắng giảng thấu nhiều thứ trong tu luyện và làm thế nào để tu luyện. Cũng giống như thức dậy từ một giấc mơ, tất cả mọi người đã nhận ra ý nghĩa và tầm quan trọng của tu luyện từng chút từng chút một. Nhiều người hâm mộ khí công biết rằng đây không phải là một khí công sư thông thường, do đó họ bắt đầu lắng nghe một cách cẩn thận các bài giảng của Sư phụ.

Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu phát triển mạnh ở miền Nam Trung Quốc. Từng người từng người một, rất nhiều người có tiền duyên đã bắt đầu tu luyện. Nhiều người đã lấy lại được sức khỏe thông qua tu luyện. Một số bệnh được xem là vô phương cứu chữa tại bệnh viện, chẳng hạn như ung thư, đã được chữa khỏi. Những người bị liệt đã đi lại được. Tiêu chuẩn đạo đức của nhiều người tăng lên, và những tấm gương về những người tốt, việc tốt lần lượt xuất hiện. Tất cả mọi người đã làm công việc của họ với một ý thức trách nhiệm cao, và không đấu tranh vì danh hay truy cầu lợi ích. Người dân dần dần nâng chuẩn mực đạo đức ở mức cao hơn và nó đóng một vai trò tốt trong việc thúc đẩy và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của xã hội. Những người đã đánh mất bản tính của họ trong một xã hội vật chất đã dần dần thức tỉnh.

Leo núi Bạch Vân

Trong khóa giảng thứ ba tại Quảng Châu, các học viên địa phương thấy rằng Sư Phụ đã làm việc thực sự vất vả để giảng cho các lớp học và thỉnh cầu Sư Phụ nghỉ ngơi và tham quan núi Bạch Vân, nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Quảng Châu trong thời gian rảnh rỗi của Ngài. Sư Phụ sẵn sàng đồng ý.

Một buổi sáng, một học viên đã lấy một chiếc xe tải để đón Sư Phụ, nhân viên khóa giảng và một số học viên địa phương đến chân núi Bạch Vân. Chúng tôi đi cáp treo tới đỉnh núi Bạch Vân. Những học viên địa phương cũng đã mua vé cho tất cả mọi người đến thăm thung lũng Minh Xuân. Khi Sư phụ nghe nói rằng mỗi vé giá 5 nhân dân tệ, Ngài nói, “Vé đắt tiền quá, đừng đi nữa.” Sau đó, Sư Phụ thấy rằng vé đã được trả tiền cho nên Ngài đã đi. Sư Phụ luôn luôn nghĩ về học viên để tránh gây cho họ sự bất tiện càng nhiều càng tốt.

Sau đó chúng tôi dừng lại tại một nơi và nhìn thấy một vài người đang ngồi thiền đối diện với Mặt Trời. Sư phụ đã đứng từ xa và thầm chỉ cho chúng tôi rằng những người này sẽ không thành công trong tu luyện. Tôi biết rằng nếu không có sự dẫn dắt của Đại Pháp, người ta không thể tu luyện thành công nếu không tu luyện tâm tính của họ. Trên đường đi chúng tôi đã ghé qua Năng Nhân Tự. Ngôi đền xưa đã không còn tồn tại và tại khu vực ấy chỉ có một hộp quyên góp tiền. Một học viên nói với Sư Phụ rằng ở đây đã từng có đền Năng Nhân. Sư phụ mỉm cười và nói rằng, “Hãy nhìn kìa, nó đang xin mọi người tiền.” Trong khi nói, Sư Phụ đã thanh lý đám tà linh và những thứ hỗn loạn ở nơi đó. Sư phụ nói với chúng tôi rằng núi Bạch Vân từng là một nơi để tu luyện.

Tất cả mọi người theo Sư Phụ xuống núi và trở về nhà. Trong lúc đi xe, tất cả mọi người đều được bao quanh bởi một bầu không khí hòa ái mà không có ai muốn nói chuyện và tất cả cảm thấy thực sự hạnh phúc và thoải mái. Chúng tôi trở về nơi mà Sư Phụ đang ở. Sư Phụ tiễn mọi người về sau đó quay lại và đi lên lầu.

Đại Pháp chỉ có thể giảng cho con người

Địa điểm dành cho khóa giảng lần thứ 4 tại Quảng Châu ban đầu được tổ chức tại Trường dạy khí công Bảo Lâm (một thành viên của Hiệp hội Khí công tỉnh Quảng Đông, là cơ quan chịu trách nhiệm tổ chức các lớp và khóa học). Nó được dự kiến tổ chức ở địa điểm ban đầu là khán phòng của Liên đoàn Lao động Trung ương tỉnh. Ngay sau khi Sư Phụ xuống tàu, Ngài đã đến xem xét nơi ấy. Khán phòng này vừa mới tổ chức một lớp học khí công và không được sạch sẽ. Sư Phụ đã yêu cầu thay đổi địa điểm. Bài giảng đầu tiên sau đó được tổ chức tại khán phòng của Ủy ban thành phố Quảng Châu, và những buổi còn lại của khóa giảng được tổ chức tại khán phòng của Cục hậu cần quân khu.

Có một sự cố xảy ra trong khóa giảng. Để thuận tiện cho các học viên, các nhân viên  đã bán các cuốn sách Đại Pháp và các tài liệu trước, sau và trong thời gian nghỉ giải lao của các bài giảng. Một ngày sau khi ăn trưa, một nhân viên bán sách ở cửa ra vào. Bởi vì thời tiết ngày hôm đó rất nóng và không có quá nhiều người mua sách, người nhân viên đã ngủ gật. Trong khi người nhân viên ngủ gật, ông ấy nhìn thấy hai người mặc đồ màu xanh lá cây đi về phía ông ấy và muốn mua những cuốn sách Đại Pháp. Khi người nhân viên vừa đưa cho họ những cuốn sách, ông nhận ra rằng họ không phải là người. Họ là hai cây đa ở phía trước cửa khán phòng. Ông ấy đã không đưa cho họ những cuốn sách và nói với họ rằng Đại Pháp chỉ có thể dạy cho con người, do đó, họ đã rời đi.

Một tình tiết trong khóa giảng lần thứ năm tại Quảng Châu

Khóa giảng lần thứ năm tại Quảng Châu đã được tổ chức tại Sân vận động Thành phố Quảng Châu. Địa điểm có đủ chố cho hơn 5.000 người. Đó cũng là những bài giảng Pháp cuối cùng ở Trung Quốc. Sau khi tin tức truyền ra, mọi người từ khắp tất cả các vùng ở Trung Quốc, thậm chí từ nước ngoài cũng đến tham dự. Thực sự rất khó khăn để có được tấm vé. Sau khi khóa giảng bắt đầu, một số người không có vé không muốn ra về sau một thời gian dài. Cuối cùng, vấn đề đã được giải quyết bằng cách cài đặt một máy truyền hình trong phòng nhỏ ở gần đó.

Có rất nhiều bài viết về khóa giảng này. Tôi sẽ chỉ chia sẻ một sự việc. Trước khi khóa giảng bắt đầu, nhân viên Hiệp hội khí công tỉnh Quảng Đông nói với chúng tôi rằng có một chàng trai trẻ đến từ tỉnh Hà Bắc, khoảng 16, 17 tuổi, người đã mang theo một bao bánh bao mà mẹ cậu đã làm cho cậu, và bắt một chuyến tàu đến Quảng Châu tham dự khóa giảng. Bởi vì cậu bé này không có nhiều tiền, cậu ấy không thể đủ khả năng để tìm một nơi ở sau khi trả tiền vé. Các nhân viên của hiệp hội khí công đã sắp xếp để cậu ấy có thể ở lại trong một văn phòng của Hiệp hội. Cậu bé đến từ rất sớm, trước khi khóa giảng bắt đầu. Bánh bao cậu ấy đã mang theo bắt đầu bị mốc xanh nhưng cậu ấy vẫn ăn. Ngay khi nghe về điều này, ngay lập tức các học viên ở địa phương Quảng Châu đã thu xếp cho cậu bé này, và chăm lo cuộc sống cho cậu để cậu có thể tập trung vào các bài giảng Pháp. Sau đó các nhân viên báo cáo với Sư Phụ, và Sư Phụ đã ngân ngấn lệ, nói với cậu bé hãy tu luyện cho tốt. Sau khóa giảng, các học viên tỉnh Quảng Châu đã trả tiền vé tàu cho cậu bé trở về nhà an toàn.

Trong suốt các khóa giảng, những bữa ăn và điều kiện sống của Sư Phụ rất đạm bạc. Ngài thường lưu lại các nhà trọ nhỏ và ăn mì ăn liền. Tuy nhiên, Sư Phụ luôn ăn mặc chỉnh tề và quần áo của Ngài luôn sạch sẽ và gọn gàng. Tôi nhớ một lần, tôi mặc đẹp để gặp chào Sư Phụ. Sư Phụ nhận xét rằng tôi ăn mặc chỉnh tề và nói với những người khác phải chú ý đến diện mạo của họ.

Bây giờ là năm thứ 20 kể từ khi Sư Phụ đại từ bi giới thiệu Đại Pháp ra công chúng. Sư Phụ đã đặt tâm mình trong vũ trụ, tận tâm cứu độ chúng sinh, và chịu đựng những khó khăn không thể tưởng tượng được cho tất cả chúng sinh. Là người hưởng lợi khi là một học viên Đại Pháp, tôi thường bật khóc mỗi khi tôi nghĩ về những khó khăn mà Sư Phụ đã phải chịu đựng cho chúng ta và cho tất cả chúng sinh. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ và tội lỗi khi tôi đã không làm tốt và cố gắng trong tu luyện, và tôi đã hồi tưởng lại quá khứ. Tôi đã viết bài này nhân dịp kỷ niệm 20 năm Sư Phụ truyền Pháp ra công chúng, để làm nhân chứng lịch sử, và thúc đẩy bản thân thực tu, tiến về phía trước, và bắt kịp với tiến trình Chính Pháp. Tôi sẽ không làm thất vọng những nỗ lực của Sư Phụ để cứu chúng ta và sẽ theo Sư Phụ để trở về nhà.

Ghi chú: Những trích dẫn trong bài viết này không phải là những lời nguyên gốc của Sư Phụ, mà đã được diễn giải.

Theo Thông tri viết bài kêu gọi nhân dịp kỳ niệm 20 năm Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/22/【征稿选登】回忆师尊在广州传法的片段-256800.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/2/133753.html

Đăng ngày: 5– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share