Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23 – 05 – 2012] Với giá trị và tiêu chuẩn đạo đức con người ngày một băng hoại, người ta đánh lừa và làm hại nhau và lục đục tranh đấu với nhau. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp tuân theo các đặc tính của vũ trụ, Chân-Thiện-Nhẫn, là tấm gương tốt cho mọi người. Họ trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh trên thế giới. Họ giống như một ánh lửa giữa mùa đông, với sức nóng làm tan chảy những trái tim lạnh lùng.

Cho dù ở nơi làm việc hay ở gia đình, tình huống của tôi là tương đối phức tạp. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện trong Pháp, tôi đã trở thành vị tha và khoan dung hơn, và tôi có thể xử lý tốt mọi việc.

Các đồng nghiệp mà tôi tiếp xúc hàng ngày không dễ gần lắm. Họ là họ hàng của một số giám sát viên hoặc có liên hệ đặc biệt với các giám sát viên khác. Họ đấu đá lẫn nhau, và không ai chịu lắng nghe người khác. Tôi có các đặc tính vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn để chỉ đạo cho mình, và tôi không đứng về bên nào trong các mâu thuẫn của họ. Tôi nói với họ lý do tại sao chúng ta nên tu luyện tâm tính và trở thành người tốt. Khi tôi gặp bất công, tôi không tìm lỗi của người khác, mà thay vào đó nhìn vào bên trong. Tôi bình tĩnh, khoan dung, và thiện ý hóa giải các vấn đề.

Đồng nghiệp Vương và Tiêu làm việc trực tiếp dưới quyền trưởng khoa. Tiêu là một người bà con của đại lãnh đạo, và Vương là một người thân tín của trưởng khoa. Họ đấu đá liên tục và có mối quan hệ căng thẳng. Cả hai đều nghĩ rằng tôi tốt bụng và tôi không xao động bởi những lợi ích cá nhân, vì vậy cả hai đều có một mối quan hệ tốt với tôi. Tôi thường hòa giải tranh chấp của họ. Một đồng nghiệp tên là Ngụy có mối quan hệ đặc biệt với một đại lãnh đạo khác. Cô ấy chỉ đứng ngoài quan sát.

Một ngày nọ, Tiêu bị mất một cái gì đó trong văn phòng và nói với tôi rằng cô ấy nghi ngờ rằng Vương đã lấy. Tôi khuyên cô ấy xử lý một cách bình tĩnh. Cô nghe theo lời khuyên của tôi và  lại cười đùa trở lại. Sáng hôm sau khi chúng tôi đến làm việc, chúng tôi đi lên tầng trên cùng nhau. Trong khi đi qua văn phòng của cô ấy, cô ấy đã mời tôi vào nói chuyện. Tôi từ chối và đi thẳng lên lầu. Thật ngạc nhiên, một lúc sau cô ấy đến văn phòng của tôi và tức giận. Cô đổi sắc mặt, và bắt đầu “nã đạn” vào tôi. “Tôi không nói rằng chị lấy nó. Tôi đã nói với chị về nó bởi vì tôi nghĩ rằng chị hiểu tôi, nhưng ngày hôm nay chị thậm chí không thèm vào văn phòng của tôi “. Tôi cảm thấy bối rối, và cố gắng giải thích, nhưng cô ấy đã không lắng nghe và bỏ đi. Sau đó cô ấy cứ giả vờ không nhìn thấy tôi khi chúng tôi vô tình gặp nhau, nhưng tâm tôi đã không bị dao động bởi hành vi của cô ấy. Tôi suy  nghĩ về những gì đã sai. Tôi tin vào Pháp của Sư Phụ. Sức mạnh của từ bi là mạnh nhất, và sự từ bi của một học viên có thể làm tan băng trong trái tim cô ấy. Bất kể cô ấy đối xử với tôi như thế nào, cách mà tôi vẫn đối xử với cô ấy không đổi. Cô ấy không nói chuyện với tôi, nhưng tôi luôn mỉm cười với cô ấy. Một ngày nọ tôi vô tình gặp cô ấy khi lấy nước. Tôi gọi đùa cô ấy một cách tinh ngịch, “Này, người đẹp.” Cô ấy không thể kìm được nữa và cười, “chị thật là…”. Cuối cùng cô ấy đã thay đổi thái độ đối với tôi. Trước đây cô ấy không tin những gì tôi nói với cô ấy về sự thật của Pháp Luân Công, nhưng sau sự cố này, cô ấy nói rằng người bạn tốt của mẹ cô ấy, dì Trần, cũng tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vương cười và nói với tôi,“Tôi thích tính cách của chị, chị không bao giờ tức giận.”

Ngụy chứng kiến tất cả những điều này và thay đổi. Cô ấy trở nên gần gũi hơn với tôi và nói:“Tôi thấy rằng chị có một mối quan hệ tốt với tất cả bọn họ, và các chị như rất thân nhau. Thật  ngạc nhiên, sau khi làm việc với chị, tôi thấy rằng chị thực sự tốt. Khi tôi gần chị, tôi không muốn rời đi.” 

Ngụy không chỉ ủng hộ tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà thỉnh thoảng còn học Pháp và tập công với tôi. Chúng tôi quan tâm đến nhau trong cuộc sống hàng ngày, và hợp tác tại nơi làm việc. Hằng ngày, chúng tôi đều rất vui vẻ. Tôi đã từng đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp, và Ngụy đã làm công việc của hai người. Cô ấy đã làm thay khối lượng công việc của tôi trong suốt một tuần, và khối lượng công việc của chúng tôi đều không nhẹ. Những giám sát viên của chúng tôi tự hào nói,“Chúng tôi sẽ không để cho bất kỳ nhân viên nào của phòng này rời đi.”

Tôi có một gia đình lớn và chúng tôi thường sống trong một ngôi nhà một tầng. Cả em trai và em gái chồng tôi đều không chuyển ra sau khi họ kết hôn. Mẹ chồng tôi đã góa phụ trong nhiều năm. Bà luôn sống với tôi và không muốn sống với bất kỳ người con nào khác của bà. Bà tự hào khoe với những người khác rằng bà ấy có một cô con dâu tốt. Mẹ của dì tôi nói với mẹ tôi một thời gian trước đây,“Con dâu của nhà chị có một trái tim thật nhân hậu. Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không đánh lại khi bị đánh, không mắng lại khi xúc phạm. Hãy để cô ấy tiếp tục tu luyện.” Mẹ chồng tôi không biết chữ, nhưng bà thường nghe các bài giảng của Sư Phụ. Thỉnh thoảng bà ngồi thiền và tập các bài công pháp, và bà ấy đã có sức khỏe tốt. Em trai và em gái chồng tôi đều biết rằng Đại Pháp là tốt. Con cái của chúng tôi cũng được hưởng lợi từ Đại Pháp.

Trong khi các gia đình khác con cái tranh cãi về việc phụng dưỡng bố mẹ già và chia tài sản, gia đình của chúng tôi không bao giờ có bất kỳ một tranh cãi nào. Tôi luôn luôn coi những việc này rất nhẹ vì tôi đã học được một nguyên lý từ Đại Pháp. Nếu một cái gì đó là của bạn, bạn sẽ không mất nó. Nếu một cái gì đó không phải của bạn, bạn có tranh có giành cũng không được. Sống chung thì sẽ liên quan đến các vấn đề như thực phẩm, đồ dùng và việc nhà. Tôi mua sắm và làm các công việc trước khi được yêu cầu. Tôi không bao giờ quan tâm nếu người khác không chia sẻ công việc với tôi một cách công bằng. Khi những người khác đang gặp khó khăn, tôi làm hết sức mình để giúp đỡ. Người vợ của em trai chồng tôi chia sẻ một trái phiếu đặc biệt với tôi, mặc dù cô ấy vốn tính khí thất thường, và tranh đấu mạnh mẽ cho lợi ích của mình. Tôi tu khẩu, và không bao giờ nói những gì tôi không nên nói hoặc tiết lộ. Gia đình em trai chồng tôi mua một ngôi nhà và chuyển ra một vài năm sau đó. Gia đình 4 người của em gái chồng tôi sống với chúng tôi trong gần 20 năm trước khi họ mua một ngôi nhà, và chuyển ra năm ngoái. Hàng xóm của chúng tôi ghen tị với chúng tôi,“Nhà cô là một gia đình lớn. Chúng tôi không bao giờ nghe thấy các cô tranh cãi, và luôn luôn nhìn thấy mọi người đến và đi rất vui vẻ”. Mẹ chồng tôi đã rất hài lòng,“Con dâu tôi thật tốt. Nó hòa thuận được với con gái của tôi. Chúng luôn luôn tham khảo ý kiến ​​của nhau.” Mẹ chồng tôi đã già và phụ thuộc vào tôi. Trường học của con gái tôi khá xa, và tôi nghĩ về việc chuyển đến một nơi gần trường học của nó. Mẹ chồng tôi nghe thấy điều này và khóc. Tôi nhìn thấy nỗi buồn của bà, và sau đó tôi không tính đến chuyện chuyển đi nữa, tôi để con gái ở nội trú tại trường.

Mẹ chồng tôi đã suy nghĩ về việc để lại căn nhà của mình cho vợ chồng chúng tôi bởi vì bà rất cảm kích về việc tôi đã chăm sóc bà trong suốt những năm qua. Bà bàn bạc với em gái chồng tôi và những người khác. Em gái chồng tôi nói với tôi:“Hãy dành một thời gian để mẹ hoàn tất thủ tục giấy tờ.” Em trai chồng nói:“Không ai trong chúng ta sẽ lấy ngôi nhà ấy. Nó là dành cho chị dâu. Chị ấy đã tận tình chăm sóc mẹ trong suốt những năm qua. Bất cứ ai muốn lấy đi ngôi nhà từ chị ấy đều không có lương tâm “. Tôi rất cảm động. Tôi gọi họ về sum họp gia đình mỗi dịp nghỉ lễ. Khi có đồ ăn ngon, tôi chia sẻ với họ. Chúng tôi như được bao bọc trong Phật quang phổ chiếu.

Mỗi học viên đều có một trường thanh bình và hòa ái xung quanh mình. Nó giống như sức nóng của ngọn lửa trong mùa đông, mang đến sự ấm áp, ánh sáng, và hy vọng trong cuộc sống cho mọi người.

Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/23/【征稿选登】大法弟子身带祥和之场-256792.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/4/133778.html

Đăng ngày 18-6-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share