Bài của Liqing

[MINH HUỆ 19-05-2012] Sức khỏe của cha tôi không được tốt từ khi còn nhỏ. Ông ấy đã phải chịu đựng nhiều căn bệnh bao gồm bệnh lao, viêm dạ dày mãn tính, và còn từng bị đột quỵ. Khoảng đầu những năm 1990, khi mà tu luyện khí công lên thành cao trào, ông ấy bắt đầu dùng đến khí công để chữa bệnh cho mình. Nhưng ông ấy chưa bao giờ được chữa khỏi căn bệnh nào cho đến khi ông tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Những căn bệnh đeo đẳng ông ấy gần 40 năm đã biến mất mà không cần thuốc men gì. Kể từ đó ông đã kiên trì tu luyện với niềm tin vững chắc.

Lúc đó ông vốn là một nhân viên chính phủ phụ trách việc thu mua hàng hóa. Nhiều khách hàng vì muốn bán hàng hóa của họ nên đã gặp riêng ông. Ông không bao giờ nhận quà cáp nào mà họ mang đến cho ông và cũng không bao giờ chấp nhận khoản tiền mà họ đề ra để chi trả cho ông một khi mua hàng của họ. Vài người để quà cáp trước cửa nhà chúng tôi khi ông ấy không có nhà, nhưng ông ấy đã luôn gửi trả lại họ. Vài vị khách hàng nghĩ rằng lý do ông không nhận quà cáp vì những món quà của họ không làm thỏa mãn ông ấy. Khi ông ấy nói họ biết rằng ông không nhận quà cáp bởi vì ông ấy tu luyện Pháp Luân Công, họ tỏ rõ một sự kính trọng chân thành đối với Pháp Luân Công.

Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, cha tôi là một mục tiêu để đàn áp bởi vị trí cấp cao của ông. Các cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương tới nhà chúng tôi quấy rối liên tục. Họ lục soát nhà chúng tôi nhiều lần và bắt cha tôi đến trại tẩy não. Ông ấy bị giam cầm trong một cái lồng sắt ở đồn cảnh sát, và họ gọi đó là “nhà giam”.

Lúc đó tôi cảm thấy khá khó hiểu bởi sự kiên định của ông vào tu luyện Pháp Luân Công mà bất chấp tất cả những sự bức hại phải chịu đựng. Ông nói: “Công việc làm nhân viên chính phủ của cha là không tư lợi. Cha làm việc để phục vụ mọi người. Cha chưa từng nghĩ rằng sẽ đạt bất kỳ tư lợi nào từ công việc của mình. Những gì cha đã làm, là làm tốt những gì cha nên phải làm ở vị trí ấy. Đối với cha, không có sự khác biệt giữa vị trí này và vị trí kia”. Những lời ấy làm tôi sững sờ, nhưng tôi biết rằng ông ấy chắc hẳn đã tìm thấy một thứ gì đó có ý nghĩa hơn, thứ mà đã cho ông trí huệ để kiềm chế không theo đuổi chức vụ cao hơn, danh vọng, tư lợi cá nhân và tiền bạc.

Khi tôi tốt nghiệp đại học, chỉ có mẹ tôi đón tôi ở trạm xe lửa. Với sự giúp đỡ của mẹ, tôi vác hành lý về nhà và trong tâm phàn nàn về việc cha mình không ở đó.

Khi về đến nhà, tôi thấy vỏ hộp TV và bàn máy tính trống không. Cảnh sát đã lục soát nhà chúng tôi và tôi kinh ngạc. Tôi hỏi mẹ tôi điều gì đã xảy ra. Câu hỏi của tôi gợi lên sự đau buồn của mẹ và bà bắt đầu khóc, và kể tôi nghe tất cả những gì đã xảy ra. Cha tôi đã bị bắt, nhà chúng tôi bị lục soát, và cảnh sát lấy đi hầu hết mọi thứ, gồm cả TV. Trước đây bà không nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, bởi vì bà không muốn những tin tức nặng nề như vậy ảnh hưởng việc học của tôi.

Suốt thời gian bị giam cầm của cha tôi, ông ấy bị đem ra xử án vài lần. Ông đã kháng cáo nhưng những sự kháng cáo của ông bị từ chối. Sau đó ông khiếu nại một lần nữa. Dù luật sư của ông đã cung cấp một sự biện hộ cụ thể và đầy thuyết phục, quan tòa và những người khởi tố không có lời nào để bắt bẻ lại, tuy nhiên, cha tôi vẫn bị tuyên án ba năm tù giam.

Mỗi ngày tôi sống cùng với mẹ là đầy buồn đau và mỗi ngày dường như dài cả năm. Nhiều học viên Pháp Luân Công chúng tôi chưa từng gặp trước đây đã đến nhà chúng tôi và bày tỏ sự quan tâm nồng ấm của họ về cha tôi, và giúp mẹ tôi vượt qua những thời khắc khó khăn nhất. Vài người họ chủ động đến trạm cảnh sát để yêu cầu thả cha tôi trong khi những người khác giúp đỡ vật dụng cần thiết hàng ngày cho gia đình tôi. Một vài người để lại trái cây trước cửa nhà và không để lời nhắn nào. Lòng tốt của họ đem sự ấm cúng đến gia đình chúng tôi và đã đã làm giảm đi nỗi đau và sự lo lắng của chúng tôi.

Toàn án đã không xử cha tôi cho đến tận 20 tháng sau khi ông ấy bị giam. Khi cuối cùng cũng gặp được cha tôi sau thời gian dài, diện mạo ôn hòa và tôn quý của ông ấy thể hiện rõ ràng ra khi ông ấy giảng trước tòa sự thật về Pháp Luân Công: “Pháp Luân Công bị bôi xấu. Hãy trả lại thanh danh cho người sáng lập Pháp Luân Công. Pháp Luân Đại Pháp là chân chính”.

Ông ấy thấy tiếc rằng quan tòa đã không thể giữ được sự trang nghiêm của luật pháp. Ông ấy lo lắng về việc những người khởi kiện không thể gìn giữ công lý và phẫn nộ vì cảnh sát đã không làm theo luật pháp.

Tôi thấy được sự phóng khoáng và phẩm chất cao quý của cha tôi. Chính niệm ngập tràn mà ông ấy thể hiện ra vào lúc đó đã khuấy động tâm linh của tôi và làm tôi bật khóc. Tôi chỉ cảm thấy tôn trọng và ngưỡng mộ ông ấy.

Khi phiên xử kết thúc, tôi theo sau xe cảnh sát chở cha tôi về trại giam ra khỏi cổng tòa án. Cảnh tượng mà tôi thấy ngày hôm ấy sẽ mãi là một ấn tượng trong tôi. Trong cái rét như cắt, hàng trăm học viên Pháp Luân Công đứng ở bên đường để đáp lại cha tôi. Bởi vì tòa án không cho phép các học viên tham dự phiên xử, họ chọn việc hỗ trợ bằng cách đứng yên lặng trong giá lạnh để phản đối việc đàn áp của chính quyền đối với cha tôi. Một số họ đã ở đó hơn bốn giờ đồng hồ. Họ ở đủ mọi lứa tuổi và mọi tầng lớp xã hội và họ không hề biết nhau. Họ đến đó vì mục đích duy nhất là chờ cha tôi.

Trong sự yên lặng họ đang nói cho nhà cầm quyền rằng: “Những ai có quyền lực chính trị đã không còn lương tâm nữa và đã bắt đi một người đàn ông bình thường bằng cách không giữ gìn công lý và làm theo luật pháp, thay vào đó là dùng nó để hãm hại con người”. Những gì các học viên đã làm ngày hôm ấy đã chứng tỏ tinh thần bất khuất của họ, sự kiên định giữ vững tín tâm của họ vào chân lý của vũ trụ, và ý chí vô song của họ có thể đánh bại mọi sự công kích.

Tôi đã cảm kích bởi sự động viên to lớn, sự ngoan cường, và tinh thần bất khuất của họ, tôi đã bật  khóc.

Tinh thần của các học viên Pháp Luân Công đã làm cảm động một cách sâu sắc gia đình và họ hàng tôi. Sau việc này, nhiều người trong số họ đã hiểu ra chân tướng về Pháp Luân Công và họ bắt đầu thấy được bản chất tà ác của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tất cả chúng tôi đều thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó và 11 người chúng tôi còn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công nữa. Giống như cha tôi, chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đi trên con đường phản bổn quy chân với sự quyết tâm không lay chuyển.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/19/【征稿选登】我修炼法轮功的父亲-256836.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/4/133780.html

Đăng ngày: 17– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share