Bài viết của Qingxin, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ ] Vào giữa những năm 1990, xã hội của chúng ta bắt đầu chú trọng vào lợi ích cá nhân và chủ nghĩa vật chất. Lúc đó, tôi chỉ mới tốt nghiệp trường kiến trúc và bắt đầu làm việc ở một viện nghiên cứu và thiết kế của tỉnh.

Tôi may mắn tìm được chân tướng

Một người kỹ sư lâu năm được phân công dạy tôi. Mặc dù ông ấy không khỏe mạnh lắm, nhưng ông ấy rất giỏi chuyên môn. Ông ấy luôn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của tôi. Trong năm làm việc thứ hai của tôi, mọi người nhận ra người kỹ sư này đã có thể nhấc được cái chân bị dị tật của mình lên. Ông ấy cũng khỏe mạnh và nhiệt tình hơn. Một hôm, ông ấy đưa tôi một cuốn sách. Tôi nhìn qua nó và cảm thấy nó rất thú vị. Cuốn sách dạy về tu luyện. Tôi có một cảm giác rằng việc cải thiện sức khỏe của người kỹ sư này có liên quan tới cuốn sách. Từ khi còn nhỏ, tôi đã có một cuộc sống đơn giản, và tôi chỉ muốn nâng cao chuyên môn và kiếm thêm nhiều tiền. Tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào khác nên đã trả lại cuốn sách vào ngày hôm sau.

Một hôm khi đi làm về, tôi để ý có thêm một vài cuốn sách trên giá sách ở nhà mình. Một trong những cuốn sách đó trông rất quen. Đó là cuốn Chuyển Pháp Luân mà người kỹ sư đã cho tôi mượn. Tôi tò mò nên bắt đầu đọc, và lập tức bị cuốn hút bởi nội dung cuốn sách. Cuốn sách giải thích tại sao chúng ta nên chú trọng vào tâm tính và làm một người tốt. Chỉ với một vài lời mà nó đã giải đáp những vấn đề mà nhân loại vẫn luôn tìm kiếm. Nó cũng nói về sự tương đồng giữa việc trái đất quay quanh mặt trời và electron quay quanh hạt nhân. Tôi chưa từng nghe về một khái niệm cởi mở như vậy. Đó thật sự là một cuốn bách khoa toàn thư khác thường.

Tôi nhớ đã đọc một bài báo trong“Tuổi trẻ Trung Hoa ngày nay” về một số các phát hiện khoa học gần đây tương phản với học thuyết tiến hóa của Đác Uyn. Nhiều hóa thạch và các hiện tượng sinh học đã chứng minh rằng học thuyết tiến hóa là sai. Có hai cách nhìn liên quan đến nguồn gốc của sự sống – thuyết sáng tạo luận và thuyết tiến hóa. Từ khi thuyết tiến hóa không còn đứng vững nữa, tôi nghĩ rằng có lẽ mình nên xem xét thuyết sáng tạo luận.

Tôi bắt đầu nhận thấy rằng các học viên Pháp Luân Công có ở khắp nơi. Mẹ tôi đã mang những cuốn sách này về nhà. Bà làm ở một đơn vị nghiên cứu khoa học, và mới bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã chứng kiến người kỹ sư lâu năm ngừng hút thuốc và trở nên khỏe mạnh hơn sau khi tập luyện. Ông ấy thường nói với tôi:“Chúng ta không nên sử dụng vật liệu kém chất lượng trong thiết kế để được tiền lại quả.” Có một vài người quản lý học thuật trẻ và đầy triển vọng trong viện được các đồng nghiệp khen ngợi, và họ đều tập Pháp Luân Công. Họ có tiêu chuẩn đạo đức cao, và không quan tâm tới danh tiếng và lợi nhuận, hòa hợp với mọi người và có các thành tích chuyên môn xuất sắc. Điều gì đã làm họ hoàn hảo đến vậy? Đó hẳn phải là chân lý của vũ trụ.

Là một sinh mệnh trong vũ trụ, tôi nên tuân theo loại tiêu chuẩn nào? Tôi nhớ một vài lời mà giáo viên cấp hai của mình đã nói:“Chân lý đã bị chôn vùi trong một thời gian dài, nhưng nó vẫn tồn tại.” Giờ đây, nó đang triển hiện cho tôi, tôi không nên để lỡ cơ hội này. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào tháng Năm năm 1998.

Nếu thứ gì là của bạn, bạn sẽ không mất nó

Sau khi bắt đầu tập, tôi hiểu ra nguyên lý “vật chất và tinh thần là nhất tính” (Chuyển Pháp Luân). Tôi hiểu ra tại sao người kỹ sư lâu năm lại trở nên khỏe mạnh. Đó là bởi ông đã tu luyện bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Cảnh giới tinh thần của ông đã đề cao, nhờ đó đem đến những chuyển biến tích cực cho thân thể của ông.

Một hôm, tôi và chồng đi siêu thị để mua hai thanh sô cô la và vài thứ cho con. Người thu ngân chỉ tính tiền một thanh sô cô la của tôi. Trên đường về nhà, tôi nhận ra điều đó, và quay lại trả 10.30 nhân dân tệ cho thanh sô cô la còn lại. Mặc dù đây chỉ là một việc bình thường, tôi đã cảm nhận được sự cao thượng bởi tôi đang tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trước đây, mặc dù tôi đã học nhiều kiến thức khoa học, nhưng tiêu chuẩn tâm tính của tôi vẫn thấp. Tôi cho rằng những người theo thuyết vô thần thật đáng thương. Giờ đây, tôi nhận ra nguyên lý “gieo nhân nào, gặt quả đấy.” Thậm chí khi không có ai thấy mình, tôi cũng không làm điều sai trái. Từ đó trở đi, tôi trở thành một người tốt luôn làm điều có ích cho người khác.

Sau đó một thời gian ngắn, chỗ làm của tôi bắt đầu “cải tổ”. Từng người được giao việc và phải làm ra sản phẩm, và tới tận cuối năm lương mới được trả. Các đồng nghiệp của tôi cãi nhau với người giám đốc bởi phụ cấp không được phân bổ công bằng. Bởi tôi nghỉ đẻ năm tháng nên tiền lương của tôi năm 1999 rất thấp. Một vài người nói với tôi:“Lương nghỉ đẻ là theo luật lao động. Công ty đang vi phạm luật lao động vì không trả lương chị” Tôi nhớ lại một đoạn trong Chuyển Pháp Luân: “những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” Tôi không quan tâm về điều đó. Sau đó người giám đốc tới gặp tôi và nói hơi xấu hổ:“Xin lỗi chúng tôi đã quên trường hợp của chị.” Và tôi đã được trả đủ lương.

Tĩnh sinh minh

Khi tôi tu chỉnh bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tiêu chuẩn đạo đức của tôi đề cao và trí huệ của tôi cũng tăng lên, và kỹ năng chuyên môn của tôi được tăng cường rất nhiều.

Một lần, tôi đang thiết kế  một điểm giải trí công cộng. Sau khi nộp bản thảo để xem xét, nó đã được phê duyệt mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Đây là điều chưa từng xảy ra trong đơn vị bởi vì tất cả các bản vẽ đều có một vài lỗi. Người kỹ sư trưởng nói:“Các bản vẽ của cô ấy thật xuất sắc. Không có lỗi nào cả.” Giờ đây, tôi đang là kỹ sư trưởng.

Trong cuộc thi “Kiến trúc sư cấp toàn quốc”, “thiết kế quy hoạch” là phần thi khó nhất. Nhiều người đã thi phần này nhiều lần nhưng vẫn trượt. Tôi phải làm việc và chăm lo việc nhà, do vậy, tôi không có thời gian ôn tập. Nhưng tâm trí tôi bình tĩnh bởi tôi tập Pháp Luân Công. Mặc dù tôi rất bận, nhưng tôi làm việc vẫn rất hiệu quả. Tôi nhanh chóng ôn lại “bản thiết kế cho cơ sở hạ tầng giao thông” buổi chiều trước ngày thi. Ngày hôm sau, đề thi rơi trúng “cơ sở hạ tầng giao thông công cộng”. Chúng tôi có sáu tiếng để hoàn thành bài thi bao gồm lên phương án và vẽ. Diện tích thiết kế không được vượt quá 5% yêu cầu trong bài thi. Lúc đầu, tôi thậm chí còn không tính diện tích thiết kế. Tôi đo nó sau khi hoàn thành bản vẽ, và nó chính xác theo yêu cầu đề bài. Tôi đã đỗ kỳ thi với điểm số cao.

Đạo đức giúp cải thiện lợi ích kinh tế

Một nhà đầu tư bất động sản ở Hà Bắc muốn xây khách sạn và khu nghỉ dưỡng trong thành phố của chúng tôi. Họ tìm được một hãng thiết kế ở Bắc Kinh. Nhưng nhà đầu tư này không hài lòng với thiết kế của công ty đó. Sau đó, họ tới thành phố chúng tôi và ký hợp đồng với một vài hãng, bao gồm cả chúng tôi cho phần thiết kế ngoại thất. Giám đốc của tôi muốn giành được hợp đồng đó.

Sau khi đọc bài giảng của Sư phụ về việc sáng tạo các tác phẩm mỹ thuật, tôi tìm được chỉ đạo cho thiết kế của mình. Tôi hiểu ra rằng nghệ thuật gắn chặt với đạo đức nhân loại. Do đó, một người nên theo thẩm mỹ sự hài hòa và các yếu tố mỹ thuật truyền thống và chú ý vào chi tiết, kỹ năng cũng như các hiệu ứng toàn diện. Con người không nên thuận theo xu hướng của xã hội hiện tại, nhưng cần phải nghĩ cách thiết kế đem lại sự thuận lợi cho người dùng. Cuối cùng, người đầu tư đã chọn thiết kế của tôi và rất hài lòng với chúng. Sau đó, khi ông ấy có các dự án khác, ông ấy đã đề nghị tôi làm thiết kế ngoại thất.

Gần đây, đơn vị của tôi đã thiết kế xong giai đoạn một của một dự án cấp quận. Tôi thiết kế một tòa nhà công theo các tiêu chuẩn thẩm mỹ truyền thống. Khách hàng rất hài lòng. Khi họ đề nghị chúng tôi thiết kế giai đoạn hai cho dự án, họ kiên quyết yêu cầu tôi tham gia, nếu không, họ sẽ thuê công ty khác làm. Lãnh đạo cảm thấy khó mà đáp ứng được yêu cầu này bởi tôi đang có những nhiệm vụ khác. Cuối cùng, họ quyết định để tôi giám sát và điều phối về mặt kỹ thuật dự án đó.

Chúng tôi có một khách hàng khá khó tính. Các đồng nghiệp của tôi cảm thấy khó làm việc với ông ấy và thường thất bại. Giám đốc yêu cầu tôi tiếp quản dự án đó. Tôi nhớ Sư phụ dạy chúng ta đặt người khác lên trước bản thân mình. Vì vậy, tôi kiên nhẫn hỗ trợ kỹ thuật và không phàn nàn gì. Tôi nhìn sự việc dưới góc độ của ông ấy. Ông ấy cảm thấy các học viên Đại Pháp thật tốt và hiểu việc, và gọi cho giám đốc của tôi nhiều lần để khen ngợi tôi chuyên nghiệp và nói rằng ông ấy hài lòng với phong cách làm việc của tôi. Ngay sau đó, ông ấy ký hợp đồng với chúng tôi.

“Dạy người mới học có làm mất miếng cơm của thầy?”

Xã hội ta có câu:“Dạy người mới học sẽ làm mất miếng cơm của thầy.” (Sau khi người mới học học được kỹ thuật của thầy, người thầy có thể bị mất miếng cơm bởi người học trò sẽ trở thành một đối thủ mới). Tôi từng nghe một vài nhân viên mới tốt nghiệp đại học nói chuyện với nhau rằng ngày nay rất khó học được gì từ những người đồng nghiệp có kinh nghiệm. Một trong số họ nói:“Khi tôi hỏi kỹ sư A, anh ấy trả lời qua loa và trở nên khó chịu nếu tôi hỏi lại. Khi tôi hỏi kỹ sư B, anh ấy nói rằng tôi hãy tự tìm câu trả lời. Khi tôi hỏi kỹ sư C, anh ấy vờ như không nghe thấy và nhìn chằm chằm về phía trước mà không trả lời.”

Chúng tôi thường có những đồng nghiệp trẻ mới tốt nghiệp đại học hoặc làm thực tập ở học viện. Sự thực là các kỹ sư không thích chia sẻ kiến thức với họ. Một trong các nguyên nhân là họ thấy việc đó làm mất thời gian của họ (thời gian đó có thể dành để kiếm thêm tiền). Một nguyên nhân khác là các kỹ sư đó sợ nếu chia sẻ kiến thức, người khác sẽ cạnh tranh với họ và giành mất việc của họ. Tôi không giữ bí mật về kinh nghiệm của mình bởi tôi tu luyện bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đối xử với người khác bằng lòng tốt và không đòi hỏi bất cứ điều gì. Tôi để ý rằng miễn là tôi tuân theo quy luật của vũ trụ, mọi việc sẽ suôn sẻ một cách thần kỳ.

Ví dụ, khi đang làm việc với bản thiết kế, nhân viên mới tên là Xiao Yu hỏi tôi một câu hỏi. Tôi ngừng công việc lại và cố gắng giúp cô ấy giải quyết vấn đề khó khăn và chỉ cho cô ấy giải pháp. Tôi cũng giúp cô ấy tìm ra đoạn gốc của đoạn code chương trình mà cô ấy có thể sẽ phải sử dụng trong tương lai. Xiao Yu mừng rỡ nói: “Cảm ơn chị! Chị giảng rất dễ hiểu!”

Tôi tiếp tục làm việc sau khi giúp Xiao Yu, và ngẫu nhiên, tìm thấy bước tiếp theo yêu cầu phải áp dụng những kỹ thuật mà tôi vừa dạy cô ấy. Kết quả là, tôi hoàn thành công việc của mình mà không mất nhiều sức.

Thú vị là, những nhân viên mới dường như biết được tôi thật sự tốt với họ, vì vậy họ thường giúp tôi với những kỹ năng họ có. Nhóm người trẻ rất giỏi các công nghệ máy tính mới nhất. Một lần, giám đốc yêu cầu tôi thực hiện một thiết kế yêu cầu rất nhiều nghiên cứu. Sau đó một thời gian, Xiao Yu đến gặp tôi và nói:“tôi vừa tìm thấy thông tin này trên mạng.” Một nhân viên mới cũng tới gặp tôi và nói: “Đây là thông tin mà tôi thu thập được.” Họ đều giúp tôi rất nhiều. Thông thường, họ muốn chia sẻ với tôi các thông tin mới mà họ vừa học, điều đó đã đem lại nhiều lợi ích cho tôi.

Một lần khác, người quản lý phòng thiết kế nhận được hai dự án. Ông ấy đưa cho tôi dự án thiết kế bể bơi với chi phí thấp, và giữ lại dự án tòa nhà quân sự có mức phí cao hơn. Tôi vui vẻ chấp nhận dự án. Một hôm, ông ấy phàn nàn với tôi:“Không ổn, không ổn. Tôi đang gặp nhiều khó khăn với dự án xây dựng tòa nhà quân sự.” Hóa ra, ông ấy đã làm nhiều bản thiết kế ngoại thất nhưng khách hàng không thích bất kỳ cái nào trong số đó. Tôi nhớ Sư phụ dạy chúng ta không ích kỷ  và phải biết nghĩ cho người khác, vì vậy tôi quyết định giúp ông ấy. Một lần, tôi ngẫu nhiên lấy một tạp chí thiết kế ở trên giá sách. Và thật tình cờ! Thiết kế trên bìa tạp chí là mẫu mà người quản lý đang tìm kiếm. Đồng nghiệp của tôi nói: “Có rất nhiều tạp chí ở trên giá sách và phải mất nhiều thời gian mới tìm được đúng cái mình cần!” Tôi gợi ý cho người quản lý thử mẫu thiết kế trên bìa và chỉnh sửa thiết kế giúp ông ấy. Khách hàng lập tức thích mẫu thiết kế. Người quản lý nói một cách hào hứng:“Thật đáng kinh ngạc, thật sự đáng kinh ngạc!”

Sau đó, người quản lý này gặp một vấn đề khó khăn khác với dự án tòa nhà quân sự. Ông ấy tới gặp tôi và nói:“Tôi có việc khác phải làm. Tôi không thể tĩnh tâm và tiếp tục dự án này. Tôi định giao dự án này cho chị.”

Truyền đi thông điệp hy vọng

Dần dần, tôi nhận thấy rằng không khí ở công ty thay đổi. Mọi người ít phòng bị hơn và ít ích kỷ hơn.

Một hôm, ổ cứng máy tính của tôi bị hỏng. Thiết kế mà tôi vừa làm xong bị mất và tôi không biết phải làm gì. Mọi người đều dừng việc và cố gắng giúp tôi. Cuối cùng, một người quản lý nói: “Chị không nên phí sức làm lại việc này.” Ông ấy lái xe đến cửa hàng máy tính và trả 400 nhân dân tệ để khôi phục dữ liệu trên ổ cứng. Mọi người đều ngạc nhiên. Mặc dù tiền có thể hoàn lại, nhưng người quản lý nổi tiếng là chỉ biết việc của mình và miễn cưỡng khi giúp người khác. Giờ đây, ông ấy đang chủ động giúp người khác.

Gần đây, chúng tôi thuê một kỹ sư kết cấu (người duy nhất ở viện). Sau khi làm việc này được sáu tháng, anh ấy nghĩ rằng công việc đó lương thấp và phải làm nhiều giờ. Anh ấy khá căng thẳng về điều đó. Bởi anh ấy cảm thấy tôi đáng tin, anh ấy đã phàn nàn với tôi về công việc và người lãnh đạo. Tôi giải thích với ông ấy: “Mỗi người đều có phúc phận riêng và không ai có thể thay đổi điều đó. Không mất, không được. Có một câu chuyện kể về một người bán củi. Một nhà sư nói với người bán hàng rằng ông ấy có thể bán chỗ củi đó với giá 120 đồng. Người bán hàng không tin và bán với giá 100 đồng. Sau đó, người bán hàng bán nó cho một người đàn ông với giá 100 đồng, nhưng bởi vì con trai ông ấy đang chuẩn bị cưới, ông ấy trả thêm 20 đồng cho người bán hàng.” Sau khi nghe câu truyện, người kỹ sư nói: “Giờ tôi thấy dễ chịu hơn rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ tùy kỳ tự nhiên vậy. Các học viên Pháp Luân Công thật khác với những người khác. Các bạn sống thật đạo đức và tử tế với mọi người. Nhiều giáo sư ở trường tôi cũng tập Pháp Luân Công.

Rất nhanh sau đó, người kỹ sư kết cấu đó được đề nghị một công việc tốt hơn. Trước khi anh ấy đi, anh ấy đề nghị giữ liên lạc với tôi và muốn biết thêm về Pháp Luân Công.

Nhóm sinh viên mới ra trường tới và rời viện. Nhiều người trong số họ đã lấy thông tin về Pháp Luân Công trước khi rời đi. Một người trong số họ nói: “Thật tuyệt khi gặp các học viên Pháp Luân Công ở công việc mới.”

Tôi đã giảng chân tướng kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Tôi đã bị kết án ba năm ở trại lao động. Dưới sự bảo vệ và giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã được thả sau một vài tháng. Lãnh đạo ở công ty đã để tôi quay lại làm việc ngay và nói:“ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công, nhưng chúng tôi thì không. ĐCSTQ không làm gì đúng cả. Hãy sớm quay lại. Chúng tôi vẫn giữ chỗ cho chị.”

Khi tôi trở lại làm việc, đồ đạc trong phòng tôi vẫn giữ nguyên. Tôi mở ngăn kéo và nhìn thấy dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Đó là những gì tôi muốn nói cho họ, và giờ đây họ đang nói lên suy nghĩ của họ về sự tốt đẹp của Pháp Luân Công.

Khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc đàn áp, nó đã chỉ thị cho tất cả các cơ quan sa thải những người vẫn kiên quyết tập Pháp Luân Công. Lãnh đạo và đồng nghiệp ở viện của tôi đã bàn bạc và nói: “Chúng ta không thể sa thải các học viên Pháp Luân Công. Không có họ, viện của chúng ta sẽ hỏng mất.”

Vàng vẫn luôn luôn là vàng, và nó sẽ tỏa sáng ngay cả khi nó bị che phủ. Trong 20 năm qua, Pháp Luân Đại Pháp đã lan truyền khắp thế giới. Mặc dù ĐCSTQ đã đàn áp và kết tội sai cho Pháp Luân Công trong 13 năm, nhưng các thiên lý thì sẽ tồn tại mãi mãi. Pháp của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn không thể bị phá hủy. Tôi hy vọng mọi người trân quý cơ hội đặc biệt trong lịch sử này, và không bỏ lỡ cơ hội hiểu được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

(Theo Thông tri viết bài nhân kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/16/【征稿选登】青年建筑师-传递希望-257060.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/21/133521.html

Đăng ngày: 9– 6 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share