Bài viết của Thư Tuệ, phóng viên báo Minh Huệ

[MINH HUỆ 11-5-2012] Một vài người bạn của tôi từng nói:“Học viên các bạn sống thật khổ sở. Nó không phải là một ý tưởng tồi khi tập luyện vào sáng sớm và vào đêm khuya, nhưng đó không phải là sở thích của tôi.” Tuy nhiên, Lý Hoa (bút danh) cảm thấy rằng sống “khổ sở” như vậy lại là một niềm vui. Cô ấy nói rằng cô tự thấy bản thân mình là một trong những người hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi cô ấy sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Khi cô ấy tiếp tục đi trên con đường tu luyện, tâm của cô ấy luôn hướng thiện và cô ấy khỏe mạnh hơn. Đó là niềm vui xuất phát từ tận trái tim và không thể diễn đạt bằng lời.

Lý Hoa luôn mỉm cười. Cô ấy chăm chỉ, tự tin và nhiệt tình, và có thái độ rất đúng mực. Sau khi tốt nghiệp đại học ở Trung Quốc, cô sang Châu Âu để học kinh tế. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã ở lại trường và học tiếp chuyên ngành quản lý công nghệ. Cô có một gia đình hạnh phúc và thành công trong sự nghiệp. Mọi người đều thấy cô ấy tốt bụng, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.

Tại sao cô ấy cảm thấy vậy? Con đường tu luyện đã trang bị cho cô ấy những gì để trở thành một người tốt hơn?

1. Đi tìm ý nghĩa đích thực của cuộc sống

Lý Hoa sinh ra trong một gia đình trí thức. Cô có ba người anh em. Khi còn nhỏ, cô rất vô tư, thông minh, nhanh trí và được cha mẹ và thầy cô quý mến. Cô biểu lộ tính cách vui vẻ và chịu đựng áp lực tốt, kể cả khi có sự bất đồng và có chuyện buồn. Cô thích việc sử dụng trí óc và đạt được nhiều thành công trong khi không phải bỏ ra quá nhiều nỗ lực. Sau khi đạt được một mục tiêu, cô thường cảm thấy không còn hứng thú và chuyển sang một mục tiêu khác cao hơn. Mặc dù mọi người nghĩ rằng cô đang hài lòng với cuộc sống nhưng cô ấy vẫn luôn cho rằng cuộc sống thật buồn chán và vô nghĩa. Cô ấy thường tự hỏi tại sao mình được sinh ra trên đời.

Cô Lý nói:“Khi một người đạt được một mục tiêu nào đó, tất nhiên họ sẽ cảm thấy hạnh phúc và hài lòng. Nhưng niềm vui đó rất ngắn ngủi, sau đó tôi lại thấy u buồn và rơi vào trạng thái âu sầu. Không lâu sau đó, tôi lại có một mục tiêu khác, nhưng kết quả vẫn vậy. Không điều gì có thể thỏa mãn những khát vọng vô hạn hoặc một thứ gì đó mà tiềm thức của tôi đang kiếm tìm. Nhớ lại những năm trước, mục tiêu chủ yếu của tôi là vào đại học và tìm được một công việc tốt ở Trung Quốc. Sau đó, tôi lại muốn làm việc ở một công ty nước ngoài. Khi đã đạt được mục tiêu của mình, tôi lại cảm thấy buồn chán và đi tìm kiếm điều gì đó thú vị hơn. Sự lặp đi lặp lại của việc theo đuổi, đạt được và trở nên buồn chán dường như là vô tận.”

Lý Hoa thắc mắc về rất nhiều câu hỏi trong cuộc sống, bao gồm việc tại sao con người lại có bệnh, và tại sao một số người có thể được chữa khỏi trong khi một số người thì không. Tại sao có những căn bệnh chỉ tác động tới người này mà không ảnh hưởng tới người khác? Khi còn trẻ, một người trở nên mệt mỏi sau khi chơi đùa cả ngày, nhưng sau một đêm ngủ dậy lại tràn đầy năng lượng. Càng về già họ lại càng nhanh mệt mỏi. Một người cứ đi làm rồi lại trở về nhà, cho đến một ngày họ bỗng nhiên trở nên già nua và cuối cùng thì sinh lực của họ biến đi đâu mất.

Cô ấy suy nghẫm về nhiều điều nhưng không thể tìm thấy câu trả lời. Cuộc sống của cô dường như diễn ra suôn sẻ, nhưng cô ấy vẫn luôn băn khoăn về việc đang thiếu hụt một điều gì đó và tại sao cuộc sống lại có quá nhiều ẩn đố.

2. Tập luyện Pháp Luân Đại Pháp thay đổi cách nhìn và mở rộng hiểu biết của cô

Năm 2000, Lý Hoa phải viết một bài luận văn dựa trên nghiên cứu thị trường. Công ty mà cô chọn để thực hiện dự án này đã chuyển về Trung Quốc. Cô được yêu cầu quay về Trung Quốc để thực hiện bài nghiên cứu. Cô ấy đồng ý quay về Trung Quốc để nghiên cứu thị trường cho công ty này.

Thỉnh thoảng sau giờ làm, ông chủ của cô ấy và các nhân viên thảo luận những vấn đề rất thú vị. Họ cũng đề cập đến chủ đề khí công. Lý Hoa, không giống như những người khác, đã nghĩ rằng khí công có liên quan tới khoa học. Những người không thích khí công cho rằng, nếu điều gì đó không hữu hình, thì không tồn tại.

Một hôm, Lý Hoa và ông chủ của mình nói chuyện về ý nghĩa của cuộc đời. Cô ấy muốn hiểu về luân hồi và tại sao dân số thế giới lại tăng. Cô hỏi: “Con người sống vì điều gì, và con người đến từ đâu, con người sẽ đi đến đâu?” Ông chủ cô nói ông ấy không thể trả lời những câu hỏi này, nhưng ông ấy lại cố gắng đưa cho cô cuốn Chuyển Pháp Luân và gợi ý cô ấy hãy đọc nó. Nhưng Lý Hoa đang bận thi cử vì vậy không có thời gian để đọc cuốn sách.

Có một lần, cô ấy sống cùng tầng với gia đình ông chủ của cô trong mười ngày. Họ nói chuyện về những chủ đề tương tự mà họ đã đề cập trước đó, và ông chủ của cô lại một lần nữa đưa cho cô cuốn Chuyển Pháp Luân.

Lý Hoa nhớ lại:“Ông ấy đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi vừa mới thi xong, vì vậy, tôi đã nhận nó và đọc trong đêm hôm đó. Cuốn sách thú vị tới mức tôi không thể đặt nó xuống và ngày hôm sau tôi không hề thấy mệt mỏi. Khi tôi đọc xong cuốn sách, tôi đã có nhiều hiểu biết mới về cuộc sống, và tất cả những vướng mắc trong đầu tôi đã được giải quyết. Tôi nhớ chính xác đó là ngày 11 tháng 9 năm 2001. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời sau khi đọc xong cuốn sách và quyết định tập Pháp Luân Đại Pháp.”

Tâm trí của Lý Hoa dã được khai mở và cô đã hiểu ra mối quan hệ giữa bệnh tật và những việc làm xấu. Cô nói: “Bỗng nhiên, như thể có một luồng điện bật nên và khi luồng điện chạy qua thân thể bạn, bạn sẽ lập tức hiểu ra. Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật tốt sau khi tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân.”

Cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ lên tới cao trào vào năm 2001. Đầu năm đó, Ủy ban Chính trị và Luật pháp của ĐCSTQ đã chỉ đạo một vở kịch dối trá gây sốc nhất: Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, Lý Hoa hiểu rằng các học viên bị cấm tự sát hoặc tự thiêu. Nhưng cô không sợ khi tập Pháp Luân Công. Cô không nghĩ tới bất kỳ hậu quả nào khác, như là không thể quay về Trung Quốc hoặc bị bức hại vì tập Pháp Luân Công.

Một thời gian sau, Lý Hoa trải nghiệm được cảm giác giống như bị đàn áp vì tập Pháp Luân Công mặc dù cô sống ở Châu Âu. Đại sứ quán Trung Quốc đã từ chối gia hạn hộ chiếu cho cô. Nhưng, sau khi nói chuyện về Pháp Luân Công với các nhân viên đại sứ quán, chính quyền địa phương, và cảnh sát, hộ chiếu của cô đã được gia hạn.

3. Tu luyện tâm tính, nghĩ tới người khác trước tiên và trở thành một người tốt hơn

Không phải tất cả mọi việc đều diễn ra suôn sẻ trong suốt 10 năm qua. Cũng có những vấn đề trong gia đình và công việc của Lý Hoa. Lý Hoa sống theo các nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cũng có lúc làm không tốt. Nhưng, cô hiểu rằng trong lúc gặp rắc rối, cô cần phải hướng nội và tìm ra tại sao mình lại gặp rắc rối. Cô phải tìm thấy thiếu sót của mình và xin lỗi, điều đó sẽ giúp tình hình cải thiện.

Lúc đầu, chồng của Lý Hoa không ủng hộ cô tập Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng dần dần, anh ấy đã thay đổi và bắt đầu tập môn này. Cuộc sống của gia đình cô đã được cải thiện, và chồng bây giờ cũng đã nghĩ đến cô trước khi có việc phát sinh.

Mẹ của Lý Hoa tới thăm và có cơ hội đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc xong cuốn sách, bà nói: “Toàn bộ cuốn sách này dạy làm người tốt. Không có một từ xấu nào trong đó.” Giờ đây, nhiều người họ hàng của Lý Hoa đã đọc Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tu luyện. Họ cũng giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho thêm nhiều người.

Có lần, một sinh viên mới tốt nghiệp không thể trả được học phí và không có người bạn nào giúp cậu ta. Sau khi Lý Hoa nghe được hoàn cảnh của cậu ấy, cô đã cho chàng trai trẻ tiền. Cậu ấy rất cảm động bởi lòng tốt của học viên này.

Một dịp khác, cô đi xe buýt cùng với một người bạn. Họ đang nói chuyện khi họ lên xe vì thế bạn cô đã quên trả tiền vé. Khi xuống xe, Lý Hoa đã trả tiền vé xe cho bạn mình. Cô giải thích với bạn:“Mặc dù nhiều người nghĩ rằng sau khi xe buýt rời đi, bạn không phải trả tiền, nhất là nếu bạn không bị người phụ xe giữ lại nhưng như thế là không đúng. Chúng ta phải có lương tâm trong sạch và không thể rời đi mà không trả tiền.” Người bạn của cô nói:“Ồ, cậu thật là tốt, cậu nói là làm.”

Tại nơi làm việc, Lý Hoa chia sẻ phong tục, lịch sử, địa lý  và tính nhân văn của địa phương mình với các khách hàng của cô, và hầu như, cô không phải mất thời gian để suy nghĩ. Mọi thứ đến với cô hết sức tự nhiên. Có lúc, cô nghĩ rằng thật là kỳ diệu khi cô có thể nói hay như vậy trong hàng giờ liền. Nhưng cô biết rằng khi tâm cô thuần tịnh, Pháp Luân Đại Pháp sẽ khai mở trí huệ giúp cô.

Trong 10 năm qua, Lý Hoa đã buông bỏ nhiều chấp trước và tâm bất hảo, và cô luôn nghĩ đến người khác trước tiên khi nói hoặc làm bất cứ việc gì. Giờ đây, khi bạn bè, người thân và đồng nghiệp của cô gặp chuyện phiền phức, họ sẽ đến nói chuyện với cô và tâm trạng của họ sẽ khá hơn.

Lý Hoa nói:“Khi mọi người, ví dụ như chị gái hay cháu gái tôi, gặp vấn đề, họ sẽ tìm tôi để nói chuyện và sau một lúc, họ bảo với tôi rằng họ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Họ nói với tôi: ‘Những gì cô nói thật sự đã làm tôi cảm động.’”

Lý Hoa thừa nhận:“Thực ra, tôi không có khả năng tư vấn tốt. Nhưng, tôi nhớ những gì mình đã đọc trong Chuyển Pháp Luân và cố gắng áp dụng nó vào mỗi trường hợp cụ thể, và sau đó, tôi chỉ bảo họ cách nghĩ tới người khác trước tiên. Tôi bảo họ hãy lùi một bước, và làm mọi việc theo Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ đơn giản vậy thôi.”


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/11/那一夜,她明白了人生的意义-257080.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/30/133699.html

Đăng ngày 09– 06 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share