Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Nham Minh ở tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 17 – 05 – 2012]

Lừa mình, dối người

Khi tôi mới chỉ ngoài 20 tuổi, tôi có một cửa hàng trong một trường đại học. Tất cả những gì tôi muốn lúc đó là kiếm tiền. Tôi nhớ có một lần người bạn góp vốn chung cửa hàng với tôi đổi một số bao thuốc lá mang nhãn hiệu “Hồng Tháp Sơn” bằng một loại khác rẻ hơn và đã bán một vài hộp. Tôi còn nghĩ đó là một ý tưởng hay để kiếm tiền và thậm chí còn giúp anh ấy. Không lâu sau đó là đến Tết cổ truyền Trung Quốc và tôi đi thăm chú tôi, một giáo sư tại trường đại học đó. Ông ấy hồ hởi mở một hộp thuốc lá và đưa cho các vị khách đến chơi. Đột nhiên ông ấy nói với giọng rất bực bội, “Ai mà làm ăn gian lận thế không biết ! Có người đã tráo “Hồng Tháp Sơn” với “Lục Cao Lạc”. Tôi thấy các bao thuốc lá ở trên cùng là “Hồng Tháp Sơn” và phần còn lại là các bao thuốc lá “Lục Cao Lạc” màu xanh. Chẳng phải những gói ấy là do chúng tôi đánh tráo là gì? Đúng là một sự trùng hợp! Nguyên lai là một giáo viên đã mua các hộp thuốc lá và tặng cho những giáo viên khác như là quà năm mới. Ai mà ngờ được cuối cùng nó lại đến tay chú tôi.

Bởi vì đó là dịp năm mới, chú tôi phàn nàn một chút nhưng nhanh chóng quên đi. Tôi tự nói với mình. “Quả thật lừa người khác là lừa chính mình”.Bạn gặt về những gì bạn gieo. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ làm việc xấu nữa”. Nhưng tôi lấy đâu ra sức mạnh để thực sự vĩnh viễn không làm việc xấu nữa bây giờ? Tôi cảm thấy rất mông lung.

Không lâu sau, vào năm 1998, bạn gái tôi kể với tôi là họ hàng của cô ấy (đều là những người có học thức cao) đang tập Pháp Luân Công. Cô ấy cũng đề cập đến các tiêu chuẩn đạo đức và một người nên hành xử như thế nào. Sau khi tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi biết rằng đó là một quyển sách thực sự dạy người ta thành người tốt. Tôi cuối cùng nhận ra vì sao con người lại tồn tại — phản bổn quy chân. Tôi cũng quy chính bản thân chiểu theo đặc tính vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn. Từ đó, tôi đã trải nghiệm được sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, và đôi khi lại thấy ngạc nhiên là vì sao mình lại có một may mắn lớn đắc được Phật Pháp chân chính như vậy.

Những trải nghiệm thần kỳ về việc bỏ hút thuốc và thoát khỏi bệnh tật

Một lần tôi dọn dẹp nhà cửa và khi thấy mệt, tôi lấy một điếu thuốc ra hút. Ngay khi tôi hít vào tôi thấy khó chịu và buồn nôn. Tôi nghĩ rằng có thể điếu thuốc là hàng giả. Tôi mở một bao thuốc khác nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn. Tôi thử các điếu thuốc của ba nhãn hiệu khác nhau và vẫn có cảm giác như thế. Tôi nhớ lại một đoạn trong Chuyển Pháp Luân nói về hút thuốc và hút thuốc có hại cho cơ thể người như thế nào. Trong tu luyện Pháp Luân Công, Sư Phụ sẽ tịnh hóa thân thể cho học viên. Từ đó tôi bỏ hẳn hút thuốc – thật kỳ diệu mà tự nhiên – không phải nỗ lực một chút nào.

Tôi đã từng phải chịu đựng bệnh tim di truyền. Lần đầu tôi ngồi thiền, tôi cảm thấy rằng ngực tôi bị vật nặng nào đó chặn lại, như thể nó lộn ngược lại. Tôi đổ mồ hôi rất nhiều. Tôi cảm thấy bị nghẹt thở. Tôi ngộ ra là Sư Phụ đang giúp tôi loại bỏ cái gốc của bệnh tim của tôi. Tôi tự nhủ “ Nan nhẫn năng nhẫn” (Chuyển Pháp Luân). Hơn 10 phút sau, tôi cảm thấy rằng tim tôi đột nhiên khai thông. Từ đó, tôi không còn bị bất kì triệu chứng nào của bệnh tim nữa. Toàn bộ thân thể tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng. Tu luyện Pháp Luân Công đúng là khoa học thần kì nhất.

Tôi tuân theo nguyên lý Chân –Thiện-Nhẫn một cách nghiêm ngặt và quy chính lại lời nói, hành vi của mình. Những người xung quanh tôi cũng công nhận sự kỳ diệu của Đại Pháp.

“Những người Pháp Luân Công là những người đáng tin cậy nhất”

Trong công việc của tôi, tôi thường phụ trách việc theo dõi các doanh nghiệp nhỏ và bảo dưỡng các máy thu ngân. Một ngày, một thương nhân gọi và yêu cầu sửa chữa thiết bị. Anh ấy nói rằng một số khách hàng đang xếp hàng đợi bởi vì máy đếm tiền bị hỏng. Người quản lý của họ muốn tôi xem xem thế nào. Ngay sau khi tôi đến trạm xe buýt (Quy định của công ty tôi là khi đi phục vụ khách hàng thì đi xe buýt, trừ những trường hợp đặc biệt), chuông điện thoại kêu. Người từ công ty đó gọi và hỏi tôi liệu lúc nào tôi có thể có mặt ở đó. Ông ấy nói là thời gian đợi đã khá lâu rồi và khách hàng bắt đầu thấy khó chịu. Người quản lý bắt đầu lo lắng vì sắp giao ban và việc chuyển đổi tài khoản rất là phức tạp. Tôi bảo anh ta là tôi sẽ đến nơi trong 40 phút nữa. Người đó không thể làm gì hơn ngoài việc bảo tôi cố gắng đến nhanh nhất có thể.

Sau khi tắt máy, tôi nghĩ, “Cho dù theo quy định của công ty, đây ko phải là trường hợp đặc biệt mà có thể gọi taxi, tôi là một người tu luyện. Sư Phụ dạy chúng ta rằng bất cứ khi nào gặp vấn đề thi phải luôn biết nghĩ đến người khác trước. Nếu tôi đến đó muộn, thương nhân đó và các khách hàng sẽ gặp vấn đề lớn. Mặc dù anh ta không thể trách gì tôi nếu tôi đến đó sau 40 phút, tôi nên đến đó nhanh nhất có thể để giải quyết vấn đề cho họ.”

Tôi gọi ngay một taxi và đến đó rất nhanh. Thương nhân đó thấy tôi đến thật là nhanh nên anh ta nói “Chắc anh phải bắt taxi hả”. Tôi gật đầu và sau đó sửa chữa thiết bị. Sau khi nó được sửa, thương nhân đó rất vừa ý. Sau đó tôi quay lại công ty, tôi điền một bản báo cáo về quá trình sửa chữa. Người quản lý hỏi ngắn gọn về vấn đề với thiết bị và tôi kể rằng nó là như vậy như vậy. Lâu dần tôi cũng quên việc này.

Một ngày nọ, một thương nhân gọi điện đề nghị giúp đỡ, và họ đang rất vội. Người quản lý nói với tôi, “Bắt taxi mà đi nhé. Đừng quên lấy hóa đơn, để chúng tôi có thể hoàn lại cho anh.” Sau khi tôi quay lại, tôi đến chỗ người quản lý để xin chữ ký thanh toán hóa đơn taxi. Ông ấy nói, “Tôi sẽ gộp cả số tiền mà anh trả taxi lần trước”

Tôi đang tự hỏi, “Mình chưa đề cập đến sự việc lần trước cho bất kì ai ở công ty”. Người quản lý nói,“Vài ngày trước chúng tôi mời một vài thương nhân một bữa cơm, và biết về chuyện đó. Các thương nhân kể với công ty về một nhân viên đáng quý và một vài trong số họ còn nói rằng công ty chúng ta có được nhân viên tốt nhất. Họ nói rằng khi anh làm việc thanh toán, số lượng luôn rất chuẩn. Anh luôn thấu hiểu các khách hàng, lịch sự và thân thiện. Họ khen anh hết lời.” Người quản lý nói,“Nếu là một người khác, họ sẽ yêu cầu tiền thanh toán taxi ngay sau khi họ quay lại. Anh lại rất chu đáo và quan tâm đến người khác và không màng gì đến lợi ích cá nhân.” Khi tôi rời đi, tôi còn nghe một người quản lý khác nói “Những nhân viên như thế này, chúng ta trong tâm biết rõ, biết phải đối đãi họ như thế nào”.

Sau đó, công ty giảm biên chế và nhiều nhân viên cố gắng tìm những cơ hội khác. Một ngày nọ, tôi cũng lên internet và tìm kiếm những vị trí thích hợp với mình. Khi người quản lý đi qua, ông ấy dừng lại và nói: “Ai đó có thể bị giảm biên chế chứ anh thì không thể. Chúng tôi sẽ giữ những nhân viên như anh cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa”. Sau này công ty phát triển một dự án kinh doanh mới và cần một người đáng tin cậy với phẩm chất tốt để kiểm tra sản phẩm. Người quản lý nói,“Tôi nghĩ anh là người đủ tiêu chuẩn nhất. Trong tất cả các nhân viên của công ty, anh là người đáng tin cậy nhất bởi vì anh có tín ngưỡng.” Họ đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nhiều thương nhân cũng hỏi xin tôi tài liệu giảng chân tướng.

Một lần, tôi làm việc thêm giờ đến tận 11 giờ đêm. Mọi người đều đói nên chúng tôi ra ngoài ăn tối. Đang ăn thì điện thoại của sếp đổ chuông. Sếp nói trong điện thoại,“Bọn anh làm việc muộn, và giờ đang ăn tối. Em không tin à? Đợi chút. Nham Minh cũng đang ở đây. Em có thể hỏi cậu ấy.” Tôi nghe điện thoại, đó là vợ sếp ở đầu dây kia. Chị ấy hơi bối rối và nói,“Các cậu đến giờ vẫn chưa ăn à?” Tôi nói,“Vâng. Chúng tôi sẽ về nhà ngay sau bữa ăn.” Chị ấy nói,“Ừ, được rồi. Cứ ăn tự nhiên nhé”. Sếp cười và nói với tôi, “Cứ khi nào tôi đi với cậu, bà xã không lo lắng gì hết, bất kể là tôi về nhà muộn thế nào — bà ấy biết là tôi không thể làm gì xấu.”

Trước khi sếp dừng nói, điện thoại của một người quản lý khác đổ chuông. Người quản lý chỉ nói “A lô” rồi đưa điện thoại cho tôi, anh ấy nói “Chỉ có cậu là giải quyết được vấn đề này”. Tôi nghe tiếng của vợ anh ấy trong điện thoại và lặp lại, “Chúng tôi làm việc thêm giờ và đang dùng bữa tối. Chúng tôi sẽ về nhà sớm”. Chị vợ nói, “Biết là ông ấy đi với cậu tôi yên tâm rồi”. Người quản lý nói:“Từ giờ trở đi chắc là đi đâu tôi cũng phải đi với cậu”.

Một ngày nọ, sếp giới thiệu một nhân viên mới tên Tiểu Phàm (họ hàng của sếp) và nhờ tôi dẫn anh ấy đi xem một vòng và làm quen với công việc. Tôi dạy anh ấy mọi thứ tôi biết. Cứ khi nào anh ta có vấn đề gì trong công việc, tôi đề xuất cho anh ấy một phương án giải quyết một cách có thiện chí. Tôi đưa anh ấy đến các buổi họp kinh doanh và giúp anh ấy lên kế hoạch công việc cho đến khi anh ấy có thể làm việc độc lập.

Một ngày nọ, anh ấy hỏi tôi, “Nham, anh tập Pháp Luân Công thật à?”. Tôi trả lời: “đúng”. Anh ấy gật đầu “A” , rồi hỏi,“Vì sao anh lại tốt bụng với mọi người vậy?” Tôi nói, “Sư Phụ dạy chúng tôi đối đãi với mọi việc theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Vậy nên tôi cố gắng thực hành và đối đãi mọi việc và mọi người một cách chân thành, thiện chí và kiên nhẫn.” Anh ấy nói, “Tôi có thể nói rằng anh tốt với mọi người từ tận trái tim anh”. Anh ấy nói thêm,“Tôi không tin các chương trình TV của ĐCSTQ. Anh có biết sếp nói gì về anh không? Hôm qua sếp hỏi tôi: “Cậu đã nắm được công việc chưa? Tôi đã cử nhân viên tốt nhất giúp cậu rồi đấy. Anh ấy tập Pháp Luân Công. Cậu đã làm việc với anh ấy một thời gian và chắc là cậu phải hiểu rõ về anh ấy rồi chứ. Người tập Pháp Luân Công là những người đáng tin cậy nhất”.

Vào ngày kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của tôi đến Sư Phụ vĩ đại! Tôi hi vọng rằng người ta có thể dừng lại một chút, tìm hiểu sự thật với một tâm trí thanh tỉnh, và nắm lấy cơ hội hiếm có này!

Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/17/【征稿选登】“炼法轮功的人最值得信赖”-257059.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/23/133566.html

Đăng ngày 5-6-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share