Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm trên Internet lần thứ VIII dành cho các học viên Trung Quốc

Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2011] Kính chào Sư Phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đắc Pháp vào cuối năm 1995. Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, tôi đã đi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện và đã bị bắt giữ. Sau đó tôi bị sách nhiễu một vài lần, đã mang lại cho gia đình tôi nhiều áp lực và tạo cho tôi nhiều thử thách trên con đường tu luyện. Dưới sự chăm sóc của Sư Phụ tôi đã có thể kiên trì vượt qua tất cả những thử thách. Ở đây tôi xin chia sẻ những kinh nghiệm của mình.

1. Giảng chân tướng về Pháp Luân Công ở lớp học: Thức tỉnh tâm các sinh viên

Tôi là một giáo viên. Các sinh viên của tôi là một trong những người mà tôi cần giúp xóa bỏ những quan niệm sai lầm về Pháp Luân Công và cứu họ. Tôi tận dụng bất kỳ cơ hội nào có liên quan đến nội dung khóa học để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Sau tiết học, tôi cố gắng tìm cơ hội để thuyết phục họ thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Miễn là tôi cố gắng một cách tốt nhất, kết quả thường là tốt. Tôi đã chiếu một đoạn video giảng chân tướng trong lớp học, nhưng một sinh viên đã báo cáo chuyện này, và tôi đã dừng chiếu do sợ hãi.

Vào một buổi chiều tháng 06 năm 2011, tôi có tiết dạy ở bốn lớp học. Sau lớp đầu tiên, tôi đi tới phòng đợi. Sinh viên từ một lớp học nói với tôi rằng một bạn gái đã bị ngất xỉu và đã được các bạn đưa về ký túc xá. Trong [khi dạy ở] lớp thứ ba, một bạn nữ xin phép: “Thưa cô, em cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Em có thể trở về phòng trọ để nghỉ được không ạ?” Tôi đã cho phép cô ấy. Sau đó khoảng 5 phút, một bạn nữ nói với tôi: “Thưa cô, bạn gái hồi nãy trở về ký túc xá đã gửi tin nhắn cho em. Cô ấy không thể tự đi về ký túc và muốn em giúp ạ.” Tôi lập tức cho phép cô ấy tới giúp. Vào lúc đó, tôi không thể giữ vững tâm trạng và nói với tất cả các sinh viên: “Có một bạn nữ ở lớp học đầu tiên đã ngất xỉu và được đưa về phòng trọ. Bây giờ một bạn nữ ở lớp các bạn cũng phải về phòng trọ cô ấy. Cô không thể giữ im lặng thêm được nữa, bởi vì điều này đã nhắc cô nhớ lại một kinh nghiệm quá khứ.”

Nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt của tôi, sau đó lớp học trở nên rất yên lặng, tiếp đến là tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Họ thực sự muốn biết về kinh nghiệm của tôi. Tôi nói với họ: “Cô đã thường xuyên luôn bị chóng mặt, ngất xỉu khi đi xe buýt, bị kéo ra khỏi xe và bị bỏ lại bên lề đường. Cô cũng bị ngất xỉu trên một chuyến tàu đông đúc, và sau đó bị đưa xuống khỏi tàu. Sau khi tỉnh dậy cô thấy mình đã được chuyển đến một đoàn tàu kế tiếp. Vì vậy mà cô cảm thấy may mắn khi có thể đứng đây ngày hôm nay, đầy đủ sức khỏe. Điều này tất cả đều nhờ Pháp Luân Công. Pháp Luân Công đã cứu cuộc đời cô. Kể tử khi tập luyện Pháp Luân Công, cô chưa bao giờ bị ốm. Cô biết ơn Sư Phụ của cô từ tận đáy lòng mình.”

Tôi thấy mắt của một vài sinh viên đẫm lệ. Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng tôi cũng đã khóc bởi tôi cũng bị xúc động. Tiếng vỗ tay lại vang lên. Tôi biết đó là Sư Phụ đang khuyến khích tôi. Đó là các chúng sinh đang hy vọng được cứu độ. Tôi kể cho các sinh viên câu chuyện của tôi về sự tu luyện, và rất nhanh tôi nói với chúng sự thật về cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04 và sự dàn dựng vụ “tự thiêu” ở Quảng trường Thiên An Môn của ĐCSTQ. Cuối cùng, tôi nói với các sinh viên: “Hãy nhớ, cuộc đàn áp Pháp Luân Công là sự bất công kinh khủng nhất trong suốt các thời đại! Và Pháp Luân Công là khoa học thực sự về vũ trụ!” Tôi có thể nhìn thấy các sinh viên đã xúc động sâu sắc.

Vào đầu học kỳ, tôi đã nghĩ rằng lớp học ngoại lệ này là lớp thiếu lễ phép nhất, và tôi đã rất thất vọng đối với họ. Sau khi tôi chia sẻ kinh nghiệm của tôi với họ, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Sỹ số các buổi học và điểm kiểm tra trở nên tốt nhất trong số bốn lớp học. Họ cũng chú ý nghe giảng trong tiết học tốt hơn các sinh viên ở các lớp học khác. Một lớp khác, lớp học mà tôi nghĩ là tốt nhất vào đầu học kỳ, hiện tại lại có điểm kiểm tra tồi tệ nhất.

Sư Phụ đã giảng:

“Tôi giảng như vậy với mọi người, mọi người có lẽ cảm thấy: Ồ, nhìn xem con người thế gian này có gì đặc sắc đâu, thấy người trên phố muôn dáng muôn vẻ, thậm chí bẩn thỉu, có người ở quê sống rất khổ cực, có người ở thành phố là dân rất phàm tục thành thị thôi, còn có rất nhiều thanh niên chơi bời. Xã hội nhân loại chính là xã hội như vậy, cũng không thể đều làm việc trong công ty lớn, hoặc làm ông chủ, vậy những người khác thì chính là phải làm những [việc] khác, làm nghệ thuật trở thành minh tinh [chỉ] nhiều ngần ấy thôi, chuyện gì cũng đều như vậy. Giai tầng là một chủng hình thức xã hội do xã hội nhân loại hình thành, nó không phải giai tầng của sinh mệnh. Cho nên sinh mệnh đều không đơn giản, đừng nhìn bề ngoài của người ta như thế nào. Có lúc chư vị nhìn thấy người nhặt rác kia, lùi về quá khứ, chư vị sẽ phát hiện ông ấy trước đây là một vị Thần cự đại trong vũ trụ, nhưng ở trong mê, trong luân hồi chuyển sinh, ông ấy hoàn toàn mê lạc rồi, mê đến cái gì cũng không còn biết, thậm chí rất nhiều sinh mệnh trong luân hồi rất phẫn nộ bất bình đối với tình cảnh của mình, hoàn toàn không biết sứ mệnh của mình là đến để làm gì.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”)

Khi tôi đọc lại đoạn này, tôi ngộ ra những nội hàm thâm sâu hơn và một điều gì đó mới mẻ đối với tôi.

2. Không từ bỏ việc cứu độ chúng sinh giữa chừng

Một buổi tối năm 2010, tôi đi lấy tài liệu ở một nơi cách nhà tôi khoảng nửa giờ đồng hồ. Vào lúc đó, trời mưa lâm thâm. Sau một chút đắn đo, cuối cùng tôi đã bắt một chiếc taxi. Người lái xe khoảng chừng 30 tuổi. Tôi đã đề cập rằng cuộc sống đối với người dân bình thường rất khó khăn dưới sự cai trị của ĐCSTQ. Anh ấy đã không đồng tình. Sau đó tôi hỏi xem liệu anh có gia nhập ĐCSTQ hay bất cứ tổ chức liên đới nào của nó không. Anh ấy rất khó chịu và nói sẽ không nghe bất cứ điều gì liên quan đến Pháp Luân Công. Anh ấy đã cố gắng để ngăn tôi lại. Nếu là trước đây, tôi đã từ bỏ. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, tất cả những điều tôi có thể nghĩ là tôi phải cứu anh ấy. Từ trong tâm, tôi cầu xin Sư Phụ trợ giúp, và tôi đã quyết định thuyết phục anh ấy thoái Đảng ngày hôm nay. Sau đó xe taxi bị chậm lại bởi ách tắc giao thông.

Tôi bắt đầu làm sáng tỏ những hiểu lầm của anh ấy về Pháp Luân Công, từ sự dàn dựng vụ “tự thiêu” của ĐCSTQ đến việc nói với anh ấy Pháp Luân Công đã được phổ biến trên thế giới như thế nào. Tôi nói với anh ấy rằng tất cả những tuyên truyền của ĐCSTQ đều là dối trá, và nói với anh ấy không nên bị lừa gạt, và rằng tất cả những điều tôi mong muốn là một tương lai tốt hơn cho anh ấy. Trong khi tôi nói chuyện, lúc đầu anh ấy phản ứng lại, nhưng ngay sau đó trở nên im lặng và lắng nghe tôi. Sau đó tôi nói: “Xin hãy thoái xuất ĐCSTQ.” Anh ấy nói: “Cảm ơn. Tôi không tin ĐCSTQ, nhưng cũng không phải tôi tin Pháp Luân Công.” Anh ấy nói rằng ông bà nội của anh là địa chủ và đã bị đàn áp bởi ĐCSTQ, vì thế anh rất sợ bị bức hại.

Vào lúc đó tôi chỉ còn 100m nữa là đến nơi. Tôi đã có chút lo lắng, nhưng sớm nhận ra rằng đó là sự trở ngại. Tôi nói với anh ấy một cách kiên quyết:“Chúng ta đã nói chuyện rất nhiều, phải có một lý do ở đằng sau nó. Anh có thể đưa cho tôi một biệt danh mà không ai biết. Không có gì phải lo lắng về điều đó.” Anh ấy nói:“Tôi thực sự cảm ơn chị. Vậy được thôi.”  Tôi vô cùng cảm ơn sự an bài của Sư Phụ, đã cho tôi đủ thời gian để làm sáng tỏ tất cả những hiểu lầm và cứu anh ấy.

Sau khi tôi xuống xe taxi, tôi đã thành thật xin lỗi người đã đợi tôi trong một thời gian dài. Cô ấy khoảng 50 tuổi và là một viên chức cấp thấp. Không lâu sau, tôi đã biết được rằng cô ấy là một tín đồ Cơ Đốc giáo. Tôi nói với cô ấy tôi là đã tập luyện Pháp Luân Công bởi vì sức khỏe của tôi đã rất tồi tệ. Cô ấy hiểu và nói: “Miễn là nó có thể làm sức khỏe bạn tốt hơn, bạn nên tiếp tục tập luyện.” Tôi phát hiện cô ấy đã gia nhập ĐCSTQ và hỏi cô:“Ngay khi cô gia nhập đảng tà ác, cô đã giơ tay để thề rằng dâng hiến bản thân cho đảng phải không?” Cô ấy ngạc nhiên: “Vâng!” Tôi nói: “Một khi cô đã thề, lời thề đã tồn tại. Hãy nhanh lên và thoát khỏi nó với một biệt danh.” Tôi nói với cô ấy rằng không chỉ cô, ngay cả chồng và con của cô, cũng nên thoái xuất. Cô ấy vui mừng đồng ý, và nói rằng cô sẽ thuyết phục bằng được con cô thoái xuất.

Ngày 03 tháng 09 năm 2011, tôi đến nhà một giám sát viên để trình bày một số điều. Vợ của ông nói rằng sức khỏe của bà không được tốt, và chồng bà đã nói bà tập thể dục nhiều hơn. Tôi nói: “Tập thể dục không giúp bà chữa lành gốc rễ của bệnh tật.” Bà ấy rất bối rối. Tôi tiếp tục: “Tôi tập Pháp Luân Công.” Đột nhiên thời tiết trở nên lạnh. Ngay lập tức, tôi nói: “Tôi nói điều này bởi vì Pháp Luân Công đã cứu cuộc đời tôi. Kinh nghiệm chính bản thân tôi đã chứng minh Pháp Luân Công là khoa học thực sự.” Người chồng có một chút hoảng sợ. Tôi nói: “Tôi muốn cho các bạn biết rằng tại sao tôi tập Pháp Luân Công, tại sao tôi đi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Chỉ có tập Pháp Luân Công mới có thể thực sự chữa lành bệnh tật và giúp con người giữ được sự cân bằng.” Tôi cảm thấy rằng toàn bộ thân thể tôi tràn đầy năng lượng và tôi không ngừng nói chuyện về Pháp Luân Công.

Tôi đã nói với họ tại sao tôi đi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Người vợ hỏi tất cả sự kiện ngày 25 tháng 04 là về điều gì, và tôi đã giải thích cho họ rất cặn kẽ. Cả gia đình im lặng lắng nghe tôi. Sau đó người vợ nói:“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thông tin Pháp Luân Công một cách chi tiết. Bạn đã không dễ dàng dưới sự đàn áp. Bạn tập các bài tập luyện như thế nào?” Tôi nói: “Chúng rất dễ để học.” Sau đó tôi biểu diễn cho bà ấy tất cả năm bài tập luyện. “Lần sau khi tôi đến, tôi sẽ mang cho bà video hướng dẫn các bài tập luyện, và bà có thể học theo các động tác.” Bà ấy nói: “Cảm ơn cô! Hãy đến thường xuyên nhé.”

Tất cả những sự việc đó xảy ra đúng như Sư Phụ đã giảng:

“… đây là việc to lớn đến thế, con người đều đang đợi được cứu, chư vị chỉ cần đừng làm quá phận, thì người ta đều sẽ hiểu cả thôi. Trong chúng ta thật sự có những vị làm rất là tốt, đàng hoàng đi khắp nơi các cộng đồng xã hội tốt [cao cấp], sau nói với người ta rất tự nhiên, [người ta] lập tức biểu thị ra rất là vui mừng, như thể vẫn đang đợi chư vị đến vậy. Trên thực tế chính là như thế, đều đã được trải thảm [chuẩn bị] tốt cả rồi, chỉ thiếu chư vị dùng chính niệm để làm tốt việc đó mà thôi, vậy mà vẫn chưa có chính niệm ấy.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)

Con xin cảm tạ sự từ bị cứu độ của Sư Phụ! Cảm ơn sự ủng hộ và giúp đỡ của các bạn đồng tu! Nếu có điều gì chưa phù hợp, xin từ bi chỉ ra giúp tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/26/明慧法会–震撼心灵的课堂讲真相-249118.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/15/130132.html

Đăng ngày 2-4-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share