Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Thuần Tâm, một sỹ quan công an – đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-12-2011]

(Tiếp theo Phần 1:https://vn.minghui.org/news/25966-mot-sy-quan-cong-an-huong-toi-con-duong-than-thanh.html

Phần 2: https://vn.minghui.org/news/25992-mot-sy-quan-cong-an-huong-toi-con-duong-than-thanh-2.html)
6. Quyết tâm thoái ĐCSTQ

Khi viên giám sát nói chuyện với tôi lần thứ tư, ông ta nói, “Tôi nghe nói anh cũng liên hệ với những người ở các thành phố khác. Hay là tôi chuyển công tác của anh và chuyển anh tới một nhà giam nhé? Anh sẽ được cấp cho nơi ăn chốn ở nhưng anh không được phép đi ra ngoài.” Tôi trả lời: “Ông không thể hạn chế sự tự do của tôi vì tôi không làm bất cứ điều gì sai trái cả. Đó là quyền cơ bản của con người khi một người tới thăm những người khác.” Ông ta nói rằng tôi phải chấp hành quyết định bởi vì đó là quyết định từ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi nói với ông ta, “Nếu ĐCSTQ không cho phép tập Pháp Luân Công thì tôi sẽ thoái Đảng.” Sau đó tôi lấy một mảnh giấy trên bàn và viết, “Sau khi bị ngược đãi rất nhiều lần vì tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, với tư cách là một đảng viên, giờ đây tôi tuyên bố chính thức thoái Đảng.”

Lúc đó, tôi không sợ hãi một chút nào cả cũng như tôi không quan tâm tới việc bị tống giam. Với quyết tâm mạnh mẽ, tôi đã đưa cho viên giám sát cùng những người có mặt ở đó tờ giấy rồi bước ra khỏi văn phòng. Họ theo tôi ra ngoài và nói, “Việc này không có hiệu lực, tất cả chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hãy rút lại đi.” Tôi trả lời, “Không, tôi thật sự có ý định đó.” Họ kéo tôi trở lại văn phòng và viên giám sát nói, “Được thôi, chúng tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Công việc của anh thay đổi là quyết định từ Đảng ủy và không phải là quyết định của cá nhân tôi. Anh có thể đi và chúng tôi sẽ không hạn chế tự do của anh. Anh vẫn có thể sống ở nhà của mình như bình thường.” Lúc đó tôi nhận thấy tình hình giống hệt điều mà Sư Phụ đã đề cập trong Hồng Ngâm II, “Niệm nhất chính, ác tựu khoa.”

Tôi đã trải nghiệm một hình thức bức hại khác sau khi tôi nghỉ hưu. Đó là, công an địa phương thường xuyên yêu cầu tôi tới gặp mặt tại các địa điểm được chỉ định. Tôi nói với họ: “Tôi chỉ liên hệ với vị chỉ huy của tôi thôi, không phải với các anh. Tôi sẽ không gặp các anh đâu.” Tôi không muốn nhượng bộ tà ác cũng như không muốn tuân theo những chỉ thị của họ. Tôi cũng thảo luận vấn đề này với một học viên và ông ấy đã đồng ý với quan điểm của tôi.

Một hôm, tôi đi đến nơi tôi làm việc sau khi giảng chân tướng cho mọi người khoảng hai giờ ở trên phố. Tôi thấy người phụ trách việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và nói với anh ta, “Tôi đã nghỉ hưu nhưng cậu vẫn bảo công an địa phương sách nhiễu tôi.” Sau khi liên hệ với công an địa phương và xác nhận việc này, anh ta đã bảo họ ngừng lại.

Theo cách này, không ai còn làm phiền tôi nữa. Nhưng người phụ trách việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp tại nơi tôi làm việc muốn tôi phải thanh toán Đảng phí trong suốt những năm qua. Tôi nói với ông ta rằng tôi đã viết một tuyên bố thoái ĐCSTQ và sẽ không thanh toán. Ông ta nói, “Tuyên bố của ông không được tính và tôi đã bỏ nó đi rồi.” Tôi trả lời: “Đó là việc của ông. Đối với tôi, tôi chẳng còn dính dáng gì đến ĐCSTQ nữa.” Ông ta nghĩ một lúc và nói, “Vậy thì ông cần phải tuân theo thủ tục chính thức để thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Tôi đồng ý làm như vậy. Ông ta hỏi tôi tại sao tôi lại thoái ĐCSTQ và tôi trả lời, “Vì tập luyện Pháp Luân Công nên tôi đã bị ngược đãi rất nhiều lần. Bây giờ, bằng cách thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi có thể tiếp tục đường hoàng làm một người tốt ” Tôi cũng đã từng nói, “Để tốt cho bản thân ông, tôi cũng hy vọng rằng ông hãy cân nhắc đến một công việc khác hoặc ít nhất ông có thể cố gắng để bảo vệ những học viên vô tội này bởi vì ông sẽ có một tương lai tốt đẹp khi làm như vậy. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang làm mọi thứ vì các ông, ngay cả khi họ phải trả giá bằng mạng sống của chính họ. Nếu ông chọn việc hành ác, ngay cả gia đình của ông cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt. Đã có rất nhiều trường hợp như vậy. Hãy nghĩ về việc này.” Sau khi nghe những lời này, người phụ trách đột nhiên quay sang các nhân viên trong văn phòng và nói “Hãy học hỏi ông ấy trong lúc ông ấy đang chỉ giáo cho tôi. Lời nói của ông ấy đầy trí huệ và chúng ta phải kính trọng ông ấy.”

Sau đó tôi đề nghị có một cuộc nói chuyện riêng với ông ta và ông ta đã đồng ý. Tôi nói với ông ta, “Tôi không bao giờ từ bỏ tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Như ông biết đấy, ĐCSTQ không cho chúng ta bất kỳ cơ hội nào để làm sáng tỏ những vấn đề này nhưng thay vào đó lại đàn áp các học viên đến cùng cực. Tôi đang mạo hiểm cả mạng sống của mình để nói với ông điều này. Tôi cũng hy vọng rằng ông có thể hiểu được chúng tôi và không còn ngược đãi chúng tôi nữa. Bằng cách bảo vệ các học viên tức là ông cũng đang làm những việc tốt cho mình đấy. Tôi sẽ không nghĩ xấu về ông ngay cả khi bây giờ ông bắt giữ tôi nhưng tôi hy vọng rằng ông sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề này.” Ông ta trả lời, “Tôi biết ông là một người tốt. Dù sao không lâu nữa tôi sẽ nghỉ hưu. Tôi biết điều gì là tốt và điều gì là xấu. Ông hãy bảo trọng và chú ý an toàn.

7. Phép màu

Trong Hồng Ngâm II, Sư Phụ giảng,

“Tu luyện lộ bất đồng

Đô tại Đại Pháp trung.”(“Vô trở”)
Ở đây tôi muốn chia sẻ một số phép màu mà tôi đã được trải nghiệm trong quá trình tu luyện của mình.
Một đêm tôi có một giấc mơ, trong đó tôi gọi cho con trai tôi bằng máy nhắn tin của cháu. (Tôi không nhớ số máy nhắn tin của con mình bởi vì tôi hiếm khi sử dụng nó nhưng trong giấc mơ, tôi lại có thể nhớ số của cháu một cách rõ ràng.) Tuy nhiên, người trực tổng đài nói,“Ông không thể tới gần anh ta được vì anh ta đã bị một tai nạn.” Sau khi tỉnh dậy, tôi đã nói điều này cho vợ và con trai tôi. Bởi vì con trai tôi có một chuyến đi ngày hôm đó, vợ tôi và tôi đã bảo cháu đi bằng tàu hỏa. Chúng tôi cũng bảo cháu gọi điện cho chúng tôi khi tới nơi. Cháu đã làm như chúng tôi bảo và trở về nhà an toàn vào buổi chiều.

Hai ngày sau, con trai tôi có một chuyến đi khác và cháu bảo cháu phải lái xe. Tôi đã nhắc đi nhắc lại với con tôi và bảo cháu phải cẩn thận. Sáng hôm sau, vợ tôi nói con trai của chúng tôi đã bị một tai nạn. Ngay lập tức tôi đi tới đó. Cháu đã rất may mắn vì có những vách đá cách đó vài mét ở cả đằng trước và đằng sau. Khi cháu đang lái xe, một chiếc xe tải đang lao về phía cháu. Cháu đánh tay lái và may mắn lái xe vào một đồng lúa mỳ. Khi chiếc xe được mang đi sửa chữa, người sửa xe đã nói, “Người lái xe chắc phải chết vì cái xe bị phá nát như thế này cơ mà.” Khi con trai tôi nói với người sửa xe rằng cháu chính là người lái xe và thậm chí còn không bị một vết trầy xước, người sửa xe đã bị sốc, “Cậu hẳn phải có thần linh phù hộ đấy. Nếu không làm sao cậu có thể thoát khỏi vụ tai nạn như thế này được?

Đây là một phép màu khác. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tập luyện, tôi thấy từ Zhen (Chân) trong mắt trái của tôi, Shan (Thiện) trong thiên mục của tôi, và Ren (Nhẫn) trong mắt phải của tôi. Đôi khi tôi có thể thấy một hình tượng Phật hay Đạo. Khi tôi cố gắng để nhìn gần hơn, tôi không thể thấy được nữa. Vào mùa hè, tôi có thể nhìn mặt trời trong khoảng  thời gian dài giữa tám đến chín giờ sáng. Mặt trời trông giống như một cái đĩa tròn, màu xanh. Tôi không cảm thấy khó chịu ngay cả khi tôi nhìn vào mặt trời khoảng 10 phút.

Một lần, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho một sỹ quan 80 tuổi đã về hưu. Ông ấy nói rằng ĐCSTQ đã cho ông ấy hàng trăm nhân dân tệ hàng tháng và cuộc sống của ông ấy rất tốt. Ông ấy cũng nói những lời không tốt về Đại Pháp. Tôi bảo ông ấy đừng làm như vậy nhưng ông ấy không nghe. Khi tôi gặp lại ông ấy một tháng sau đó, ông ấy nói, “Mồm tôi đã bị biến dạng với đầy nước dãi. Bác sỹ nói đó là do mặt đã bị liệt và không chữa được.” Tôi nói, “Lần trước tôi đã bảo ông không được lăng mạ Pháp Luân Đại Pháp nhưng ông đã không nghe. Bây giờ ông bị quả báo đấy.” Ông ấy trả lời, “Tôi đã sai.” Tôi nhắc ông ấy rằng ông phải xin lỗi một cách chân thành. Tôi bảo ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó nhưng ông ấy nói rằng ông ấy không tham gia vào bất kỳ tổ chức nào trong đó hết. Tôi cũng bảo ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một tháng sau, ông ấy lại gặp tôi và ông ấy rất hạnh phúc, “Bây giờ tôi ổn rồi và thậm chí tôi không phải dùng bất kỳ viên thuốc nào. Cảm ơn anh nhiều lắm.” Tôi bảo ông ấy không phải cảm ơn tôi mà hãy cảm ơn Sư Phụ Lý của Pháp Luân Đại Pháp.

Một lần một học viên 78 tuổi bị ốm và các con của ông ấy đã đưa ông ấy tới bệnh viện để chữa trị. Bác sỹ nói với gia đình của ông ấy hãy chuẩn bị để lo hậu sự. Tôi nghe thấy điều này và đã đến thăm ông ấy. Ông ấy bị hôn mê. Tôi thì thầm vào tai của ông ấy, “Hãy hướng nội xem ông có làm điều gì sai trái không. Ông cũng có thể xin Sư Phụ giúp ông vượt qua khổ nạn này.” Các con của ông ấy nói bác sỹ bảo họ chuẩn bị lo hậu sự. Tôi nói, “Cha của các cậu sẽ ổn thôi.” Con trai của ông ấy đã đánh cược với tôi, nói rằng cậu ta sẽ học Pháp Luân Đại Pháp nếu cha cậu ta bình phục. Tôi đã bật băng ghi âm các bài giảng của Sư Phụ cho người học viên đó và bảo gia đình của ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” trong tâm của họ. Ngày hôm sau, người học viên đó đã tỉnh lại và một tuần sau thì đã xin về nhà. Sau khi ông ấy hồi phục, con trai ông ấy bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Học viên này đã có thể giảng chân tướng cho người khác như thường lệ.

Trên đây là sự hiểu biết và chia sẻ của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/9/明慧法会–警官-从人路走向神路-3–249455.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/22/130274.html
Đăng ngày 27-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share