Tôi thật là may mắn khi được học Pháp Luân Công

Bài của một học viên mới ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17 – 10 – 2011] Tôi là một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành khoa học và kỹ thuật, tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào mùa xuân năm 2008 khi tôi đang ở trong trường đại học.

Các học viên Pháp Luân Công không nói dối

Vào mùa xuân năm 2001 khi những tin tức về vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn được truyền đi khắp Trung Quốc, nhiều học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho công lý. Vào thời điểm đó, cha tôi đang làm việc ở bến xe địa phương. Ông thấy những người bảo vệ ở đây đặt bức hình của Sư Phụ trên mặt đất trước lối lên xe buýt. Trừ khi hành khách dẫm lên bức ảnh, nếu không họ không được phép lên xe buýt. Cha tôi cảm thấy rất buồn khi nhìn thấy điều đó và đã nói với tôi, “Các học viên Pháp Luân Công không nói dối và cũng không gian lận. Họ thà bị bắt còn hơn là nói dối về việc tập luyện Pháp Luân Công.”

Những trải nghiệm của tôi về những điều mà Sư Phụ đã đề cập đến trong các bài giảng

Một lần trong một giờ nghỉ trưa khi tôi vừa nằm xuống với hai mắt khép lại, thì tôi nhìn thấy một thông đạo dẫn tới một lối ra nơi có một con mắt đơn rất lớn được phủ bằng vàng. Bên ngoài trông giống như luồng ánh sáng màu vàng quyện vào nhau và nó tạo ra những âm thanh lách tách. Luồng ánh sáng dần biến mất, và tôi đã nhìn thấy rõ ràng một con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đúng như Sư Phụ đã giảng,

“Một con mắt to như thế đang chớp chớp nhìn, thật rõ ràng rành rành. Vậy nên có người gọi đó là ‘mắt ma’, cũng có người gọi là ‘mắt Phật’, v.v.; kỳ thực nó chính là con mắt của chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong khi ngủ, tôi đã nhìn thấy ống tay áo len mà tôi đang mặc. Những sợi len biến mất giống như những đám mây đang dần tan. Sau đó một thành phố nhộn nhịp hiện đại với đầy những tòa nhà chọc trời xuất hiện. Nó giống như một phần của thành phố New York. Nó nhắc tôi nhớ đến điều mà Sư Phụ đã đề cập đến là có các thành phố trong lỗ chân lông của chúng ta, và có cả xe lửa và xe hơi chạy trong đó.

Một ngày tôi đang gửi những bức thư điện tử về Cửu Bình và những tài liệu giảng chân tướng khác tại quán cà phê Internet đối diện một khuôn viên trường học. Ngay sau khi bước ra khỏi quán cà phê, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân lớn màu vàng kim ở cột bên trái của cổng trường. Một hôm khác, một Pháp Luân màu trắng đột nhiên xuất hiện trên đầu tôi. Nó giống như một vòng quay được làm bằng nước, và nó đã biến mất sau vài giây. Tôi nghĩ đây là những điểm hóa nhằm khích lệ tôi từ Sư Phụ.

Có lần tôi đã cảm nhận được rằng Sư Phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Ngay sau khi nằm xuống, tôi đã cảm thấy như mình đang bị buộc chặt lại. Theo bản năng tôi đã đặt tay lên trên ngực. Sau đó tôi cảm thấy như thể hai cây chổi lớn đang quét qua tôi từ đầu tới chân. Luồng nhiệt thông thấu toàn thân thể, rồi sau đó đi qua chân tôi. Tôi lơ lửng cùng với những tấm mền bị bay lên khỏi giường.

Tôi thật may mắn vì có thể học Pháp Luân Công!

Gia đình tôi và tôi được hưởng lợi từ Đại Pháp

Bài viết của Ngọc Thanh

Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào mùa xuân năm 2008, và biết rằng một số người thân của tôi cũng được hưởng lợi từ việc tập luyện của tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là toàn tâm toàn ý nghe theo Sư Phụ và không ngừng tinh tấn.

Cô và chú của tôi đều là nông dân. Họ sống ở các vùng nông thôn và thu gom hàng phế liệu để kiếm sống. Cô của tôi đã bị bệnh do làm việc quá sức, vào năm ngoái, các bác sĩ đã tìm thấy một khối u trong dạ dày của cô ấy. Chú của tôi đã dùng xe máy để chở cô ấy đi chữa bệnh. Thật không may, chiếc xe máy đã bị đâm và tay của cô ấy bị thương. Bác sĩ nói với cô ấy rằng cô ấy phải chờ cho đến khi cánh tay bị sưng được chữa lành trước khi ông ấy có thể tiến hành phẫu thuật để cắt bỏ khối u.

Khi tôi trở về nhà vào kỳ nghỉ hè, tôi đã nói với cô tôi về Pháp Luân Công và khích lệ cô thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy đã vui vẻ đồng ý. Tôi nói với cô ấy: “Khi cơn đau rất khó chịu đựng, chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ ” Cánh tay bị sưng của cô ấy đã lành lại trong vòng hai tuần, và khi cô ấy quay trở lại bệnh viện để kiểm tra trước khi phẫu thuật, các bác sĩ thấy rằng khối u đã biến mất. Cô ấy đã kiểm tra lại lần nữa và kết quả cũng tương tự. Cả cô và chú của tôi đều rất hạnh phúc và vô cùng biết ơn sự cứu độ từ bi của Sư Phụ.

Một người chú khác của tôi rất thích uống rượu, hút thuốc và sức khỏe của ông rất kém. Ông bị đột quỵ và đã bị liệt nửa người, điều này đã khiến ông đi lại một cách khó khăn.Tôi gợi ý rằng ông hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ và khuyên ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng cho ông một bản sao tập Hồng Ngâm của Sư Phụ. Hai tuần sau, chú của tôi đã nói với tôi rằng ông đã có thể đi lại được. Ông thực sự cảm thấy được uy lực của Pháp.

Mẹ tôi bị bệnh táo bón trong hơn mười năm. Nhiều lần tôi đã nói với bà sự thật về Pháp Luân Công. Trong lễ hội mùa thu năm nay, tôi đã bày tỏ lòng tôn kính của mình với Sư Phụ, và hỏi mẹ tôi liệu bà có muốn làm như vậy không. Khi bà làm điều ấy, bà đã thể hiện mong muốn của mình. Sáng hôm sau, bà đã nói một cách vui vẻ, “Bệnh táo bón trong mười năm qua của mẹ đã biến mất đêm qua rồi. Mẹ nghĩ rằng Sư Phụ Lý đang chăm sóc cho mẹ.

Tôi chân thành mong được thấy Sư Phụ trở về Trung Quốc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/17/247941.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/25/128984.html
Đăng ngày 15-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share