Bài viết của một học viên từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-10-2011] Tôi là một cựu học viên đắc Pháp năm 1996. Tôi đã trợ Sư Chính Pháp hơn 10 năm qua và trải nghiệm nhiều thần tích trên con đường tu luyện của mình. Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu một trong những trải nghiệm đó.

Một tảng đá kỳ bí khắc sâu dòng chữ, “Trung Quốc cộng sản đảng vong” được phát hiện ở thị trấn Chưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu. Việc phát hiện ra tảng đá và xuất bản Cửu bình vào tháng 11 năm 2004 giác ngộ cho tôi thực hiện lời thệ ước tiền sử. Tôi cần khẩn trương nắm bắt mọi cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Công, khuyên mọi người thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và cứu nhiều người hơn. Thật khó khăn ở thời điểm đó để thuyết phục mọi người thực hiện những việc này. Thậm chí một số người thân và bạn bè đã cố gắng đe dọa tôi, nói tôi sẽ đi tù vì làm những việc chống lại ĐCSTQ.

Việc phát hiện ra hòn đá bí ẩn là một điềm báo. Nó sẽ giúp thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và vượt qua những bế tắc của chúng tôi khi giảng chân tướng. Tôi mời một học viên khác đi đến Quý Châu với tôi để xác minh sự tồn tại của nó. Tôi đã làm hơn 100 cuốn sách mỏng về thông tin này và hơn 300 lá bùa (1). Chúng tôi đã đón một xe buýt cao tốc đến Quý Dương và sau đó đi một xe buýt khác đến khu vực đó.

Khi chúng tôi đến, chúng tôi đã thấy nhiều người đang xem tảng đá. Với chấp trước hoan hỉ và không chú ý đến an toàn của chúng tôi, chúng tôi bắt đầu nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công và phân phát các tài liệu giảng chân tướng và những lá bùa. Cuối cùng chúng tôi đã bị báo công an, họ lấy mất tài liệu của chúng tôi và giam giữ chúng tôi qua đêm tại đồn công an. Chúng tôi đã bị chuyển giao cho Trại giam Bình Đường vào ngày hôm sau.

Một học viên khác nói rằng, “Chúng tôi đang bị đối xử bất công. Chúng tôi nên kháng án ngay lập tức. Quá trình kháng án bản thân nó là một cách thức giảng chân tướng và chứng thực Pháp “. Trong tài liệu kháng án của chúng tôi, chúng tôi mô tả những gì thực sự xảy trong vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn đã được dàn dựng, kháng nghị ngày 25 tháng 04 và nói rằng cuộc bức hại chưa từng có với Pháp Luân Công là bất công. Chúng tôi cũng chỉ ra rằng Pháp Luân Công đã phổ truyền trên toàn thế giới và Sư Phụ Lý Hồng Chí đã được vinh danh với hơn 3000 giải thưởng.

Đơn kháng án của chúng tôi đã được trình lên tòa án, Viện Kiểm sát, Cục Tư pháp, công an, và trại giam. Một trong những giám sát tại trại giam đã bị thuyết phục và gửi cho chúng tôi chăn. Ông cũng cho phép chúng tôi tập công. Thậm chí hai viên chức tòa án còn cho thấy sự ủng hộ của họ với cử chỉ giơ ngón tay cái lên.

Được khích lệ, chúng tôi trở nên nhiệt tình và vô tình nổi lên chấp trước nhanh chóng trở về nhà. Tuy nhiên, tình hình đã đổi khác vào buổi sáng. Tôi bị kết án ba năm lao động cưỡng bức bởi Tòa án Trung thẩm Kiềm Nam và các học viên khác bị kết án hai năm.

Đồng tu của tôi bị đưa đi ký vào các quyết định tuyên án cũng vào buổi sáng hôm đó. Cô ấy rất tức giận vì bản án và lo lắng gia đình sẽ như thế nào, họ đã không biết được cô ở đâu, có thể sống sót hay không. Tôi khẳng định với cô ấy rằng “Chúng ta hoàn toàn phủ nhận sự an bài và bức hại của cựu thế lực. Sư Phụ luôn luôn ở bên chúng ta. Vì chúng ta đến đây cùng nhau, chúng ta sẽ về nhà cùng nhau.

Tôi được đưa đến Phòng 610 Kiềm Nam lúc 3 giờ chiều cùng ngày. Tôi phản kháng, nói rằng, “Tôi kiên quyết không đồng ý với sự vu khống của các ông về Pháp Luân Công. Chỗ nào nói rằng nó là một tà giáo? Chúng tôi không tìm kiếm quyền lực chính trị. Các học viên Đại Pháp chỉ theo sự an bài của Sư Phụ để cứu người.” Các quan chức đáp lại: “Chúng tôi chỉ cần chị ký quyết định thi hành án. Chị không cần phải nói bất cứ điều gì khác. Khi nói tới Pháp Luân Công còn quan ngại, không ai dám lên tiếng thay cho chị. Để duy trì công việc của chúng tôi, chúng tôi chỉ làm những gì chúng tôi buộc phải làm.” Tôi trả lời rằng chỉ những gì Sư Phụ nói là có giá trị. Sau đó, họ cười và lăng mạ Sư Phụ. Tôi nói với họ, “Pháp Luân Công đã phổ truy ền đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Mọi người đều biết rằng Pháp Luân Công là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Sư Phụ của chúng tôi và Pháp Luân Công đã được vinh danh với hơn 3,000 giải thưởng trên toàn thế giới. Pháp Luân Công đã được chào đón ở nước ngoài. Một số trường tiểu học ở Ấn Độ đã chọn các bài tập như là một phần của chương trình giáo dục thể chất của trường, và một số hiệu trưởng đã đích thân biểu diễn các bài tập cho học sinh của họ.

Khi họ đưa cho tôi quyết định tuyên án để ký, tôi từ chối và nói rằng, “Ba năm ư! Thậm chí tôi sẽ không ở lại trong ba giờ.” Họ nghi ngờ những gì tôi nói. Tôi kiên quyết làm rõ vấn đề, “Những học viên Đại Pháp chúng tôi đang ở đây để cứu người và không bị bức hại. Chúng tôi không chỉ muốn cứu các anh, chúng tôi cũng sẽ cứu nhiều người hơn ở quê hương chúng tôi. Chúng tôi sẽ nói với họ về dự ngôn trên tảng đá bí ẩn tại Quý Châu, rằng đó là thiên ý rằng Trung Quốc Cộng sản Đảng vong. Tôi sẽ cứu hơn 1,000 người trong vòng ba năm khi tôi cứu được mỗi ngày một người. Các vị thần cũng như Sư Phụ sẽ không cho phép tôi bị giam giữ trong ba năm.

Vào ngày đó chúng tôi đã được đưa tới Trại lao động cưỡng bức nữ ở Quý Dương, nơi mà cả hai chúng tôi được bác sĩ tại đây chẩn đoán bị bệnh tim, cao huyết áp, và suy yếu thị lực, thính giác. Các quan chức trại từ chối chấp nhận chúng tôi, nói rằng họ đang điều hành một trại lao động chứ không phải là một nhà điều dưỡng. Viên chức Phòng 610, những người đưa chúng tôi đến đó phản đối và ra lệnh kiểm tra lại.

Ngày hôm sau, người bạn đồng tu của tôi đã trở nên rất khó chịu khi thấy bằng thiên mục của mình rằng các trại là một nơi tối tăm và rất đáng sợ. Tôi động viên cô có niềm tin vào Sư Phụ và Pháp, đặc biệt là vào thời điểm trọng yếu này.

Kết quả của lần kiểm tra thứ hai của chúng tôi là hoàn toàn như nhau. Phòng 610 không còn có thể tranh cãi vào đâu rồi đưa chúng tôi đến trạm xe buýt để về nhà.

Trên đường chúng tôi ra khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi âm thầm thốt lên trong tâm mình rằng, ” Sư Phụ thật từ bi! Sư phụ hết sức phi thường !” Tôi đã bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức hai lần mất khoảng một tiếng rưỡi, 55 phút cho lần giam giữ đầu tiên và 35 phút ở lần giam giữ thứ hai. Đó thực sự là một thần tích đến nỗi một câu ba năm lao động cưỡng bức đã đột nhiên bị vô hiệu.

Sư Phụ giảng,

Đệ tử chính niệm túc, sư hữu hồi thiên lực” (” Sư đồ ân” trong Hồng Ngâm II)

Đệ tử Đại Pháp chúng ta nên luôn luôn nhắc nhở mình về chính niệm và hoàn toàn tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp.

Ghi chú: (1) Bùa hộ mệnh – Ở Trung Quốc, các học viên đôi khi “Giảng chân tướng” bằng cách cho mọi người một vật nhỏ để mang theo hoặc trân quý, mang một vài lời nhắc nhở họ về sự tốt lành của Đại Pháp


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/8/信师信法-三年劳教化云烟-247611.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/22/128923.html
Đăng ngày 14-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share