Bài viết của một học viên Đại Pháp ở nước ngoài

[MINH HUỆ 02-10-2011] Trong tu luyện Đại Pháp, phép màu sẽ liên tục triển hiện miễn là chúng ta tuân theo những nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện sau đây với các đồng tu.

Tôi đã bị bắt vào năm 2000 do tham gia vào nhóm tập Pháp Luân Đại Pháp. Công an Trung Cộng (ĐCSTQ) đã đưa tôi đến trại giam. Tôi nghĩ rằng tôi nên hành động như một học viên Đại Pháp ngay thẳng, trung thực, và vượt qua tốt mọi khảo nghiệm. Mặc dù đang bị giam, nhưng tôi biết thực chất tôi ở đó là để truyền bá sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Tại phòng giam thứ nhất

Tôi bị giam ở “phòng giam của những người mới” trong đêm đầu tiên tại trại giam. Mỗi người khi mới bị bắt vào đây đều bị giam giữ trong phòng giam này. Tôi cũng phát hiện ra rằng ai đó đang theo dõi tôi suốt đêm. Bởi vì tôi rất mệt, nên tôi đã không nghĩ nhiều về điều đó. Tôi đã có một giấc mơ, trong đó tôi đang chăm sóc một đám trẻ. Qua đó, tôi hiểu được rằng Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tôi nên giảng chân tướng cho những tù nhân khác. Sáng hôm sau, một tù nhân cùng phòng đã kéo tay và chân của tôi xuống khi tôi đang tập công, và nói, “Những người Pháp Luân Công các cô đang thực sự gây ra phiền phức. Các lính canh trong trại giam đã bảo chúng tôi giám sát cô và ngăn không cho cô tập công. Chúng tôi vẫn cần phải giám sát cô vào ban đêm, để cô sẽ không thể tự tử.” Tôi biết rằng đó là những lời dối trá mà các lính canh đã nói với họ, và đây chính là cơ hội để tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã giải thích rằng những giáo lý của Pháp Luân Đại Pháp ngăn cấm sát sinh, bao gồm cả tự tử. Tôi đã chia sẻ về những yêu cầu của Sư Phụ đối với các học viên, Sư Phụ đã đối xử với các học viên như thế nào, và ĐCSTQ tà ác đã dùng những phương thức trấn áp và nguồn lực để phỉ báng Sư Phụ và Đại Pháp như thế nào. Tôi đã không tranh luận với bất cứ ai, không mang thành kiến, luôn hòa ái và lịch sự với mọi người. Tuy nhiên, tôi đã không phối hợp với bất cứ đòi hỏi vô lý nào của các viên chức. Ví dụ, khi họ yêu cầu tôi phải quỳ xuống, hoặc đọc to các quy tắc của trại giam, tôi đã từ chối. Tất cả mọi người trong phòng đều có một ấn tượng rất tốt về tôi. Họ tin rằng các học viên thật vĩ đại. Làm sao một cô gái nhỏ nhắn như tôi lại có thể dũng cảm đến như vậy! Đó là lý do tại sao mọi người lại thích nói chuyện với tôi, và họ rất cởi mở đối với tôi. Bất cứ khi nào tôi tập công, họ đều bảo vệ tôi. Họ đã tổ chức mừng sinh nhật của tôi bằng việc làm một chiếc bánh sinh nhật bằng những chiếc bánh rất đặc biệt và sữa bột được tìm thấy trong phòng giam. Khi tôi nhận thấy rằng mình muốn giải thích sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp cho tất cả mọi người trong nhà giam này, tôi đã được chuyển đến một phòng giam khác.

Tại phòng giam thứ hai

Trên bề mặt, các lính canh thấy rằng tôi đã không tuân theo những quy tắc của nhà giam, vì vậy họ đã trừng phạt tôi bằng cách tống tôi vào phòng giam với các bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm. Tuy nhiên, tôi đã hiểu được rằng tôi ở đây là để truyền bá Pháp.

Chỉ có hai người trong phòng giam này, cả hai đều phạm tội nghiêm trọng. Người đầu tiên là một phụ nữ trung tuổi đã buôn bán một lượng lớn chất ma túy. Một người khác là một cô gái cùng tuổi với tôi, người đã bị cáo buộc liên quan đến vụ bắt cóc và giết người. Ngày đầu tiên khi tôi tập công, cô gái này đã kéo hai chân tôi xuống và nói: “Dừng lại ngay, đây là một tà giáo.” Tôi đã đáp lại rằng chúng tôi không phải tà giáo. Cô gái đó đã lờ tôi đi. Tôi đã nghĩ rằng không biết có bao nhiêu người đã bị ĐCSTQ tà ác tẩy não!

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy ngay lập tức tôi đã tập bài Pháp Luân Trang Pháp. Tôi đang chờ để cô ấy ngăn tôi lại, và sau đó tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy đã đi đến phòng vệ sinh và chỉ nhìn tôi mà không nói bất cứ điều gì. Sau đó cô ấy leo trở lại giường và đi ngủ. Tôi đã lúng túng, nhưng sau đó cô ấy nói, “Cô hãy cứ tập công đi. Từ giờ trở đi tôi sẽ không ngăn cản cô nữa. Tôi cảm thấy rất dễ chịu trong khi cô đang tập công. Hãy cứ tiếp tục đi.” Tôi rất hạnh phúc, và cô ấy đã nói, “Cô có biết rằng trước khi cô tới đây, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng bị ma đuổi không? Đêm hôm qua sau khi cô tới, tôi đã mơ thấy hòa thượng Đường Tăng, người mà đã đưa các đệ tử của mình bước đi trên một con đường vô cùng tươi sáng và rực rỡ. Tôn Ngộ Không bước đi đằng trước, còn hòa thượng Đường Tăng thì cưỡi trên lưng ngựa, với một chiếc thang trải dài phía sau ông. Tôi đã bị chói lòa bởi ánh sáng nên tôi đã nấp trong thân cây. Hòa thượng Đường Tăng đã nói với tôi, “Cô lại đây.” Tôi nói, “Ông quá sáng, nên tôi không dám bước ra.” Hòa thượng Đường Tăng đã giảm bớt ánh sáng từ cơ thể chói sáng của mình và tôi đã leo lên phía cầu thang mà không quá sáng. Sau đó, tôi đã bay lên trời.” Tôi đã thật hạnh phúc khi nghe câu chuyện của cô ấy, tôi gần như đã khóc. Chẳng phải đây là một điểm hòa từ Sư Phụ, kêu gọi cô ấy hãy bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp hay sao? Tôi nói, “Xin chúc mừng, Sư Phụ đang khích lệ cô bởi vì cô có một mối nhân duyên tiền định với Đại Pháp, kêu gọi cô hãy nhanh tu luyện Đại Pháp đấy.” Kết quả là, trong suốt 15 ngày trong phòng giam này, hàng ngày tôi đã đọc lại các kinh văn mới của Sư Phụ cho cô ấy, và nói với cô ấy về những gì mà tôi đã nhớ trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đã nói hết sức nghiêm túc với cô ấy rằng tôi đang làm việc này chỉ trong giai đoạn thời gian rất đặc biệt này trong phòng giam, và đến khi cô ấy được thả ra cô ấy nên cố gắng có được một bản Chuyển Pháp Luân và đọc nó.

Cô gái này đã có một mối nhân duyên tiền định rất chặt chẽ với Đại Pháp. Hàng ngày về cơ bản tôi đã dạy cô ấy bộ năm bài tập. Hàng đêm tôi đều bảo cô ấy ôn lại những bài kinh văn mới của Sư Phụ và những bài thơ quan trọng (bởi vì môi trường trong phòng giam rất xấu, tôi sợ rằng nếu tôi không giúp cô ấy học các nguyên lý Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy sẽ quay trở lại với xã hội bình thường). Tôi đã viết những bài giảng Pháp Luân Đại Pháp ra giấy cho cô ấy học thuộc. Cô ấy cũng đã nhận được những điểm hóa của Sư Phụ trong giấc mơ của mình.

Ví dụ, một buổi sáng, cô ấy nói, “Tôi đã có một khảo nghiệm đêm qua. Có một câu hỏi mà tôi đã không biết phải làm như thế nào. Sư Phụ đã nói, ‘Con cần phải học, con cần phải tu luyện và học theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã hỏi Ngài Chân-Thiện-Nhẫn là gì? ‘ Sư Phụ đã trả lời: ‘Nó chỉ là Chân-Thiện-Nhẫn.’ Sau đó, tôi đã tỉnh dậy.” Tôi hiểu rằng Sư Phụ đang giúp cô ấy ngộ ra, và cũng đang điểm hóa cho tôi để giải thích cho cô ấy. Tôi đã giải thích sự hiểu biết của mình về Chân-Thiện-Nhẫn ở cấp độ cơ bản, bởi vì cô ấy là một học viên mới.

Trong một dịp khác, các lính canh đã tiến hành kiểm tra quy chế nhà giam, và kiểm tra hành lý và vật dụng cá nhân của mọi tù nhân. Các lính canh thường mở cửa giữa phòng giam với sân, được sử dụng cho việc tắm rửa và có không khí trong lành, lính canh chủ yếu yêu cầu các tù nhân mang túi hành lý của họ ra sân, sau đó quay trở lại phòng giam trước khi họ đóng cửa. Việc này nhằm tách tù nhân ra khỏi túi hành lý của họ. Sau đó các lính canh đi vào trong sân để kiểm tra các túi hành lý. Sau khi chúng tôi để túi xách của mình ở bên ngoài, tôi nhớ rằng mình đã để tờ giấy ghi những lời giảng của Sư Phụ trong túi hành lý. Khi cánh cửa lớn sắp đóng lại, và tại thời điểm quan trọng này, thời gian dường như ngưng lại. Cô gái ấy đã nhanh chóng chạy vào trong sân, mở túi hành lý của cô ấy, lấy ra bản chép tay những kinh văn mới và sau đó chạy về phòng giam. Cánh cửa nặng trịch đã đóng lại với một tiếng sập mạnh ngay sau khi cô ấy quay vào. Tôi đã bị sốc – ai mà có thể tin được việc đó? Nếu cô ấy quay lại chỉ sau một giây thôi, cô ấy đã có thể bị thương nghiêm trọng bởi cánh cửa. Tuy nhiên, cô ấy đã chọn thời điểm rất chuẩn xác.

Một buổi sáng, cô ấy thức dậy mà không nói bất cứ điều gì. Cô ấy đã xé toặc một đống giấy từ túi hành lý của mình và ném nó đi. Tôi hỏi: “Cô đang làm gì vậy?” Cô ấy nói, “Tôi cần phải bỏ đi danh, lợi và tình cảm.” Tôi đã cười và hỏi, “Có phải cô đã có một giấc mơ khác và Sư Phụ đã cho cô thêm nhiều điểm hóa nữa à?

Tôi nhìn học viên mới này, người mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trong nhà giam, và đang đạt được những bước đột phá vô cùng to lớn mỗi ngày. Ban đầu, tôi lo rằng mình có thể đã đặt yêu cầu quá cao đối với một học viên mới như cô ấy. Tuy nhiên khi tôi nhìn cô ấy trong lúc cô ấy học thuộc các nguyên lý Pháp Luân Đại Pháp và tập công, mỗi ngày đều trôi đi cùng với những sự thăng hoa của tâm hồn. Tôi không biết được chính xác khi nào tôi sẽ rời khỏi đó, vì thế tôi không muốn lãng phí một giây phút nào. Tôi đã toàn tâm toàn ý với việc hướng dẫn người học viên mới này như thế nào, người có căn duyên rất lớn, với sự chỉ dẫn của Sư Phụ. Một ngày, một tù nhân cùng phòng đã nói, “Cô bị đưa vào đây chỉ bởi vì cô muốn trở thành một người tốt, vì thế khi đến thời điểm cô mãn hạn hay rời khỏi đây, cô sẽ làm gì?” Tôi đột nhiên nhận ra rằng đúng là mình không thể ở đây, vì vậy ngay lập tức tôi đã đi tìm cô gái ấy và nói với cô ấy. Tôi đã đề cập thẳng vào vấn đề, “Cô đã học thuộc một số nguyên lý, năm bài tập, và Sư Phụ cũng điểm hóa cho cô trong giấc mơ, vì vậy cô cũng đã biết rõ rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Và qua tôi, cô cũng thấy được rằng các học viên Đại Pháp hành xử như thế nào. Điều duy nhất tôi muốn nhắc nhở cô một cách cẩn thận rằng, trong tương lai bất kỳ tình huống nào mà cô gặp phải, thì cô không nên chuyển hướng và đi sang phía đối diện, bằng cách nói rằng Đại Pháp không tốt. Sư Phụ đã vì cô mà phó xuất rất lớn. Trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn ở nhà giam, Ngài đã an bài cho tôi đến đây để giúp cô bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô nên biết trân quý cơ hội này.” Cô ấy đã gật đầu và nói một cách cương quyết, “Tôi cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận về vấn đề này. Khi ra khỏi đây, tôi sẽ tìm những cuốn sách về Đại Pháp. Chắc chắn tôi sẽ tiếp tục tu luyện. Nếu không tìm được việc làm, tôi sẽ bán hoa quả. Là một người tu luyện, Sư Phụ chắc chắn sẽ cho tôi một cách để nuôi sống bản thân mình. Bất kể áp lực nào mà tôi gặp phải, tôi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì xấu về Sư Phụ hay Đại Pháp.”

Hóa ra đó lại là đêm cuối cùng tôi ở trong phòng giam đó.

Tại phòng giam thứ ba

Những người phạm tội nghiêm trọng bị giam ở phòng giam thứ ba, bao gồm trộm cắp, giết người và buôn bán ma túy. Tôi hiểu rõ rằng đây chính là cơ hội để giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho tất cả mọi người trong phòng giam này. Tôi không ngừng giúp họ hiểu, và bắt đầu cuộc sống mới. Tôi đã phát hiện ra rằng trong môi trường hoàn toàn bị cô lập này, các tù nhân thực sự có thể hoàn toàn tĩnh tâm để lắng nghe. Đại Pháp là Pháp chân chính nhất trong vũ trụ này, và những người tu luyện rất nghiêm khắc với bản thân mình để bảo vệ hình ảnh của những học viên Đại Pháp. Do vậy mọi người đều sẵn sàng lắng nghe khi tôi nói về cuộc bức hại và giải thích Pháp Luân Đại Pháp là gì. Mỗi khi họ không hiểu được việc nào đó, họ đều gặp tôi để nói chuyện. Tôi đã giải thích mọi thứ từ quan điểm của Pháp, và họ đã tin tôi bởi vì nó đã thực sự cảm hóa được họ. Họ đã hỏi xin để đọc sách Chuyển Pháp Luân, và từ đó trở đi, họ đã không còn tin những lời phỉ báng Đại Pháp của công an và Chính phủ nữa.

Sau khi tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho tất cả mọi người ở trong tù, tôi thường ngồi cạnh họ trong khi họ đang xem tivi vào buổi tối, và đọc các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Một ngày, trong khi tôi đang tập trung học thuộc các Pháp lý, tất cả tiếng ồn xung quanh tôi dường như biến mất – bao gồm cả truyền hình và tiếng mọi người nói chuyện. Tôi chỉ nghe thấy rõ mỗi bản thân mình và giọng học thuộc Pháp của tôi. Sau đó các lính canh đến đưa tôi đi – đã đến lúc tôi phải về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/2/在看守所讲真相三十天-247406.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/19/128857.html
Đăng ngày 12-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share