Viết bởi một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp nước ngoài

[MINH HUỆ 12-09-2011]

Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ, đắc Pháp vào năm 1997. Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi 11 tuổi và vừa vào trung học cơ sở. Tôi đã bước đi trên con đường tu luyện được 14 năm, trải qua những lúc thuận lợi cũng như khó khăn, và tôi biết rằng mình có thể thật sự hoàn thành lời thề ước của mình bằng chính niệm và chính hành. Mỗi bước tinh tấn của tôi là nhờ có sự gánh chịu to lớn và sự độ lượng vô hạn của Sư phụ.

Khi tôi nhớ lại những khó nạn tôi đã chịu đựng trong 14 năm qua và tôi đã phải chịu trách nhiệm như thế nào trong việc làm cho Sư phụ phải lo lắng nhiều như thế về sự tu luyện của mình, tôi hiểu rằng đó là vì tôi đã không chủ động đồng hóa với Pháp. Mỗi lần tôi bắt đầu hướng nội để tìm những chỗ sơ hở mà đã bị cựu thế lực lợi dụng sau khi cuộc bức hại ảnh hưởng đến tôi, hay chiu đựng vài khó khăn nhỏ trong cuộc sống, hay khi tôi bị bức hại bởi cựu thế lực, tôi luôn luôn đợi đến khi chấp trước của tôi đủ mạnh hay đến khi tôi gặp phải khó nạn trước khi tôi có thể hiểu Pháp dựa trên các Pháp lý. Mỗi lần tôi đều đợi đến khi tổn thất xảy ra trước khi cố gắng sửa chữa nó.

Sư phụ giảng:

“Về chấp trước, có học viên biểu hiện ra, có học viên không biểu hiện ra, [mà] đặt ở trong tâm và chấp trước đến mức rất mạnh, rồi cuối cùng họ cũng không giải khai được nữa. Tà ác bèn khiến họ càng ngày càng không đúng. Khiến chư vị quỵ ngã, khiến chư vị ngã đến mức suốt đời không quên. Chúng là làm như thế, do đó không được chấp trước đến mức độ như thế.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ Quốc vào tiết Nguyên Tiêu, 2003)

Sau khi tôi chia sẻ điều này với các đồng tu, tôi nhận ra rằng nhiều người cũng trải qua những tình huống tương tự. Họ tu luyện một cách thụ động. Họ phải bị thúc ép để làm tốt việc gì đó và để chỉnh lý bản thân. Vậy nên tôi muốn chia sẻ với các đồng tu bài học đắt giá nhất của tôi vốn gây ra bởi thiếu sót của tôi và quá trình tôi thật sự hướng nội và chỉnh lý bản thân sau khi gặp khó nạn. Tôi hy vọng bài học của tôi có thể giúp các đệ tử đang gặp phải vấn đề tương tự.

Gãy răng cửa – một bài học đau đớn

Tôi đang học cao học ở một Trường Đại học nổi tiếng ở Trung Quốc. Một buổi chiều thứ Sáu trong tháng 07 năm 2008, trong kỳ học hè, tôi đang đạp xe từ ký túc xá đến văn phòng và đang tăng tốc ngày càng nhanh hơn. Đột nhiên, xích xe rơi ra và tôi mất tay lái. Tôi ngã sấp xuống mặt đất. Tôi bị bất ngờ, nhưng tôi biết rằng “tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân). Vào thời điểm quyết định, tôi chỉ có một suy nghĩ rõ ràng trong đầu, “Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý. Sư phụ, xin hãy cứu con!” Sau khi trấn tĩnh lại, tôi nhanh chóng đứng lên. Tôi sờ lên răng và nhận ra mình mất hai chiếc răng cửa và chảy nhiều máu. Cánh tay tôi cũng bị xước nhiều.

 

Tôi có một suy nghĩ tuyệt vọng, “cựu thế lực thực sự đã bức hại ta. Làm sao mà nó xảy ra? Tại sao nó lại xảy ra? Sư phụ từ bi không muốn giúp mình nữa sao?” Trời đang nóng, hơn 40 độ C, và chỉ có vài người trên đường. Tôi bình tĩnh lại, nhấc xe đạp lên, và đi bộ về ký túc xá. Suy nghĩ của tôi gần như dừng hết lại. Chấp trước mạnh mẽ và những nhân tâm bướng bỉnh đã mất đi cùng với hai chiếc răng. Tôi cảm thấy như tôi không có liên thông nào với những danh, lợi, sự bốc đồng, hay những phiền hà của người thường nữa. Sau đó chi tiết về an bài của cựu thế lực hiện rõ lên trong tâm trí tôi, từng khung hình một.

Một tuần trước khi tai nạn xảy ra, cũng vào trưa một buổi thứ Sáu, một bạn cùng lớp của tôi ngã và gãy một răng cửa. Cậu ta gọi cho tôi khi trở về từ bệnh viện. Tôi đến phòng ký túc xá để thăm cậu ấy. Người bạn này có duyên với tôi. Tôi thường giảng chân tướng cho cậu. Cậu ấy không những chấp nhận những gì tôi nói và thừa nhận Đại Pháp, mà còn vạch trần những tội ác của ĐCSTQ trong vòng nhiều năm. Khi tôi khích lệ cậu ta thoái ĐCSTQ, cậu ta lập tức đồng ý và dùng một tên khác để thoái. Tôi cảm thấy buồn cho cậu ta khi tôi nghe tin cậu gãy một chiếc răng. Tôi mua một ít hoa quả và đến thăm. Cậu ta nói với tôi cậu ta rất buồn và cảm thấy vô dụng thế nào. Cậu ta lo lắng vì phải ở lại trường cả mùa hè với hàm răng như vậy. Tôi an ủi cậu ta, nói rằng, “Không sao đâu. Cậu không bao giờ biết có thể đó là một việc xấu hay một điều may mắn. Răng của cậu không đều lắm. Giờ cậu có thể sửa và nó nhìn sẽ đẹp hơn. Hơn nữa, cậu đã tiết kiệm được tiền nhổ răng.” Cậu ta đột nhiên cười. Lạ lùng ở chỗ, khi tôi an ủi cậu ta, tôi đang nghĩ rằng, nếu tôi gãy răng cửa, tôi có thể gắn răng giả trông đẹp hơn. Tôi không biết tại sao tôi lại có suy nghĩ lạ lùng như vậy, vì răng cửa của tôi rất thẳng và khỏe. Khi tôi đùa với cậu ta, tôi đã không nghiêm túc, và đã không hành xử như một dệ tử. Tôi đã buông lỏng chính niệm và không nhận ra rằng suy nghĩ đó được ép vào trong đầu tôi bởi cựu thế lực. Tôi đã không phủ nhận nó, và chủ ý thức của tôi đã buông lỏng. Sau đó nó trở thành suy nghĩ của tôi. Suy nghĩ đó trở thành lý do để cựu thế lực bức hại tôi vì tôi đã không phủ nhận nó. Sư phụ giảng,

Chư vị mong gì thì không ai can thiệp, đó là một [Pháp] lý trong vũ trụ.” (Bài giảng thứ 1, Chuyển Pháp Luân)

Một tuần sau khi bạn của tôi gãy răng, lại vào ngày thứ Sáu và kỳ học cuối đã kết thúc. Tôi đã đặt vé tàu đêm về nhà. Buổi trưa, giáo sư của tôi gọi tôi lên văn phòng. Ông nói vài quan chức từ chính quyền thành phố đến trường và ông ta muốn tôi thuyết trình cho họ nghe về một phát minh của tôi. Chấp trước mạnh mẽ vào danh vọng và tâm hoan hỷ, cái mà tôi trước đây đã che giấu cẩn thận, đều hiển hiện. Tôi nghĩ tôi có thể vượt qua khảo nghiệm dễ dàng, vì tôi đã làm nhiều công việc chứng thực Pháp. Sau khi nghe tin này, tôi càng trở nên tự mãn. Chấp trước mạnh mẽ vào sự hoan hỷ và danh vọng chiếm lấy tôi. Tôi vội vã đạp xe đến văn phòng. Lúc đó, tôi đã hoàn toàn đánh mất chính mình và không nhận ra rằng đó là một khảo nghiệm để tôi từ bỏ chấp trước vào danh và lợi. Tôi quên rằng mình là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và rằng tôi không nên chấp trước vào những điều này. Cựu thế lực sau đó đã phóng đại chấp trước của tôi đến cực điểm và làm cho tôi hứng khởi hơn và tăng tốc nhanh hơn. Cuối cùng, tôi bị ngã. Thêm vào đó, tôi thừa nhận suy nghĩ mà cựu thế lực đã ép vào tôi trong khi tôi đang an ủi người bạn của mình. Cựu thế lực lấy đi răng của tôi và thay vào đó những chiếc răng giả mà tôi đã mơ tưởng đến. Khi tôi nhớ lại, tôi nhận ra tôi đang đạp rất nhanh và đầu tôi đập xuống đất rất mạnh. Nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, cựu thế lực có thể đã không chỉ lấy đi răng của tôi, mà còn cả mạng sống của tôi, một đệ tử Đại Pháp.

Cú ngã này đã làm tôi thức tỉnh. Tôi thật sự trải nghiệm được sự nghiêm túc của tu luyện và sự tà ác của cựu thế lực trong Chính Pháp. Khi tôi bình tĩnh, tôi nhớ lại những bài giảng Pháp của Sư phụ.

Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)

Chư vị đừng quên, [mình là] đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp! Chư vị đến để chứng thực Pháp! Tu luyện khổ, tà ác trong chứng thực Pháp lại còn tà ác hơn; [ai] có thể vượt qua được, thì nhất định là Vương của chúng sinh.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)

Các học viên chân chính đều có thể trải nghiệm sự từ bi bảo hộ của Sư phụ vĩ đại. Sư phụ đã giảng:

Trên thực tế tôi trân quý chư vị còn hơn cả chư vị [trân quý] bản thân mình!” “Mỗi khi tôi thấy chư vị gặp phải ma nạn, Sư phụ còn thấy khó hơn cả chư vị; mỗi khi chư vị bước một bước chưa được tốt, tôi đều thấy rất đau lòng.” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Hướng nội để tìm những chấp trước căn bản

Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không bị một vết sẹo nào trên môi sau khi gắn răng mới. Tôi nhanh chóng bình phục hoàn toàn. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ từ bi đã chịu đựng thay cho tôi những đau đớn mà lẽ ra tôi phải chịu. Sư phụ muốn tôi thực sự nhận thức Pháp và đề cao bản thân. Nhưng mục đích của cựu thế lực là hủy hoại các đệ tử Đại Pháp. Tôi nghiêm túc rút ra bài học và thực sự hướng nội với tâm thanh tĩnh. Thật ngạc nhiên, tôi tìm ra vài thiếu sót nghiêm trọng, bất cứ điều nào trong số đó có thể khiến cựu thế lực bức hại tôi đến chết.

1. Không đặt Đại Pháp vào vị trí ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống cá nhân. Không chứng thực Pháp mà là chứng thực bản thân

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi ham vui và thường cãi nhau với người khác. Thành tích học tập của tôi rất tồi. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi tuân theo những lời dạy của Sư phụ và bỏ thói quen cãi nhau với người khác và thành tích học tập của tôi cải thiện rất nhiều. Những giáo viên trước đây của tôi trong trường đều ngạc nhiên khi nghe tin tôi được nhận vào cao học một trường đại học danh tiếng. Tôi biết tất cả những việc này đều được ban cho tôi bởi Sư phụ để tạo điều kiện cho tôi chứng thực Pháp tốt hơn. Nhưng vì tôi có tâm sợ hãi, tôi luôn giảng chân tướng như một người thứ ba và ít khi nói với mọi người rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay rằng tôi thật may mắn vì đã đạt nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Vì sự tâng bốc của gia đình, bè bạn, thầy cô giáo, và bạn cùng lớp, dần dần tôi hình thành những chấp trước mạnh mẽ về hoan hỷ, và tự mãn. Tôi quên mất rằng mọi thứ tôi có đều là do Đại Pháp ban cho, và tôi đã quên không sử dụng những sự thuận lợi đó để chứng thực Pháp. Tôi mong người khác khen tôi, và không thể chịu được sư phê bình của người khác một chút nào. Hơn nữa, tôi cảm thấy rất tốt về bản thân trong vòng nhiều năm. Tôi cảm thấy tôi đang làm tốt ba việc và rằng tôi tu luyện tốt. Giờ tôi nhận ra rằng nếu tôi cho phép chấp trước của mình lớn mạnh thêm một chút nữa, tôi cuối cùng sẽ bị ma quỷ can nhiễu phát sinh từ tâm của chính mình, và hủy diệt bản thân.

2. Tôi đã không tu luyện một cách chân chính trong vòng một thời gian dài. Tôi nhận ra nhiều chấp trước nhưng đã không thật sự chăm chỉ tiến lên để xả bỏ chúng đi. Tôi cũng nghĩ rằng giống như có bảo hiểm sau khi tôi đắc được Pháp, và rằng tôi không phải sợ gì cả.

Vào năm 2006 và 2007, tôi vẫn có thể tập trung khi học Pháp và vẫn có chính niệm mạnh mẽ. Một vài lần tôi gặp nguy hiểm, nhưng tôi đã nhớ ra và cầu xin Sư phụ giúp đỡ vào thời điểm then chốt và cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Một lần tôi ở trên tầng ba của một tòa nhà và nó đột nhiên sập xuống. Tôi ngã xuống tầng thứ hai và lưng của tôi đập thẳng xuống sàn nhà. Tôi lập tức cầu xin Sư phụ giúp đỡ và mọi việc trở nên suôn sẻ. Tôi rất biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ nhưng tôi đã không băn khoăn tại sao tôi lại ngã từ tầng ba. Thật ra bởi vì tôi vừa vào trường cao học và được các thầy cô và bạn học đề cử vào hội học sinh. Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào tâm hoan hỷ. Tôi cũng tin rằng Sư phụ sẽ bảo hộ tôi trong những lúc hiểm nguy. Tôi cảm thấy giống như tôi có bảo hiểm và quên rằng tà ác đang lúc nào cũng dõi theo tôi. Tôi nới lỏng sự tu luyện một cách chú tâm và chăm chỉ, và tôi đã không thật sự tu luyện bản thân. Thay vào đó, tôi coi việc làm những việc là tu luyện.

Sư phụ giảng,

Do đó chúng thấy điều đó: ‘Như thế không được, vậy chẳng phải tương đương với được bảo hiểm rồi sao? Học Đại Pháp rồi không còn sợ nữa, bản thân cái tâm ấy chẳng phải là lớn quá hay sao?’ Vậy nên chúng muốn tạo ra những phiền phức ở trong Đại Pháp.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia 2002”)

Tất nhiên tôi cũng tìm ra những nhân tâm dơ bẩn khác mà tôi vẫn chưa vứt bỏ, chẳng hạn như tâm sắc dục, tâm tật đố, và tâm an nhàn. Tôi đẩy chúng ra từng cái một và quyết tâm vứt bỏ chúng từ gốc rễ.

Học cách chủ động đồng hóa với Pháp

Thông qua những bài học lặp đi lặp lại như vậy, tôi đặt quyết tâm một cách vững chắc để chủ động đồng hóa với Pháp. Sau khi tôi thật sự làm như vậy, tôi đã trải nghiệm được sự vĩ đại và vẻ đẹp của sự đồng hóa với Pháp. Sau khi tôi nhận ra nhiều chấp trước, tôi không chỉ nghĩ trong tâm rằng mình nên xả bỏ chúng trong tương lai, mà tôi ngay lập tức bắt đầu thực sự xả bỏ chúng. Dưới đây tôi muốn chia sẻ với các đệ tử về việc xả bỏ chấp trước sắc dục qua một số bước.

1. Tôi nhận thức được rằng mình chấp trước vào sắc dục một cách bị động. Tôi xem sắc dục như một phần của bản thân mình. Mặc dù tôi biết nó rất xấu, tôi đã không vứt bỏ nó được vì tôi chỉ nhận ra chấp trước và nghĩ sẽ vứt bỏ nó trong tương lai, không ngay lập tức thật sự tu luyện bản thân bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, trong khi tu luyện Đại Pháp, tôi vẫn xem những bộ phim và truyền hình của người thường. Tôi để những thứ xấu xa rót vào đầu trong khi cùng lúc đang cố vứt bỏ chúng. Nó thể hiện trong thực tế rằng khi tôi nhìn thấy một cô gái xinh xắn, tôi không thể không nhìn theo cô ta. Tôi thậm chí có nhiều suy nghĩ xấu xa. Khi khảo nghiệm xuất hiện trong mộng, tôi không thể nào vượt qua được. Về cơ bản tôi đã không vượt qua được phần nào của các lần khảo nghiệm. Mỗi lần cảm thấy sắc dục trong mộng, tôi đều xuất ra. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thật sự hối hận. Nhưng tôi không thể vứt bỏ được nguyên nhân gốc rễ. Tôi cũng có nghiệp tư tưởng mạnh mẽ liên quan đến việc đó. Đôi khi đang ngồi đó, những suy nghĩ đó hiện ra như đang bật một cuốn phim. Tôi cảm thấy nghiệp tư tưởng của tôi đã tích tụ trong nhiều kiếp và cựu thế lực cũng cố tình làm tôi sao nhãng để hủy hoại tôi.

2. Tôi gia cường chủ ý thức và chủ động vứt bỏ tâm sắc dục. Sau đó, sau khi gặp khó khăn trong tu luyện, tôi đã có đột phá thật sự trong học Pháp. Tôi hiểu rằng nếu một đệ tử không quyết tâm, anh ta không thể vứt bỏ sắc dục. Đầu tiên, tôi hoàn toàn ngừng xem chương trình của người thường và chỉ đọc sách Đại Pháp. Trong một khoảng thời gian, những tư tưởng đầy sắc dục tiếp tục can nhiễu đến tôi. Khi tôi chuẩn bị theo chấp trước vào những suy nghĩ này, tôi dùng một cái gậy để tự đánh mình và củng cố lại chủ ý thức của mình để kéo lại tư tưởng. Tôi quỳ trước ảnh Sư phụ và phát chính niệm. “Thưa Sư phụ, không một tư tưởng sắc dục nào ép vào con và khiến con làm tổn hại đến danh dự của Đại Pháp là của con. Ngay cả khi thân thể và tâm hồn của con bị hủy, con cũng sẽ không làm ô danh Sư phụ và Đại Pháp.” Tôi đã quyết tâm. Cùng lúc đó, Sư phụ từ bi đã điểm hóa cho tôi qua một giấc mơ. Tôi mơ rằng tôi đang ở trên tàu Titanic và tôi đang chìm cùng con tàu ngay khi tôi có chấp trước vào sắc dục. Khi tôi tỉnh dậy, tôi hiểu rằng bản lai của tôi đã hạ xuống từ tầng cao hơn để làm một đệ tử trợ Sư Chính Pháp. Tôi không thể tạm thời để cho bọn ma quỷ kiểm soát tư tưởng của mình sau hàng triệu năm chờ đợi. Dần dần, chủ ý thức của tôi trở nên mạnh mẽ hơn, và tôi có thể lập tức nhận ra khi tâm sắc dục xuất hiện và vứt bỏ nó.

Sau đó, tôi vượt qua khảo nghiệm vài lần nữa qua những giấc mơ. Ví dụ, một lần tôi mơ rằng một người phụ nữ không mặc gì ôm lấy tôi và bảo tôi làm việc trái đạo đức với cô ta. Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đó trong đầu và hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của nó. Nhờ đó tôi đã vượt qua khảo nghiệm.

3. Tôi đã thanh lọc tâm trí và loại bỏ truy cầu. Trong khi quảng bá Thần Vận, tôi đã may mắn được xem buổi biểu diễn. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã hoàn toàn loại bỏ tâm sắc dục trong không gian của tôi. Tôi có thể thiền với một tâm thanh tịnh và tôi đã trải nghiệm được cảm giác tuyệt vời như ở trong vỏ trứng. Giờ khi tôi nhìn thấy những chúng sinh, tôi không phân biệt đó là nam hay nữ, già hay trẻ, tôi chỉ quan tâm đến việc họ đã thoái khỏi ĐCSTQ chưa và xem họ có biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt chưa. Tôi thật sự hiểu rằng con người trong nhân gian đã đến với Pháp, dù là đàn ông hay đàn bà. Trong mắt tôi họ không hề khác biệt; họ đều là chúng sinh đang đợi được cứu bởi các đệ tử Đại Pháp. Tâm tôi thanh tịnh và bất động bởi sắc dục. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tựa như một khối nặng đã được lấy đi khỏi cơ thể. Tất nhiên vẫn có nhiều loại can nhiễu trong cuộc sống xã hội hàng ngày. Đôi khi tâm sắc dục vẫn xuất hiện và tôi có suy nghĩ xấu, nhưng nó rất yếu và tôi có thể ngay lập tức chỉnh lý và loại bỏ nó ngay lập tức.

Sư phụ giảng:

Bất kể là ai can nhiễu, ấy đều là tạm thời, đều là giả tượng, đều không phải chủ thể, đều chỉ giống như sự lưu thông của không khí mà thôi.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Miền tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên tiêu 2003”)

Khi tôi viết xong bài này là 6 giờ sáng. Tôi phát chính niệm và chợp mắt một lúc. Tôi mơ thấy có hai cô gái đến bày tỏ tình cảm với tôi. Lần này tôi đã không coi đó là khảo nghiệm nữa vì tôi không hề có tâm sắc dục. Tôi chỉ giảng chân tướng cho họ với tâm từ bi và nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sau khi tôi thức dậy, tôi không cảm thấy đó là giấc mơ; dường như đó là chủ ý thức của tôi đã nói thật rõ ràng với họ. Hai cô gái trong giấc mơ đã cảm động và khóc. Tôi vẫn có thể nhớ lại cảm xúc của họ.

Đã ba năm kể từ buổi ngã xe đạp hôm đó. Khi tôi nhớ lại, mỗi thời khắc hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi và nó chạm đến tận đáy lòng tôi. Quan trọng nhất là, tôi thấy biết ơn mỗi khi nghĩ đến nó. Đó thật sự là một sự kiện lớn đã xảy ra trong quá trình tu luyện của tôi. Nếu không có khó nạn đó, tôi đã không dứt bỏ được sự lôi kéo của cám dỗ và có thể đã hướng về con đường diệt vong. Tôi đã không thể thật sự biết cách hướng nội với một tâm thanh tịnh hoặc là tự tu bản thân một cách chăm chỉ. Tôi đã không thể dứt bỏ được chấp trước nặng nề vào danh vọng và hoan hỷ.

Sư phụ giảng:

Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện. Người tu luyện không thể mang theo tâm con người, mang theo nợ nghiệp, mang theo chấp trước mà viên mãn.” (“Gửi Pháp hội Chicago”)

Lòng biết ơn của tôi với Sư phụ không thể diễn tả thành lời. Hiện giờ tôi có thể cảm thấy rằng mỗi lúc Sư phụ đều đang ở bên cạnh tôi và bảo hộ cho tôi. Mỗi khi tôi gặp khảo nghiệm, tôi nhanh chóng nhận ra phải làm gì và biết cách đối mặt với nó, vì tôi biết điều tôi làm sẽ làm cho Sư phụ hài lòng, như thế để chiểu suy nghĩ và hành động của tôi theo yêu cầu của Đại Pháp. Trong khi đó, sau khi vứt bỏ được những chấp trước đó, khả năng giảng chân tướng và thuyết phục chúng sinh thoái ĐCSTQ đã cải thiện đáng kể. Tôi hiếm khi gặp ai từ chối thoái khỏi ĐCSTQ. Vì những không gian của tôi đã được thanh lọc và khai sáng, tôi phát chính niệm trong khi giảng chân tướng cho chúng sinh. Giống như Sư phụ đã giảng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân).

Hiện giờ ý nguyện của tôi là cứu độ chúng sinh và chúng ta nên dành nhiều công sức hơn nữa để cứu chúng sinh.

Hỡi các bạn đồng tu, chúng ta không được quên thực tu bản thân và đặt Đại Pháp lên hàng đầu trong toàn bộ thời gian. Đôi khi cựu thế lực khắc sâu một số ý niệm hay những thứ khác trong chúng ta, thì chúng ta phải ngay lập tức loại bỏ nó khi chúng ta nhận ra và phủ nhận hoàn toàn cựu thế lực. Nếu không, khi cuộc bức hại và những khổ nạn trở nên lớn đến mức chúng ta không thể cân bằng trong cuộc sống, chúng ta sẽ cảm thấy ân hận vì điều đó. Hãy chủ động đồng hóa với Pháp và theo sát tiến trình Chính Pháp của Sư phụ. Hãy hoàn thành thệ nguyện tiền sử của chúng ta.

Con cảm tạ Sư phụ, vì sự từ bi khổ độ của Ngài. Các bạn đồng tu, xin hãy chỉ ra những điều chưa đúng.
____________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/12/年轻同修-摔跟头后的悟道-246619.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/24/128303.html
Đăng ngày 10-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share