Bài của Cẩm Liên, một học viên ở tỉnh Quý Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-09-2011] Gần đây khi tôi đang đọc Hồng Ngâm, những dòng trong bài “Thùy cảm xả khứ thường nhân tâm” cứ vang vọng trong tâm trí tôi:

“Tu tâm đoạn dục khứ chấp trước…”

Tôi đã nhận ra hẳn là Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi về các Pháp lý. Sau đây là một số thể ngộ của tôi.

Học pháp tốt bảo đảm cho việc cứu độ chúng sinh. Nó cũng là điều kiện tiên quyết cho việc tu luyện cá nhân. Đồng thời, nếu chúng ta không thể tống khứ chấp trước, thì chúng ta không thể nhận thức, nhập tâm, hoặc nhớ được nhiều khi học Pháp, nó sẽ làm việc học Pháp của chúng ta ít hiệu quả và ảnh hưởng hiệu suất thực hiện các nhiệm vụ cứu độ chúng sinh. Hai năm trước, tôi ẩn chứa chấp trước rất mạnh về sợ hãi khi dùng tiền giấy để giảng chân tướng. Tôi đã thường đợi cho đến khi mọi người trong gia đình đi ngủ trước khi tôi bắt đầu viết những câu giảng chân tướng trên những tờ tiền. Tôi cũng giấu gia đình về các tờ tiền. Khi sử dụng tiền có các thông điệp giảng chân tướng, tôi chỉ để xen một tờ giữa các tờ tiền khác. Khi đưa tiền, tôi cúi thấp đầu xuống để tránh tiếp xúc bằng mắt. Tôi quay người và rời đi một cách vội vã. Tôi sẽ không đi thẳng về nhà đến khi tôi chắc là không có ai đi theo dõi mình.

Sau khi học Pháp, tôi ngộ ra rằng cứu độ chúng sinh là sứ mệnh của tôi, là việc ngay chính nhất và vĩ đại nhất. Tôi nên thực hiện nó đường đường chính chính. Vì vậy tôi bắt đầu viết các thông điệp trên các tờ tiền ngay trước mặt gia đình tôi. Chồng của tôi không phải là học viên. Anh ấy đã phản đối tôi, nhưng tôi đã giảng chân tướng cho anh. Tôi nói với anh về sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, và về Chín bài bình luận về ĐCSTQ (Cửu bình). Sau đó tôi yêu cầu anh ấy không được can thiệp vào cách cứu độ chúng sinh của tôi. Anh ấy đã để tôi lại một mình. Hiện giờ, khi tôi sử dụng tiền có thông tin giảng chân tướng, tôi xếp vài tờ với nhau, và thường quay mặt có thông tin về phía người kia. Tôi coi việc này như là một cơ hội để giảng chân tướng thêm và bảo mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi dùng trung bình năm tờ tiền như vậy mỗi ngày. Một ngày tôi đã sử dụng 38 tờ tiền kèm thông tin chân tướng ghi trên chúng. Tôi truyền rộng sự thật tới mọi người, bao gồm cả những người quen biết, gia đình và họ hàng, đồng nghiệp, sinh viên cả trong và ngoài lớp, những người tôi gặp trong các cửa hàng và những nông dân ở chợ, và những nông dân ngoài đồng. Tôi làm việc này bất kể khi nào, cho dù là ngày lễ hay một buổi tụ họp. Tôi cũng sử dụng điện thoại và thư điện tử. Tôi cũng khuyến khích con gái của tôi, cha tôi, chị gái tôi, và một số người bạn để giúp truyền rộng chân tướng về Pháp Luân Công cho nhiều người hơn.

Tôi có một cậu học sinh bị gãy xương hai lần ở tay phải, làm tay cậu ấy bị teo. Cậu sinh viên đã không thể chấp nhận việc này. Ở nhà, cậu ấy đã đập bát và dập cửa liên hồi. Thoạt đầu, tôi muốn giúp cậu ấy nhiều nhất có thể, tôi không dám nói về Pháp Luân Đại Pháp với cậu ấy. Thay vì thế tôi nói với mẹ cậu ấy. Tuy nhiên, nửa năm trôi qua, và mẹ cậu ấy không có cơ hội để trao đổi với cậu con tuổi thiếu niên. Một buổi tối, tôi kéo cậu ra bên ngoài lớp học. Tôi kể chính câu chuyện của tôi làm thế nào mà tôi thoát khỏi căn bệnh mãn tính đã hành hạ tôi suốt hơn 30 năm sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dạy cậu làm cách nào để vào trang Minh Huệ, để cậu có thể tìm con đường của mình trong cuộc đời bằng việc cầu Sư Phụ giúp đỡ. Cậu ấy đã vào trang Minh Huệ Canada (minhhui.ca) ngay khi buổi tự học buổi tối kết thúc. Cậu ấy bảo tôi rằng cậu đã học các bài tập Pháp Luân Công đêm đó. Một luồng nhiệt nóng ấm chạy khắp tay phải của cậu. Đó là lần đầu tiên trong ba năm cậu có cảm giác ở cái tay đã bị teo. Tôi bảo cậu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Một tuần sau, bà dì của cậu bảo tôi rằng cậu đã có thể thái rau bằng tay phải của cậu trong khi trước đây cậu thậm chí không thể nhấc nổi một tờ giấy. Cậu trở nên nhã nhặn và ngừng la hét với mọi người. Bà ấy đã luôn miệng cảm ơn tôi. Tôi bảo bà ấy, “Bà nên cảm ơn Sư Phụ của chúng tôi, và cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp.” Bà đã bắt đầu nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Không chỉ cậu sinh viên tàn tật này được cứu độ một cách ngay chính, mà cả cha mẹ cậu và những gia đình khác và họ hàng cũng được cứu độ. Nghĩ về tình tiết này, tôi nhận thức rằng tôi lẽ ra không nên đợi suốt sáu tháng trước khi nói chuyện với cậu học sinh. Tôi đã đạt tới một thể ngộ mới về việc khẩn trương trợ giúp Sư Phụ trong việc cứu độ chúng sinh.

Một số nhân tâm của tôi bị ẩn giấu rất sâu. Vài ngày trước đây, tôi chú ý một đồng nghiệp trông thực sự xinh đẹp khi mặc một chiếc váy liền có giá 1000 tệ. Tôi đã mua một cái tương tự khi nó hạ giá 40%. Tôi đã nghĩ là mình đã có một món hời. Chồng của tôi thì không ấn tượng gì cả. Anh ấy đã nhận xét, “Nó xấu thế. Em tốt nhất là trả lại nó rồi lấy tiền về.” Tôi không vui khi nghe như thế. Sau đó khi tôi ngồi kiết già, chân của tôi cứ trượt xuống sàn nhà. Tôi bắt đầu hướng nội, và phát hiện ra những chấp trước của tôi: tâm tranh đấu, tâm ghen tỵ, tâm hiển thị, tâm hư vinh, tâm hưởng thụ, tâm an dật, tâm ích kỷ, và dị ứng với những quan điểm bất đồng của người khác. Những chấp trước này đều quy kết vào là do tự tư tự lợi. Thảo nào, câu thơ “Tu tâm đoạn dục khứ chấp trước” cứ vang vọng trong tâm trí tôi. Không tu bỏ nhân tâm, làm sao tôi có thể đạt cảnh giới của Chân – Thiện – Nhẫn? Làm sao tôi có thể giúp họ đột phá sự ích kỷ và phá trừ quan niệm “Người chẳng vì mình, trời chu đất diệt”?

Để thực hiện tốt ba điều, chúng ta nên tự nguyện buông bỏ ham muốn, bao gồm cả ham muốn về đồ ăn, quần áo, và những thứ khác. Trái lại, cựu thế lực sẽ trộm lấy thời gian của chúng ta, hoặc sử dụng sự mệt mỏi, buồn ngủ và nghiệp bệnh để can nhiễu việc phát chính niệm và học Pháp của chúng ta. Vào năm 2008, tôi đã băm cả chục cân ớt khô để làm món tương ớt. Tôi đã bỏ lỡ việc phát chính niệm vào nửa đêm trong vài ngày liên tiếp, và tôi không thể ngủ trong vài đêm liên tiếp do hai bàn tay của tôi rất nóng. Nó là một bài học nghiêm khắc cho tôi. Nếu tôi dính mắc vào danh, lợi, và tình, tôi sẽ sớm trở lại thành người thường không ở khía cạnh này thì ở khía cạnh khác mà không phát hiện ra nó cho tới khi cái giá phải trả quá đắt.

Không phải là việc gì bất thường ở Trung Quốc khi người già giúp trông nom cháu chắt của họ. Nhưng nếu các học viên già mà bị trói buộc vào việc này, nó tiêu tốn thời gian quý báu của việc giảng chân tướng. Những học viên trung niên cần cảnh giác với những chấp trước vào giáo dục đại học, tìm việc, và cưới hỏi cho con cái họ. Nếu chúng ta không minh bạch các Pháp lý trong tâm, điều chúng ta làm sẽ không giúp gì được cho con cái của chúng ta. Thay vào đó, nó rốt cuộc sẽ gây tổn thương con cái chúng ta, chính chúng ta, và những người mà chúng ta cần bỏ thời gian để cứu độ. Đặc biệt là những người trẻ tuổi, nếu đã dính mắc vào tình, có thể từ bỏ tu luyện một cách dễ dàng. Khi tôi còn trẻ, tôi đã bị ám ảnh về tình và những cảm xúc khác trong 20 năm. Tôi phải trải qua 14 năm tu luyện mới từ từ rũ bỏ được những chấp trước này. Sau khi đọc hết toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi bỏ được sự nghi ngờ về chồng mình. Sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ hai, tôi bỏ được sự lo lắng về ngôi trường mà con gái tôi sẽ dự học. Tất cả điều tôi cần làm là nhắc cháu bảo tồn Chân-Thiện-Nhẫn trong tâm và lấy Pháp làm thầy. Lần đầu tôi học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân, tôi đã đạt tới một thể ngộ mới về mẹ của tôi, người đã nằm liệt giường 13 năm. Tôi biết bà đang trả nghiệp mà bà đã nợ. Tôi cũng biết rằng bà có thể sống lâu như thế là bà đang đợi tôi đọc Pháp cho bà. Tôi đã bật bài giảng “Giảng Pháp tại Quảng Châu” của Sư Phụ cho bà nghe. Lần đầu tiên trong nhiều năm, bà có thể tự khống chế tiểu tiện. Bà đã không thể nói từ rất lâu rồi. Giờ bà có thể nói một câu duy nhất, và bà nói rất to và rõ ràng, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!

Những điều này là thể ngộ cá nhân của tôi về rũ bỏ nhân tâm và nó liên hệ thế nào với thực hiện ba việc. Không bỏ nhân tâm, tôi không thể làm ba việc được tốt, rồi thậm chí còn nhiều chấp trước hơn. Nếu tôi tập trung vào làm ba việc, nó giúp buông bỏ nhân tâm và tu luyện chính mình tốt hơn. Chúng ta hãy đi theo con đường của Sư Phụ chỉ ra cho chúng ta, cố gắng tinh tấn, và làm theo những chỉ dẫn của Sư Phụ để trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/9/修去常人心与做好三件事-246459.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/15/128126.html
Đăng ngày 2-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share