Viết bởi một đệ tử Ðaị Pháp.

[Minh huệ] Hải Ca, con ơi, con được sinh ra trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Từ ngày đầu tiên trong bụng mẹ, con đã trải qua những nhục nhằn vì Ba Mẹ con đã quyết định tu luyện Pháp Luân Ðại Pháp, mặc dầu ba mẹ con có thể phải trả bất cứ giá nào.

Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo là lúc Mẹ biết Mẹ đang mang thai. Vào lúc đó, Mẹ đang bị ở tù trong một căn nhà cũ bằng gỗ. Bọn cai ngục hèn nhát ở đó nghĩ là có thể sẽ làm lung lay ý chí của Mẹ và bắt Mẹ ly khai Pháp Luân Ðại Pháp. Ðể chống lại ý đồ đó, Mẹ đã tuyệt thực. Trong thời gian đó, Mẹ không bao giờ nghĩ đến bản thân của Mẹ, Mẹ chỉ thấy tội nghiệp cho con, đứa con còn đang ở trong bụng mẹ. Sau bốn ngày bị bắt giam, tổ lao động của Mẹ giam Mẹ trong một căn phòng nhỏ tại một khách sạn. Rồi từ đó, Ba Mẹ của con bắt đầu những ngày bị giam cầm trái phép tại đó. Hải Ca, con có cảm thấy là con cũng bị khó khăn khi Ba Mẹ con trải qua những bất công đó?

Ba con thường làm việc ở nước ngoài và công việc làm rất tốt. Tuy nhiên, vì tu luyện Pháp Luân Công mà Ba con bị đuổi việc và sau đó phải đi làm nghề dọn vệ sinh ở tại địa phương. Mẹ cũng đang làm tại văn phòng và sau đó bị bắt buộc phải nghỉ việc. Trong suốt ngày, Mẹ bị theo dõi ráo riết ở tại văn phòng. Buổi tối, Mẹ bị bắt đến nhốt tại khách sạn. Có nhiều lần Mẹ bị cưỡng bách đi quét đường, dọn rác đến độ mệt lả cả người. Trong khi những người Mẹ mang thai khác có thể được chăm sóc ăn uống đầy đủ thì Mẹ của con, đang bị giam cầm, chẳng có gì để cho con cả. Hải Ca, con à, con có còn nhớ những lúc con đói lòng trong bụng Mẹ không?

Hai tuần trước khi con chào đời, Ba Mẹ được họ cho phép trở về để sinh nở. Và hai tuần sau đó, trong một gian phòng nhỏ, biệt giam ở bệnh viện, con đã chào đời.

Hải Ca, bây giờ mặc dầu Mẹ con mình ngàn dặm cách xa. Mẹ vẫn còn nhớ rõ mồn một về con.

Mẹ nhớ cái giây phút khi con sinh non, con khóc òa trên tay Mẹ.

Mẹ nhớ lúc con chỉ mới hai tháng. Con ngủ vùi trên tay Mẹ. Gương mặt của con luôn luôn rạng rỡ nụ cười ngây thơ.

Mẹ nhớ khi con tròn ba tháng, đôi mắt con nhìn chăm chăm vào những thứ chung quanh con.

Mẹ cũng nhớ rằng khi con vừa bốn tháng, con lần đầu tiên thấy bức hình của Sư Phụ. Con nở nụ cười hạnh phúc như chưa lần nào Mẹ nhìn thấy như vậy.

Mẹ nhớ khi con được chín tháng, Ba Mẹ phải đưa con trốn khỏi nhà để tránh bị bắt bớ. Ðó là một ngày mùa đông tuyết lạnh. Mẹ bồng con chặt vào lòng đi lang thang trên đường phố. Những bông tuyết nhỏ rơi trên mặt của con, đôi mắt nhỏ xinh xinh của con nhìn chằm chặp vào trời cao và Mẹ biết rằng có lẽ con đang hiểu như thế nào là ý nghĩa của lòng thành tín với Ðại Pháp.

Bây giờ con đã hơn một tuổi. Tuy nhiên trong lòng của Mẹ, Mẹ chỉ còn nhớ là con chừng chín tháng. Lần cuối cùng gặp con, thấy con vui vẻ, khỏe mạnh, kháu khỉnh và con đã biết bò. Khi con được chín tháng, Mẹ bị bắt và bị cưỡng bức cải tạo bởi bọn người hèn hạ ở chỗ làm của Mẹ. Mẹ nhớ rõ ràng là ngày đó là một ngày âm u. Tên bí thư đảng ủy ở chỗ làm của Mẹ, dẫn theo mấy tên công an phá tung cánh cửa căn phòng của Ba Mẹ, giật con ra khỏi tay của Mẹ, con khóc thét lên, nhưng họ vẫn lạnh lùng còng tay của Mẹ và kéo lê Mẹ lên xe. Cả con lẫn Mẹ bị nhốt vào trại cải tạo. Vài ngày sau đó, họ bắt con gởi về ông bà của con cách mấy trăm dặm. Trong cảnh đoạn trường, họ bắt Mẹ con mình lìa nhau. Mẹ không biết làm sao con quá còn nhỏ dại, mà phải sống trong cảnh thống khổ như vậy. Sau này Ông con cho Mẹ biết là con đã khóc suốt đêm hôm đó. Ngay cả sau đó mấy tháng con vẫn còn khóc ngất trong những cơn ác mộng hãi hùng. Hải Ca, con ơi, có phải là con đã khóc vì con nhớ Mẹ và cần Mẹ không?

Trong trại giam, Mẹ không tài nào ngủ được, và không còn hồn vía nào cả, Mẹ đã không đủ sáng suốt, bình tĩnh và đã ký vào giấy ly khai. Ba tháng sau, Mẹ được thả. Khi gặp lại con, con đã không còn nhìn ra Mẹ nữa.

Sau khi được thả, Mẹ mới hối hận là đã lỗi lầm ký vào giấy ly khai. Ðể đền bù và chuộc tội, và để phục hồi danh dự cho Pháp Luân Công và cũng để sau này nhân loại có thể được sống đúng theo chân lý “Chân-Thiện-Nhẫn”, Mẹ quyết định, một lần nữa, giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công.

Bây giờ Mẹ lại bị bắt giam. Mẹ nhớ con nhiều lắm, nhưng không được về thăm. Ông Bà có gởi thư cho Mẹ nói là con đã rất ngoan, biết vâng lời và có lòng tốt mặc dầu con còn rất nhỏ. Mẹ rất vui mừng khi biết được như vậy. Hải Ca, con à, con cũng như các bạn trẻ của con, đã sinh ra trong thời kỳ làm sáng tỏ Ðại Pháp. Giống như tên của con, Hải Ca, có nghĩa là bản hùng ca của đại dương, con đang ở trong thời kỳ rạng rỡ và bài hùng ca của con sẽ mãi mãi âm vang trong trái tim của Mẹ.

Tái bút: Lá thư này gởi cho Ba con vào tháng Sáu năm 2002

* * * * *

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2002/7/12/24040p.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2002/6/11/31545p.html

Dịch từ Anh sang Việt 20-7-2002; bài dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai.

Share