Bài viết bởi Tư Mã Thái

[MINH HUỆ 07 – 07 – 2011] Ngày 6 tháng 7 năm 2011, Kênh truyền hình châu Á có trụ sở tại Hồng Kông (ATV) báo cáo về cái chết của Giang, nhưng đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không thừa nhận ông ta đã chết. Mặc dù mọi người không chắc chắn Giang quả thực đã chết chưa, họ bắt đầu đốt pháo hoa ăn mừng. Một “Ban Trù bị chúc mừng cái chết của Giang Trạch Dân” xuất hiện trên Internet.

Có một câu chuyện lố bịch nổi tiếng là Giang Trạch Dân đi tìm một vị sư để nói về vận mệnh của ông ta. Khi ông ta hỏi khi nào thì ông ta chết, vị sư nói với Giang rằng ông ta sẽ chết vào một ngày lễ. Khi Giang hỏi ngày lễ nào, vị sư nói rằng bất cứ ngày nào mà Giang chết, sẽ trở thành một ngày lễ.

Cách đây tám năm, tôi đã viết một loạt bài về chủ đề, “Vì sao Giang Trạch Dân là kẻ xấu xa nhất trong lịch sử”. Ngày hôm nay, dù Giang Trạch Dân có chết hay đang hấp hối, tôi muốn trích dẫn ra một vài đoạn từ một trong số bài đó, “Ai gieo sự hận thù Pháp Luân Công vào lòng người dân?” (https://en.minghui.org/html/articles/2003/9/7/39977.html)

Nếu chúng ta nhìn vào cách mà Giang Trạch Dân dùng các hình thức tà ác nhất vào việc bức hại Pháp Luân Công và Chân-Thiện-Nhẫn, khi đó chúng ta sẽ hiểu được vì sao ngày chết của Giang Trạch Dân sẽ được kỷ niệm như một ngày lễ.

Giang nắm kiểm soát một hệ thống truyền thông rộng lớn, với nhiều tờ báo của Đảng, các đài truyền hình, đài phát thanh, và hệ thống máy tính. Những lời vu khống Pháp Luân Công của Giang có thể được lan rộng khắp thế giới gần như ngay tức thời. Từ “Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn” được dàn dựng, cho đến “Kẻ giết người Fu Yibin”, rồi đến “Thảm sát những người ăn xin ở tỉnh Zhejiang”, nhiều chiến dịch tuyên truyền sai sự thật đồng loạt xuất hiện nhằm hủy hoại thanh danh và hướng dư luận chống lại Pháp Luân Công được nghe nói đến không chỉ ở Trung Quốc, mà còn ở Mỹ, Đài Loan, và trên thực tế, là toàn thế giới.

Giang kiểm soát chặt chẽ các cơ quan ở tất cả các cấp, bao gồm cả Đảng, các cấp chính phủ khác nhau, quân đội, công an, các cơ quan đặc vụ, bộ Ngoại giao, Liên đoàn Lao động, Hội sinh viên, Hội Phụ nữ, Hội chính trị, Hội khoa học và hơn thế nữa. Ông ta đã sử dùng tất cả các tổ chức này như những công cụ để đàn áp tàn bạo, giám sát, và bức hại các học viên Pháp Luân Công, một nhóm người hòa bình.

Cả con người và khoa học đều bị dùng để che đậy những tội ác của ông ta. Ông ta không cho phép người dân thỉnh nguyện đến các cấp chính quyền cao hơn, lan truyền các tài liệu giảng chân tướng, hay giơ biểu ngữ. Ông ta cấm các phương tiện truyền thông báo cáo sự thật về Pháp Luân Công. Ông ta đã lập một đội quân an ninh mạng, và thiết lập nhiều tường lửa Internet để chặn các Website Pháp Luân Công ở nước ngoài. Nói cách khác, ông ta đã sử dụng toàn bộ các cách khác nhau để ngăn chặn sự thật về Pháp Luân Công. Hành vi che đậy tội ác của ông ta là một phần chính trong bản chất của Giang.

Giang đã sử dụng mọi cơ hội để có thể vu khống Pháp Luân Công khi ông ta nói chuyện với các phương tiện truyền thông quốc tế hay lãnh đạo của các quốc gia khác. Trong một cuộc phỏng vấn với tờ báo tiếng Pháp Le Figaro, ông ta đã trực tiếp phỉ báng Pháp Luân Công. Trong cuộc họp hội thảo cấp cao Hợp tác Kinh tế châu Á Thái Bình Dương (APEC), ông ta đích thân trao tận tay một cuốn sách nhỏ phỉ báng Pháp Luân Công cho Tổng thống Mỹ. Khi được phỏng vấn bởi đài truyền hình CBS, ông ta đã nói rằng vài nghìn học viên Pháp Luân Công đã tự sát. Khi gặp gỡ với các quan chức đến từ Nhật Bản, ông ta nói ông ta chưa từng nghe nói về Pháp Luân Công trước khi phát động cuộc bức hại. Tuy nhiên, vào một dịp khác, ông ta nói ông ta biết rõ rằng một người bạn cùng lớp của ông ta bị điên vì tập Pháp Luân Công.

Giang là lãnh đạo của một quốc gia có thị trường tiềm năng lớn nhất trên thế giới, với hơn một tỷ người tiêu dùng. Ông ta nắm lấy điều này thao túng các lãnh đạo của những quốc gia khác, để họ hết lần này đến lần khác phải nhún nhường và thỏa hiệp với những tội ác bức hại Pháp Luân Công và các nhóm khác của ông ta.

Lợi dụng các quan niệm của mọi người, Giang cưỡng ép người dân phải chấp nhận những lời dối trá của ông ta và gây ra hận thù Pháp Luân Công. Ví dụ, nếu bạn tin vào khoa học, ông ta sẽ nói với bạn rằng Pháp Luân Công là mê tín. Nếu bạn không thích chính trị, ông ta sẽ nói với bạn rằng Pháp Luân Công là một chương trình nghị sự chính trị. Nếu bạn đố kỵ với những ai ra nước ngoài và giàu có, ông ta sẽ nói với bạn rằng Pháp Luân Công thu gom hàng tấn tiền ở hải ngoại. Nếu bạn chán nản với việc tôn thờ cá nhân mà các lãnh đạo trước đó của Trung Quốc khuếch trương, ông ta sẽ nói với bạn Pháp Luân Công sẽ kiểm soát tư tưởng của bạn. Nếu bạn yêu nước, ông ta sẽ nói với bạn rằng Pháp Luân Công là một công cụ của các thế lực nước ngoài nhất quyết làm hại Trung Quốc. Nếu bạn không tin rằng khí công có hiệu quả, ông ta sẽ nói với bạn rằng bạn tập Pháp Luân Công sẽ làm người ta mắc bệnh tâm thần. Nếu bạn muốn một xã hội ổn định, ông ta sẽ nói với bạn Pháp Luân Công phá hoại sự ổn định xã hội.

Ông ta tạo ra những lời giả dối, mỗi lần lại lớn hơn. Từ việc làm tổn thương ai đó, đến việc tự sát, rồi đến tự thiêu, từ việc giết thành viên trong gia đình đến giết người lạ, từ giết một người đến giết một nhóm người, ông ta sẽ nói với bạn nhiều điều giả dối đến mức cuối cùng bạn sẽ chấp nhận chúng là sự thật. Nếu bạn thông cảm với Pháp Luân Công, ông ta sẽ liên kết những đánh giá cá nhân và cơ hội thăng tiến của bạn với việc bạn xem Pháp Luân Công như thế nào. Bạn sẽ mất những khoản tiền thưởng, giáng chức, hoặc thậm chí mất việc nếu một trong những cấp dưới của bạn đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Bằng cách này, ông ta sẽ buộc bạn phải trở thành kẻ thù của Pháp Luân Công.

Giang đã ra lệnh bắt các học viên Pháp Luân Công và gửi họ đến “các lớp chuyển hóa”. Nhằm ép các học viên ký tuyên bố đảm bảo từ bỏ tập Pháp Luân Công, họ sẽ sử dụng mọi cách để tấn công vào những điểm yếu của các học viên. Sau đó họ phóng đại những nhược điểm đó bằng việc sử dụng các lý thuyết méo mó, gây sức ép đối với gia đình của các học viên để thuyết phục họ, đe dọa các học viên bằng cách không cho phép người nhà họ đi làm hay đi học, và tra tấn các học viên về thể chất. Sau đó họ sắp xếp các học viên “đã bị chuyển hóa” để tẩy não những học viên khác cho đến khi họ cũng từ bỏ niềm tin chân chính của mình. Mục đích là để biến những người có tiêu chuẩn đạo đức cao thành những người máy không trọng đức.

Vì lòng đố kỵ, Giang Trạch Dân đã phát động một cuộc chiến toan nhổ rễ Chân-Thiện-Nhẫn. Con người đang chờ đợi cơ hội này để vựng lại sự tôn trọng đức, nhưng Giang Trạch Dân đã làm hết sức để phá hoại nó. Chẳng phải ông ta đang phạm đại tội hay sao? Để mọi người nhìn thấy Giang và những tội ác của ông ta, và thấy rõ những lời giả dối được ngụy tạo và tuyên truyền bởi ông ta là trọng yếu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/7/江泽民为什么会死在一个节日里-243561.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/8/126579.html
Đăng ngày: 17 – 07 – 2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share