Theo một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-6-2011] Tôi sống ở tỉnh Hà Bắc và được vinh danh là một giáo viên xuất sắc cấp tỉnh. Tôi buộc phải nghỉ hưu ở tuổi 49 do bệnh tật. Tôi bị bệnh ung thư và đã trải qua bốn cuộc phẫu thuật. Bệnh viện huyện, cũng như Bệnh viện 301 và 307 Bắc Kinh (hai cơ sở quân đội) đều theo dõi về việc điều trị và phẫu thuật của tôi.

Nhiều phương thức điều trị và các cuộc phẫu thuật đều không thể chữa lành bệnh cho tôi, ngược lại còn khiến cho căn bệnh trầm trọng hơn. Tôi đã ở trên bờ vực của cái chết. Gia đình tôi gần như tuyệt vọng. Các phương thức điều trị gồm có xạ trị, phẫu thuật, và các loại thuốc đắt tiền không chỉ làm tiêu hao hết tiền tiết kiệm của chúng tôi mà còn đẩy chúng tôi vào cảnh nợ nần.

Liệu pháp hóa trị và xạ trị đã làm xương tôi bị suy yếu và gây rụng tóc. Các bức xạ đốt cháy ngực và lưng tôi. Cuối cùng, các chuyên gia nói: “Các tế bào ung thư đã lan khắp cơ thể. Hãy về nhà và chuẩn bị hậu sự đi.” Những hy vọng về cuộc sống đã tan vỡ như một quả bóng. Tôi từ bỏ bản thân mình trong tuyệt vọng. Các chấn thương về thể chất và tâm lý đã nhấn chìm tôi vào tuyệt vọng. Mỗi khi nghĩ về tình cảnh của mình, áo sơ mi của tôi đều thấm đẫm nước mắt. Gia đình cũng rơi nước mắt khi thấy sự bất hạnh của tôi. Họ đều rất đau khổ.

Tôi bị bại liệt và không thể tự chăm sóc bản thân. Vào năm 1996, tôi xuất viện trong hai tháng. Tôi bị đau khắp người. Tôi nghĩ: “Cuộc đời mình đã kết thúc. Cuộc sống thật là ngắn ngủi.” Cha tôi, 80 tuổi, dĩ nhiên là muốn có một người con gái khỏe mạnh để chăm sóc ông khi về già. Hai đứa con nhỏ của tôi cũng cần sự chăm sóc của mẹ. Làm sao chúng có thể sống mà thiếu tôi? Tôi khóc mỗi khi nghĩ đến điều này. Thời gian đang bị lấy đi.

Mùa Xuân năm 1997, dì tôi mang đến một bản sao của sách Chuyển Pháp Luân. Vì tôi quá yếu nên không thể tập các bài công pháp. Dì tôi nói: “Miễn là cháu học Pháp, tu luyện tâm tínhvà sống theo những điều Sư phụ Lý Hồng Chí dạy trong sách, thì cháu sẽ lành bệnh và được bảo hộ. Sư phụ sẽ giúp cháu tịnh hóa thân thể.” Sau khi dì tôi rời khỏi, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu với một tâm lý là cứ thử xem sao.

Không lâu sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi nghĩ: “Mình phải theo lời dạy của Sư phụ và phải xem bản thân là một học viên chứ không phải một bệnh nhân.” Những sự kỳ diệu đã xảy ra vì suy nghĩ này. Vì tôi rất yếu, tôi nằm xuống nghỉ ngơi. Đột nhiên tôi không thể cử động và thậm chí không thể mở mắt. Tôi không biết điều gì đã xảy ra. Tuy nhiên tôi rất tỉnh táo, nhưng không thể nói chuyện. Lúc đó không có ai ở nhà. Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu tôi rằng vào lúc nguy hiểm tôi có thể nhờ Sư phụ giúp đỡ và Sư phụ chắc chắn sẽ giúp. Tuy nhiên tôi không thể nói và lưỡi không thể cử động. Một lúc lâu sau tôi mới kêu “Sư phụ” được ba lần liên tiếp. Ngay lúc đó tôi cảm thấy có cái gì đó quét qua vùng cơ thể mà tôi đã phẫu thuật. Tôi cảm thấy như mình bị điện giật từ khắp nơi cho đến các ngón chân. Không lâu sau, cảm giác này tràn lên phía hông. Dù không thể nói nhưng tôi biết rõ rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi. Tôi không thể cầm được nước mắt, nhưng tôi biết đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Một vài phút sau tôi tỉnh giấc, sau đó phát hiện rằng mình có thể đứng dậy và đi lại. Sự phấn khích của tôi lúc đó là không thể diễn tả. Tôi lấy ra một chiếc khăn và liên tục nói “Cảm ơn Sư phụ” trong khi lau những giọt nước mắt. Tôi đã lập một lời thề lúc đó: “Tôi sẽ theo Sư phụ và tu luyện Đại Pháp đến cùng!” Sư phụ đã cứu tôi thoát chết mà không lấy của tôi bất cứ thứ gì. Tôi sẽ làm hết sức mình để đền đáp lòng từ bi của Sư phụ.

Những người ở quê tôi thật sự bị sốc khi nghe tin về sự hồi phục của tôi, nói rằng Pháp Luân Công thật sự kỳ diệu. Kết quả là nhiều người bắt đầu tập Pháp Luân Công và chúng tôi đã thành lập một nhóm học Pháp. Sáu tháng sau đó, tôi đạp xe đạp được 15 km. Khi dân làng thấy tôi, họ nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn thay đổi thành một con người mới. Số lượng học viên tại nơi tập của chúng tôi tăng vọt từ 20 đến 87 người. Sân tập thì đầy ắp người.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Tôi đã đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp bằng những trải nghiệm của mình. Tôi muốn cho mọi người trên toàn quốc biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và yêu cầu họ trả lại danh dự cho Sư phụ. Bất cứ đến nơi đâu tôi cũng kể về trải nghiệm của mình.

Do áp lực của ĐCSTQ, tại nơi tôi làm việc và ủy ban giáo dục đã nói rằng tôi “gây ra phiền phức” cho họ. Họ nhốt tôi vào một trại giam và trại tẩy não vì sợ rằng tôi sẽ lại đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Họ ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công và viết một tuyên bố bảo đảm. Tôi nói với họ: “Các vị đã tìm sai người rồi. Tôi là người không bao giờ phản bội Đại Pháp và Sư phụ! Đây là tiêu chuẩn cơ bản của một con người.” Khi ở trong trại giam tôi đã từ chối học những luật lệ và nội quy của nhà tù, tôi cũng từ chối xếp hàng hay báo cáo với lính canh. Tôi nói với họ: “Chúng tôi không phải là tội phạm và không vi phạm pháp luật. Tự do tín ngưỡng là nhân quyền cơ bản. Tôi chỉ nói sự thật về Pháp Luân Công. Làm sao mà các người lại không cho một người từng có một quá khứ đau khổ vì bệnh ung thư giai đoạn cuối và cuối cùng có được cuộc sống và sức khỏe mới thông qua việc tập luyện Pháp Luân Công đi thỉnh nguyện chứ? Sự thật ở đâu và nhân tính ở đâu?

Vì sự ngược đãi trong khi bị giam, tôi bị một khối u trên vai và phân nửa cơ thể bị tím đen. Tôi được hai người đưa về nhà.

Bây giờ cả gia đình chúng tôi đã được đồng hóa với Đại Pháp và rút khỏi ĐCSTQ cùng những tổ chức liên đới của nó. Vợ chồng tôi cùng nhau đi giảng rõ sự thật và thuyết phục người dân thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức đới. Anh ấy nói: “Đến một ngày nào đó, người dân trên toàn thế giới sẽ nhìn Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại Pháp bằng ánh mắt khác.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/25/炼法轮功治好了我的晚期癌症-240278.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/6/125841.html
Đăng ngày 18-06-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share