Bài viết của con gái một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 21-2-2011] Theo như tôi nhớ, mẹ tôi đã từng bị bệnh tật quấy rầy, họa đến dồn dập. Sau một lần gặp tai nạn xe cộ, bà bị hội chứng thương tổn toàn diện trí não. Bệnh tật hành hạ khiến bà phát cáu càng lúc càng tệ, dễ gắt gỏng bực tức, hơi một tý thì mắng người này người kia. Bầu không khí trong nhà luôn lạnh lẽo, áp lực; tôi và cha nói chuyện, làm việc đều dè dặt, e sợ làm phiền bà. Cha cũng không thích về nhà, thường xuyên ở ngoài mượn rượu giải sầu. Sau khi tôi tan trường, thì thà rằng cùng bạn học dạo chơi bên ngoài còn hơn về nhà. Trong nhà cũng rất ít có người thân, bạn bè tới lui, bạn học tôi đều không dám đến nhà tôi, vì sợ mẹ tôi. Nếu như có một ngày, nhìn thấy nét mặt mẹ thoáng cười, tôi và cha sẽ vui vẻ vài ngày. Khi đó tôi hy vọng sau khi lớn lên làm một bác sĩ, đi giúp đỡ tất cả những người mẹ bị bệnh tật hành hạ, làm cho họ luôn vui vẻ tươi cười.

Tôi vĩnh viễn không thể quên một ngày kia, mẹ tôi đã lộ ra khuôn mặt tươi cười lâu lắm không thấy, mẹ ôm tôi vào ngực vui vẻ bảo tôi, người bạn tốt của mẹ là dì Trương báo mẹ một tin tốt lành. Hiện tại có một loại khí công có thể làm chữa mọi bệnh tật cho mẹ. Do bệnh sụn đĩa đệm thắt lưng, bà đã nằm trên giường hơn nửa năm rồi; ngay cả đi vệ sinh, giặt quần áo người bình thường xem là việc nhỏ, nhưng đối với mẹ đều là một quá trình thống khổ. Nghe được tin tốt lành, mẹ giống như hạn hán lâu gặp trận mưa rào. Dì Trương ấy tôi biết, vì dì sau khi phẫu thuật ung thư tử cung thì rất suy yếu, chúng tôi đều lo lắng cho dì không ngừng, sợ chẳng bao lâu sẽ rời xa nhân thế. Không ngờ bây giờ dì không những toàn thân không bệnh mà còn tinh thần phơi phới, mặt mày hồng hào, giống như thay đổi thành một người khác. Nghe mẹ miêu tả, tôi và cha giơ hai tay tán thành, ủng hộ mẹ tu luyện Pháp Luân Công.

Đó chính là ngày tôi biết trên thế gian có Pháp Luân Đại Pháp thần kỳ như vậy. Lần đầu tiên tôi lắng nghe nhạc tập công, mặc dù tôi vẫn còn nhỏ, nhưng mà âm nhạc thần kỳ này mang cho tôi cảm thụ khác biệt, giống như được rửa sạch trong nước Thánh một phen, toàn bộ người từ trong ra ngoài đều tinh khiết. Chưa bao giờ thấy mẹ tôi vui vẻ như vậy và các chú, dì đồng tu của mẹ đều là người tốt, họ nhiệt tình giúp đỡ mẹ, chẳng hề chán nản giảng giải cho mẹ nghe, khích lệ mẹ, mẹ cũng thấy mình mỗi ngày đều có cải biến. Nụ cười trên mặt ngày ngày nhiều lên, lời nói càng lúc càng hòa nhã. Một ngày, mẹ trào nước mắt trước mặt tôi và cha, mẹ nói rằng: bà rất hối hận về việc làm trước đây, đã đối đãi bất công với chồng con, trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân mà đã quên cảm giác của chúng tôi, bà là người ích kỉ, vì hàng ngày bà đều tổn Đức, cho nên mới có thể bị các loại ma nạn. Sau khi đọc sách của Sư Phụ Lý Hồng Chí, mẹ mới biết mẹ đã sai ở chỗ nào, rốt cuộc mẹ đã tìm được con đường trở về Nhà.

Vậy mới là mẹ thương yêu của tôi! Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà bà một lần nữa tỏa sáng tình thương của mình, mà mẹ tôi được sống lại. Là Đại Pháp đã cứu chữa người mẹ bệnh tật hành hạ triền miên, cũng đã cứu một gia đình đứng bên bờ giải tán. Quãng thời gian đó là những ngày tháng vui nhất trong kí ức của tôi, mẹ tôi và các đồng tu cùng tâm đắc thể hội, cùng luyện công, cùng hồng Pháp, để giúp đỡ càng nhiều hơn những người cần được giúp đỡ. Trong nhà tôi tràn ngập bầu không khí an bình, hạnh phúc, có rất nhiều người đến thăm hỏi mẹ tôi vì sao có được thay đổi lớn như vậy. Mẹ tôi sẽ tự bảo với những người thế gian về công pháp Pháp Luân Công thần kỳ như vậy, cứu muôn dân trong khổ nạn. Mẹ tôi còn nói, chuyện có ích lợi nhất định phải bảo với tất cả mọi người, làm càng nhiều người thu được lợi ích. Người thu được lợi ích càng nhiều, người tu luyện lâu cũng vui vẻ. Chứng kiến thay đổi thần kỳ của mẹ, rất nhiều người đã tu luyện cùng mẹ.

Tôi thật sự vui, thật sự tự hào có một người mẹ hoàn toàn mới. Tôi yêu Đại Pháp, yêu vì tu luyện Đại Pháp mà mẹ có nụ cười tươi. Tôi hy vọng tất cả trẻ em thế gian đều giống tôi có một người mẹ tu luyện Đại Pháp, tràn ngập ánh sáng thánh khiết.

Tất cả những điều này đều là Sư Phụ ban cho, Ngài là một đại ân nhân của chúng tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi gửi bài chia sẻ. Đây cũng là một tâm nguyện của tôi, muốn viết ra câu chuyện của nhà chúng tôi, khiến cho càng nhiều người biết được sự tốt đẹp và thần kỳ của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/21/妈妈的笑脸 -236607.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/2/28/123517.html
Đăng ngày 31-5-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share