Bài viết của một học viên Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-03-2011] Một thời gian trước, bạn học viên giới thiệu tôi với một học viên nam trẻ tuổi, hiện đang sống ở ngoài thành phố. Ngày đầu gặp nhau, chúng tôi trò chuyện và cảm thấy thoải mái ngay. Tôi biết anh tập Pháp Luân Công trước tôi. Anh cũng là người đam mê máy tính. Tôi khá hài lòng với mối quan hệ mới này. Sau đó, chúng tôi trao đổi số điện thoại. Trong tâm tôi vui vẻ vì đã tìm được một người là học viên, đồng thời, tôi cũng có thể làm vừa lòng người cha không phải là học viên của tôi cũng như những người đã lo rằng tôi chẳng bao giờ lấy chồng.

Duy trì quan hệ giữa học viên cũng dễ dàng. Quan hệ mới đã khơi dậy chấp trước của tôi vào cái tình của người thường, và tình cảm hoàn toàn không như tôi mong đợi. Anh ấy khá dè dặt và có chút lãnh đạm, tôi thì không thích thế. Trong tâm tôi thấy đây không phải là một mối quan hệ lãng mạn. Tuy nhiên, là học viên tôi biết, chúng ta không thể cư xử giống như người thường. Tiếp đó là một khảo nghiệm lớn. Một hôm, điện thoại của anh tắt máy. Tôi không thể gửi tin nhắn cho anh. Tôi cảm thấy thất vọng và không kiểm soát được tình cảm của mình. Tôi biết mình không nên như thế. Tôi nhận thấy mình đã bị mắc trong bẫy tình và cảm xúc giữa chúng tôi. Đêm đó, sau khi thắp hương kính Sư Phụ, tôi nói, “Sư Phụ, con đã bị ngập sâu trong tình và cảm xúc của người thường mà không thể thoát ra. Xin hãy giúp con.” Đêm đó, tôi có thể nói chuyện với anh bạn qua điện thoại, và chúng tôi bắt đầu cãi nhau vì những chuyện vớ vẩn. Anh đã nói điều gì khiến tôi tổn thương. Anh nói không muốn nói chuyện tiếp với tôi. Quá giận, tôi bảo anh nên chấm dứt mối quan hệ này.

Anh không nói chuyện với tôi nữa. Tôi cảm thấy mất mặt, thất vọng không ngủ được. Khoảng bốn giờ sáng, tôi có một giấc mơ, trong đó anh bạn nói qua điện thoại, “Nếu em không thay đổi tâm tính, em chẳng bao giờ lấy chồng được.” Tôi điên lên và bắt đầu cãi nhau với anh trong giấc mơ.

Tôi thấy bức xúc vì không thể kể chuyện này cho mẹ, tôi cũng không muốn mẹ lo lắng. Tôi cũng không thể kể với người thường vì chuyện xích mích giữa các học viên không thể đưa ra nhờ người thường cho giải pháp. Tôi cũng không muốn tâm sự với các bạn học viên vì thấy ngượng. Ngày hôm sau thật dài và khó khăn. Tôi muốn khóc mà không thể tìm ra chỗ nào có thể khóc được. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cái đau đớn bởi tình người thường đến mức nào. Ở chỗ làm, đầu óc tôi toàn nghĩ đến chuyện chia tay. Tôi cố gắng tự mình giải quyết, nhưng tôi biết đó là do chấp trước người thường quá mạnh mẽ. Đột nhiên, tôi nghĩ, “Sao lại đối xử với bạn tu như một kẻ thù chứ? Không nên duyên, thì vẫn là bạn đồng tu cơ mà? Các bạn học viên nên có mối quan hệ gắn bó.” Sau ý nghĩ này, tôi có thể nhìn toàn bộ tình hình một cách lý trí với tâm thái bình tĩnh.

Trong những ngày tiếp theo, tôi suy nghĩ về mục đích hôn nhân giữa các bạn học viên. Tôi nhớ đã đọc một bài viết trên Minh Huệ, có chỉ ra rằng các bạn học viên nên thận trọng khi bước vào hôn nhân. Nếu vì danh, vì lợi hay vì cảm xúc, thì tốt hơn là không nên lấy nhau. Tôi nhìn lại mối quan hệ ngắn ngủi của mình với  bạn đồng tu. Chúng tôi gặp nhau có một lần và nói chuyện vài lần qua điện thoại. Thẳng thắn mà nói, tôi thậm chí chẳng nhớ hình thức anh ấy ra sao, làm sao tôi lại thất vọng về cuộc chia tay vô nghĩa của chúng tôi cơ chứ?

Nhìn chuyện này dước góc nhìn người thường thì hai chúng tôi đều có lỗi, 50-50. Từ quan điểm của người tu luyện, tôi là người có lỗi. Tôi nên hướng nội tìm, chứ không phải hướng ngoại mà tìm giải đáp.

Một hôm, tôi đọc Tuần báo Minh Huệ và nhận thấy có nhiều bài viết về việc học viên hướng nội tìm. Tôi được nhắc nhở rằng các học viên nên giúp đỡ lẫn nhau chứ không nên làm tổn thương nhau. Một bài viết khác khuyến khích học viên học cách xin lỗi khi giải quyết vấn đề với người thường, và với các bạn đồng tu. Tác giả bài viết cho biết anh đã nhiều lần xin lỗi ngay trong những trường hợp anh không có lỗi. Tôi suy nghĩ về chuyện này và thấy mình nên xin lỗi bạn đồng tu để hóa giải những xích mích giữa chúng tôi. Lập tức, chấp trước vào danh dự và thể diện nổi lên. Tôi sợ mình sẽ tổn thương khi là người xin lỗi trước. Tôi tự an ủi, “Mình không cùng thành phố với anh ấy. Chúng ta có khi chẳng gặp lại nhau, vậy cứ lờ đi là xong.” Tôi nhận thấy ý nghĩ này không đúng. Học viên trên toàn thế giới là một chỉnh thể. Sao tôi có thể nghĩ rằng sống khác thành phố thì có thể thay đổi điều này? Cuối cùng, thu hết dũng cảm, tôi viết một tin nhắn ngắn xin lỗi anh.

Tôi nghĩ mình đã xóa số của anh trong máy, nhưng vẫn quên chưa xóa trong phần tin nhắn gửi đi. Tôi gửi tin cho anh. Anh nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn, ngắn, chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Sau khi đọc tin, tôi có cảm xúc lẫn lộn và có chút tức giận, “Anh nghĩ mình đúng sao? Anh có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi dễ dàng thế, không chút đắn đo ư ?” Tôi thất vọng vì tin nhắn của anh đã đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này. Tôi không trả lời. Tôi nhận thấy mình chấp trước vào kết quả cuối và chuyện tình cảm giữa hai người.

Tôi hối hận vì đã không giải quyết chuyện này triệt để và tâm tôi không thanh tịnh. Trong một giấc mơ, tôi gặp người đàn ông khác mà một người bạn học viên giới thiệu. Anh ta đẹp trai, tính cách hoàn toàn đối ngược với người đồng tu trước. Anh ấy rất dễ chịu và tỏ ra để ý đến những đòi hỏi kiêu căng và tự ngã của tôi. Người đồng tu trước thì cư xử dường như tôi chẳng có chút quan trọng nào với anh ta cả. Cuối cùng, tôi hỏi, “Anh luyện công thế nào?” Anh ta trả lời, “Tôi tập công một lần một tuần”. Tôi lại hỏi. “Anh học Pháp thường xuyên không?” Anh ta nói, “Tôi thậm chí còn chưa đọc hết Chuyển Pháp Luân lấy một lần.” Tôi biết mình không muốn có quan hệ với anh ta. Tôi không muốn làm anh ấy tổn thương nên nói, “Tôi biết anh là một người rất tốt và anh có thể khiến một cô gái bình thường vô cùng hạnh phúc, tôi mong anh có thể đọc quyển sách này lấy một lần.” Sau đó tôi tỉnh giấc. Giấc mơ thật sống động và chân thực. Đột nhiên, tôi nghĩ, “Nếu tôi gặp một người như thế trong thực tế thì thế nào nhỉ? Tôi sẽ chọn ai, anh này hay là học viên kia?” Tôi chợt ngộ ra. Nếu tôi muốn kết hôn và vui hưởng  cuộc sống và cái tình của người thường, thì tôi nên tìm một người thường biết ủng hộ Đại Pháp. Điều này lại đưa tôi về với câu hỏi cũ, “Tại sao các học viên lại kết hôn?” Nếu để hưởng thụ cuộc sống người thường, thì việc kết hôn với một học viên hay với một người thường cũng chẳng khác biệt gì. Nếu tôi chọn ở bên người học viên trước kia, tôi sẽ phải chịu đựng sự cô đơn dưới con mắt của người thường trong cuộc sống này. Mục đích các học viên kết hôn chính là để tạo nên một chỉnh thể  và một môi trường cùng nhau đề cao trong tu luyện và trong khi trợ Sư  chính Pháp. Những mâu thuẫn về tính cách trong cuộc sống người thường không được gây ảnh hưởng đến mục đích này.

Sau khi ngộ ra, tôi cảm thấy rất tuyệt. Tôi bắt đầu học Pháp trên điện thoại cầm tay của mình. Tôi mở đến trang viết, “ Đến lớp học, bà kể với tôi chuyện ấy; tôi cũng hết sức vừa ý: Tâm tính của học viên chúng ta thực sự đã được đề cao lên” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm động rơi nước mắt lã chã. Tôi biết Sư Phụ đang động viên tôi.

Sau toàn bộ kinh nghiệm này, tôi đã thu nhận được một bài học. Tôi từng nghĩ rằng cả tôi và anh bạn đồng tu đều có lỗi. Bây giờ tôi không nghĩ như vậy chút nào, bởi vì tôi nhận ra rằng không quan trọng là ai có lỗi ai không, đặc biệt nếu nó dựa trên tình cảm và cảm xúc của con người. Khi đó, tôi cảm thấy đau đớn. Tuy vậy, không phải là anh ấy làm tổn thương cảm xúc của tôi; đó chính vì những chấp trước và ham muốn cảm xúc của tôi. Sao tôi lại trách anh đã làm tôi đau khổ? Sư Phụ nói,

“ Nếu “tình” kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái “tình”này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là “từ bi”, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Vứt bỏ cái “tình” và những chấp trước vào tình cảm con người chính là chìa khóa giải quyết vấn đề. Tôi hy vọng bài chia sẻ của mình có ích với các bạn học viên. Xin làm ơn chỉ ra những gì không theo Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/6/从婚姻问题看到的人心-237253.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/31/124146.html

Đăng ngày: 04-04-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong atương lai để sát hơn với nguyên bản

Share