Bài viết bởi Nhạc Châu từ Trung Quốc

[Minh Huệ 04-03-2011] Sư phụ giảng:

“Chừng nào mà chư vị còn là một người chân tu, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Chúng ta có một đệ tử mà trước đây trong chân anh ta có đinh và miếng thép. Anh ta đã bị thay xương và thậm chí một số bộ phận khác. Sau này, anh ta phát hiện rằng chúng đều biến mất không còn vết tích gì, nhưng cơ thể anh ta đã trở lại hoàn hảo mà không có tổn hại gì.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội ở Canada ” – tạm dịch)

Điều siêu thường như vậy đã xảy ra với tôi

Một ngày tháng 2 năm 2000, tôi chở vợ tôi đi xe máy về nhà. Một chiếc xe cảnh sát đâm vào chúng tôi và chiếc xe máy đã bị hỏng. Vợ tôi và tôi bị thương nặng và được đưa đến bệnh viện. Vợ tôi bị một vết thương lớn ở sau đầu. Cô ấy chảy nhiều máu và phải khâu 9 mũi. Cô ấy tỉnh lại sau vài giờ. Tôi bị gãy xương chày ở chân phải. Bác sĩ trực khoa kiểm tra và lắc đầu. Ông ấy nói với tôi rằng chân của tôi đã bị thương nặng và không thể chữa lành bằng một phương pháp gọi là nối hoàn nguyên. Chân tôi khó có khả năng phục hồi do tôi đã lớn tuổi, khả năng cả đời tàn phế, chỉ có thể trị liệu theo một phương thức thận trọng hơn. Tôi nghĩ “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi có sự bảo vệ của Sư Phụ, bác sĩ nói gì không tính.” Sư phụ giảng “Tốt xấu xuất từ một niệm” (Chuyển Pháp Luân). Có học viên có thể tập công chỉ với một chân. Tôi còn lo sợ gì nữa đây?

Bác sĩ quyết định cho tôi lịch giải phẫu định kỳ. Tôi đã được trị liệu kéo chân liên tục khoảng hơn 10 ngày. Bác sĩ gắn một miếng thép dài 15 cm rộng 1,5 cm vào xương chày với 9 đinh ốc. Trong thời gian nằm viện, tôi và vợ tôi đã không than phiền hay khóc lóc cho dù chúng tôi đau đớn nhiều như thế nào. Chúng tôi đọc thuộc Luận Ngữ của Sư Phụ và một số bài Hồng Ngâm và giữ tâm thái tích cực của một học viên. Vào lúc đó, tôi nghĩ rằng nguyên nhân gây ra tai nạn là do nghiệp lực của mình và là điều mà tôi nên chịu đựng. Sư phụ đã chịu đựng rất nhiều cho chúng tôi và Ngài cứu mạng sống cho tôi. Tôi cảm thấy rất biết ơn Sư phụ đã cứu sống tôi.

Tôi nghĩ rằng bệnh viện thực sự không phải là nơi cho một học viên nên ở quá lâu. Tôi yêu cầu được ra viện sau 40 ngày. Bác sĩ rất ngạc nhiên bởi vì các bệnh nhân khác với chấn thương tương tự như vậy sẽ ở lại ít nhất ba tháng. Tôi đã không tốn bất cứ loại thuốc trong khi tôi nhập viện hoặc sau khi xuất viện. Tôi đã được cấp một giấy chứng nhận tàn tật cấp độ 9 của sở cảnh sát. Tuy nhiên, nó không có tác dụng đối với một học viên và tôi không bao giờ coi trọng nó.

Khi tôi trở về nhà, cả hai vợ chồng tôi tiếp tục học Pháp và tập công. Chúng tôi đã thấy sự cải thiện đáng kể cả về thể chất và tinh thần. Tôi bắt đầu lại ngồi thiền như thể tôi là một người mới bắt đầu, và tôi vẫn kiên trì luyện bất kể đau đớn như thế nào. Một thời gian ngắn, tôi có thể ngồi thiền định trong một giờ ở tư thế song bàn. Sau một thời gian, tôi không còn cần nạng nữa. Tôi quay trở lại với sứ mệnh trợ Sư chính Pháp và  tiếp tục trợ giúp Sư Phụ cứu độ chúng sinh.

Vào mùa hè năm 2010, tôi có một chuyến đi về phương Bắc. Nhân viên an ninh đã dùng một máy dò kim loại soi chân tôi và báo động âm thanh trên máy dò không phản ứng. Tôi biết rằng miếng thép không còn ở chân tôi nữa bởi vì máy dò kim loại không phát hiện ra nó. Đây là một ví dụ khác về uy lực Đại Pháp triển hiện trong thế giới con người.

Xin cảm tạ Sư Phụ!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/4/ 征文 选登 – 右腿 胫 骨 上 的 钢板 消失 了-236732.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/12/123766.html
Đăng ngày 26-3-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share