Từ Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên mạng Internet lần thứ 7 dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một học viên tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2010] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khi ĐCSTQ đang bức hại  Đại Pháp nghiêm trọng nhất. Thời điểm đó, mẹ tôi bị ốm nặng, do đó một cô gái hàng xóm của tôi đã mang tới cuốn Chuyển Pháp Luân, cô ấy có cuốn sách tại tỉnh Hải Nam, và muốn đọc sách cho mẹ tôi nghe. Cô đã nói về sự kỳ diệu và sự tốt đẹp của cuốn sách. Tuy nhiên, cô càng nói nhiều về cuốn sách thì tôi lại càng trở nên hoài nghi. Do vậy, tôi đã không đọc cuốn sách sau khi cô để lại quyển sách cho tôi. Sau đó, cô gái đã hỏi tôi đã đọc sách chưa. Cô nói rằng cô sẽ mang nó đi khi cô trở về tỉnh Hải Nam, và cô muốn tôi đọc xong cuốn sách càng sớm càng tốt.

Để đáp lại dụng ý tốt của cô gái, tôi đã quyết định đọc cuốn sách với một chút miễn cưỡng. Tuy nhiên, giây phút tôi mở sách ra, tôi đã có một cảm giác tuyệt vời, và khi nhìn thấy ảnh của Sư phụ tôi cảm thấy mình đã biết về Ngài trước đó, và tôi rất gần gũi với Ngài. Tôi cảm nhận mạnh mẽ rằng cuốn sách này là thứ mà tôi đã chờ đợi cả cuộc đời qua nếm trải tất cả những khổ đau – và tôi nhận ra rằng mình đã suýt bỏ qua cơ hội này.

Tôi đã khóc khi đọc cuốn sách và đọc liền một mạch xong cuốn sách. Tôi nhận ra rằng cuốn sách thật tuyệt vời và lưỡng lự mang trả lại. Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, tôi lại đọc lại cuốn sách. Tuy nhiên, đó là thời gian mà truyền hình và đài phát thanh đang được sử dụng để ngày đêm lăng mạ Đại Pháp. Tôi cảm thấy rất đau đớn. Đại Pháp mà tôi hằng mong đợi cuối cùng đã triển hiện, nhưng tôi lại không được phép tu luyện. Tôi đã suy nghĩ một thời gian và lờ mờ cảm nhận rằng mình có trách nhiệm  giảng rõ chân tướng về Đại Pháp. Tôi nên để những người hàng xóm biết rằng họ không nên tin vào những gì được nói trên truyền hình, và rằng Pháp Luân Đại Pháp đã bị gắn sai nhãn là tà giáo. Tôi cũng nghĩ rằng mình phải học Pháp Luân Đại Pháp và để mọi người nhận ra bản chất chân chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Với lý do đó tôi đã đến thành phố tìm người dạy tôi các bài công pháp. Tuy nhiên, mỗi khi tôi hỏi mọi người về Pháp Luân Công họ đều cố lẩn tránh tôi. Sau đó, một bà già tốt bụng đã bảo cho tôi biết “Tình thế hiện giờ rất xấu, vậy sao cháu không quay lại sau để học công? Cảnh sát đang bắt giữ người khắp nơi. Họ lục soát nhà mọi người và đốt sách. Mọi người đều đang cố gắng giữ khoảng cách với Pháp Luân Công, Thậm chí khi họ gặp nhau cũng không dám nói chuyện với nhau vì họ sợ sẽ bị liên lụy.” Trở về nhà với cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi đã khóc trước ảnh của Sư phụ. Tôi đã nói với Sư phụ “Giờ chính quyền không cho chúng con tập Pháp Luân Công nữa và mọi người không dám tập công nữa. Sư phụ, xin Sư phụ yên tâm. Những gì Sư phụ đã làm sẽ không vô ích. Thậm chí nếu không còn ai tập Pháp Luân Công nữa, con sẽ tập. Xin Sư phụ hãy chấp thuận con là đệ tử của Ngài. Không kể cuộc bức hại nghiêm trọng thế nào con vẫn muốn tập công.” (Lúc đó, tôi cảm thấy như thể tôi là người duy nhất vấn tập luyện Pháp Luân Công.) Với niềm tin vững chắc và trách nhiệm này tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp.

Với sự dẫn dắt của sách Chuyển Pháp Luân cũng như sự kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi đặt các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn làm tiêu chuẩn cho lời nói và hành động của mình bởi vì, là một học viên, tôi đại diện cho hình ảnh của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hi vọng mọi người sẽ đến học Pháp Luân Đại Pháp đơn giản vì họ biết tôi. Tôi đã nghĩ mình phải bắt đầu với gia đình mình nếu tôi thực sự muốn những người khác cũng biết được chân tướng.

Chồng tôi có ba người anh em trai đều sống ở thành phố. Bố chồng tôi đã 80 tuổi thì sống cùng chúng tôi. Mẹ chồng tôi được dân làng biết đến là người rất khó chăm sóc. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ rằng là một học viên tôi phải chịu đựng. Mỗi khi mẹ chồng tôi gây rắc rối hay lăng mạ tôi thì tôi coi đó như một dấu hiệu rằng mình vẫn có thiếu sót cần đề cao khi so sánh với những tiêu chuẩn đặt ra bởi Pháp – nếu không bà đã không bất mãn. Do đó tôi đã không phàn nàn, tôi chỉ cố gắng đề cao tâm tính của mình.

Sau một thời gian, cả gia đình đã thay đổi thành tốt hơn dưới sự ảnh hưởng của tôi. Ba người em trai chồng đã chủ động chuyển bố mẹ chồng tôi lên thành phố để trông nom họ. Mẹ tôi, người vốn thường phản đối tôi tu luyện Pháp Luân Công, giờ đã nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chồng tôi không chỉ ủng hộ tôi mà còn nói “Anh đã trở nên rộng lượng hơn và sẽ không cố làm bất kỳ điều gì xấu hay kiếm lợi từ mồ hôi nước mắt của người khác nữa.” Anh ấy cũng nói rằng nếu những người khác đều kiếm lợi từ mồ hôi nước mắt của anh thì anh sẽ không giận dữ chút nào. Cả gia đình tôi đã thay đổi, điều đó minh chứng rằng Đại Pháp có thể thay đổi tâm con người.

Sự thay đổi không chỉ xảy ra trong gia đình tôi, mà còn đối với toàn bộ thôn xóm. Có một gia đình có năm người con trai sống không xa nhà tôi lắm. Họ thường dùng dao hay dùi cui đánh lộn với nhau, và họ rất ích kỷ. Họ không chăm sóc bố mẹ mình. Tôi đã nói chuyện với họ nhiều lần về cách mà Pháp Luân Công dạy người ta trở thành những người tốt hơn, và tôi đã cho họ nhiều ví dụ về “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Bây giờ, họ không chỉ sống hòa bình với nhau mà còn giúp đỡ lẫn nhau. Vào các dịp lễ Tết họ đều tổ chức chung với nhau và với bố mẹ mình.

Một gia đình khác gồm ba anh em trai và người mẹ già cả của họ. Bà già sống một mình mà không ai chăm sóc. Một ngày đông lạnh cóng bà bị ốm và nằm trên một cái chiếu, và vẫn không có ai chăm sóc bà. Khi tôi nghe điều này tôi cảm thấy rất buồn cho bà. Bà đã nuôi những người con trai khôn lớn nhưng họ lại không chăm sóc bà. Thời điểm đó, tôi đang bán sữa đậu nên tôi tận dụng cơ hội để giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Thường thì tôi sẽ mang sữa đậu trên vai và đi bộ qua đồi và thung lũng để gặp mọi người ở những vùng núi. Tôi đã nấu một bát sữa đậu nóng và bảo chồng mình đi thuyền qua sông mang sữa cho bà già gần như hàng ngày. Ba người con trai đã rất cảm động về điều này và thái độ của họ với mẹ cũng đã cải biến.

Những ví dụ như vậy có vô số. Vị trưởng thôn đã nói “Chị đã tạo một gương tốt trong thôn chúng ta, nhưng vẫn chưa đủ. Vẫn còn rất nhiều người u mê. Chúng tôi đã thực hiện công việc tuyên truyền của đảng trong hàng thập kỷ nhưng không có được hiệu quả như chị, một học viên Pháp Luân Công. Chị chỉ nói một vài lời và mọi người thay đổi thành tốt hơn. Pháp Luân Công thật sự vĩ đại. Không nghi ngờ gì mà Giang Trạch Dân lại sợ hãi Pháp Luân Công đến thế.

Tôi sống cạnh một con sông lớn được bao quanh bởi  núi non. Để đến được với nhiều người hơn ở những thôn làng miền núi hẻo lánh, Sư phụ đã giúp mang đến cho tôi rất nhiều người có quan hệ tiền duyên. Một số người thì đến hỏi đường, một số đến làng vào kỳ nghỉ, một số là bạn bè và họ hàng lâu chưa đến thăm, và một số khác đến để tìm việc Mỗi khi mọi người đến nhà, tôi đều mời họ vào nhà và mời họ vài thứ hoa quả mới hái. Tôi cũng mời họ một tách trà nóng vào mùa đông hay một ly nước mát vào mùa hè để tạo ấn tượng tốt với họ. Khi mọi người nói tôi ân cần và tốt bụng, tôi sẽ bảo với họ rằng tôi có một cuốn sách hay và một Sư phụ giỏi đã dạy chúng tôi cách làm một người tốt. Rồi tôi nói với họ các Pháp lý về được mất từ sách Chuyển Pháp Luân. Một vài người lưỡng lự rời đi và vài người khác thì muốn mượn cuốn sách. Họ hỏi tôi có thể mua cuốn sách ở đâu. Tôi bảo họ là ở Trung Quốc thì không thể mua được vì tất cả sách đã bị chính quyền tịch thu. Tôi cũng bảo họ rằng các học viên đã bị giam giữ và bị lao động cưỡng bức. Thường thì vào lúc đó họ sẽ nguyền rủa ĐCSTQ sẽ bị sét đánh. Họ đã biết được chân tướng mà không nhận ra điều đó. Lúc ấy, tôi không biết thế nào là giảng thanh chân tướng. Tôi chỉ muốn mọi người biết rằng Pháp Luân Công đang bị xuyên tạc sai lệch, và rằng Pháp Luân Công thực sự rất tốt.

Tôi vẫn nhớ khi một vị khách không mong đợi đến nhà tôi. Lúc đó là thời điểm quả thanh mai đỏ đang chín. Một vị quan tỉnh cấp cao và vợ ông vốn mới có chuyến đi Mỹ về, đã đến làng chúng tôi. Ông ấy có một người bà con trong tỉnh tôi nên trong khi thăm viếng thì ông cũng thăm vòng quanh khu vực. Khi biết tôi có thanh mai đỏ trên núi, ông đã muốn hái vài trái cho mình. Ông muốn thể hiện với vợ mình. Khi tôi biết địa vị của ông tôi đã rất mừng. Tôi nghĩ mình phải nói sự thật với ông ấy dù thế nào đi nữa, và để ông biết rằng Pháp Luân Công đang bị dán nhãn sai. Bắt giữ các học viên là sai trái. Khi nhìn thấy những cây thanh mai đầy trái đỏ, ông rất phấn khích và đã chụp ảnh từng cây một. Trong lúc đó, tôi đang nghĩ cách nói với ông về cuộc bức hại.

Đúng lúc đó thì vợ ông nói với tôi rằng họ mới từ Mỹ về. Tôi chớp cơ hội và nói “Thật là cơ hội được mở rộng tầm mắt. Tôi được kể rằng Pháp Luân Công đang truyền rộng khắp thế giới.” Nghe thấy điều đó, ông dừng chụp ảnh và hỏi tôi nghe về Pháp Luân Công ở đâu. Tôi kể với ông ấy là tôi biết tin tức khi đi bán thanh mai trong thành phố. Rồi tôi nói “Sự thật là Pháp Luân Công không giống như nó được mô tả trên truyền hình – rằng các học viên giết người hay tự thiêu. Thực tế, các bài tập giúp người ta khỏe mạnh và chữa bệnh. Pháp Luân Công cũng có thể giúp người ta nâng cao các tiêu chuẩn đạo đức. Tôi đã đọc cuốn sách và đó là một cuốn sách hay. Những gì trong sách nói không có gì ngoài sự thật, cũng như những điều tốt mà con người đã quên lâu rồi.” Tôi cũng nói với ông “Tôi không chỉ đọc sách mà còn tập công nữa. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã chịu nhiều bệnh tật, và giờ tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất, và tôi không cần uống bất kỳ loại thuốc nào.” Ông ấy dường như sững sờ trong giây lát sau khi nghe những điều tôi đã nói.

Rồi tôi bảo với ông “Những gì tôi nói với ông đều là sự thật. Ông không thấy sao, dù ông trẻ tuổi hơn tôi, nhưng khi leo núi thì ông phải nghỉ ngơi chỉ sau vài bước. Với tôi thì leo núi giống như đi bộ trên đất bằng vậy. Tôi cảm thấy rất thoải mái và không bị hụt hơi. Khi tôi leo lên cây tôi cũng nhẹ nhàng như một con chim nhạn vậy. Chẳng phải ông đã tận mắt thấy điều đó sao?” Rồi ông ấy hỏi tôi bảo nhiêu tuổi. Tôi bảo mình đã hơn 50 tuổi rồi. Ông gật đầu và nói “Trông chị không giống người đã hơn 50 tuổi. Trông chị trẻ hơn nhiều so với tuổi.” Ông đã nghĩ rằng mọi người trong vùng đã quen lao động chân tay nên đều mạnh khỏe như tôi. Tôi bảo ông rằng điều đó không đúng. Sức khỏe tốt của tôi là nhờ một cuốn sách hay có tên Chuyển Pháp Luân và thật là đáng tiếc rằng mọi người không thể tu luyện Pháp Luân Công vì môn tập bị ĐCSTQ cấm. Ông đã hạ thấp đầu và không nói gì cả. Rồi ông yêu cầu chụp ảnh chung với tôi để lưu kỷ niệm đẹp.

Sau khi xuống núi, tôi đã dùng thuyền để đưa vợ chồng ông qua sông. Tôi thúc giục ông không nên tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Công. Sư phụ tôi, Ngài Lý Hồng Chí, không sai khi dạy mọi người các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Khi tiễn họ, họ không ngừng quay đầu lại và vẫy tay bảo tôi về nhà. Họ bảo “Chị đừng lo. Chúng tôi sẽ nhớ những gì chị nói.” Tôi không thể ngăn nổi dòng nước mắt chảy dài.

Những người dân làng đều kính trọng tôi và tỏ sự quan tâm đến tôi. Một vài người nói “Tôi hi vọng chị sẽ an toàn và không bị những người xấu bắt đi.” Tôi biết những người dân làng đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là Đại Đạo tu luyện của Phật gia và cảm nhận được sự tốt lành của sự tu luyện Đại Pháp.

Tôi cuối cùng đã tạo được sự liên hệ với các học viên ở thành phố vào năm 2003. Qua đọc các kinh văn mới của Sư phụ tôi mới biết đến thệ ước vĩ đại mình đã lập từ hàng nghìn năm trước và cảm thấy rất may mắn vì mình được trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Tôi chỉ được đến trường trong hai năm và đây là lần đầu tiên tôi gửi một bài chia sẻ đến trang web Minh Huệ. Trong quá trình này, tôi đã được rất nhiều các đồng tu giúp đỡ. Tôi nhất định sẽ để nhiều người hơn nữa biết rõ sự giả dối của ĐCSTQ và biết được chân tướng về Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/14/明慧网法会–在迫害最严重时走入法轮大法-232451.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/30/121698.html
Đăng ngày 09-02-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share