Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Internet lần thứ 7 của các học viên Trung Quốc

Bài của một học viên Đại Pháp mới từ tỉnh Chiết Giang

[MINH HUỆ 03-12-2010]Kính chào Sư Phụ ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp mới đắc Pháp vào tháng 6 năm 2009. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có thể trở về nhà cùng với Sư Phụ và phản bổn quy chân.

Đắc Pháp

Vào tháng 9 năm 2008, khi một học viên nói với tôi rằng anh ấy tập Pháp Luân Công, tôi đã rất ngạc nhiên và hào hứng. Vào lúc đó, tôi không biết gì nhiều về Pháp Luân Công và tôi không để ý lắm đến những lời bôi nhọ môn tập của chính quyền cộng sản trên phương tiện truyên thông. Sau đó, các học viên cho chúng tôi xem đoạn phim “Lửa giả”, giải thích chân tướng về Đại Pháp và thuyết phục chúng tôi thoái xuất Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mặc dù tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời, thời gian đó, tôi chưa nhận ra chế độ này tàn ác đến mức nào và không đồng ý thoái xuất ngay. Trong một lá thư viết cho tôi, người học viên đã trích dẫn lời Sư Phụ “Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới” và cũng đề cập đến “Sư Phụ”. Lời của anh đã thức tỉnh phần biết của tôi và để lại cho tôi một ấn tượng rất sâu sắc. Kể từ đó, Sư phụ tôn kính của chúng ta đã an bài để tôi đắc Đại Pháp.

Một hôm, sau khi đọc một email giảng thanh chân tướng và biết thêm nhiều thông tin về việc thoái ĐCSTQ và các thông tin khác về Pháp Luân Công, tôi đã tự thoái ĐCSTQ qua internet. Là một người thường, tôi có cảm tình với người học viên này, nhưng anh ấy đã từ chối lời ngỏ lời của tôi. Tuy nhiên, bởi cách giải quyết vấn đề từ bi và đức nhẫn mà anh ấy thể hiện, tôi trở nên rất tò mò về tín ngưỡng của anh và đã hỏi mượn anh một vài quyển sách Đại Pháp.

Ngày hôm sau tôi nhận được một bản mềm sách Chuyển Pháp Luân. Khi đọc đến lần thứ hai, tôi cảm thấy rất chóng mặt, bắt đầu ho và bị chảy nước mũi. Tôi nghĩ là mình bị cảm lạnh nên đã ngừng đọc và đi ngủ. Ngày hôm sau, tôi tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân và nhận ra rằng những phản ứng ngày hôm trước của tôi đều đã bình thường. Tôi nghĩ nó thật kỳ lạ. Khi đó tôi không biết rằng Sư Phụ đã bắt đầu điều chỉnh thân thể cho tôi. Sau khi đọc hết một lượt sách Chuyển Pháp Luân, tôi nghĩ rằng nó dạy người ta trở thành một người tốt. Khi tôi đọc lại lần nữa, tôi chợt nhận ra rằng đầy chính là điều mà tôi đã tìm kiếm suốt cả cuộc đời. Tôi đã đắc Pháp như vậy. Sau đó, tôi hiểu được tất cả các mối quan hệ nghiệp quả trong đời mình, trong đó có cả một vài giấc mơ mà trước đây tôi không hiểu.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, bệnh đau bụng hành kinh, bệnh viêm mũi và những bệnh nhẹ khác mà tôi có trong suốt cả một thời gian dài đều được chữa khỏi. Sau đó, tôi biết rằng Sư Phụ đang gánh chịu nghiệp cho tôi. Xin tạ ơn Sư Phụ!

Sáu tháng sau khi đắc Pháp là quãng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi. Vào thời gian đó, tôi có thể học Pháp và tập công hàng ngày, cũng như tinh tấn làm ba việc.

Chiếc tách cần phải được cọ rửa

Ban đầu, sau khi bắt đầu tu luyện, tôi thấy hài lòng với bản thân. Tôi nghĩ tâm tính của tôi thật tốt và rằng tôi không có nhiều chấp trước. Tuy nhiên, tôi mơ thấy mình đang rửa một cái tách, và tôi đã cọ đi rất nhiều lớp bẩn. Trong mơ tôi cảm thấy rất ngạc nhiên vì tôi nghĩ chiếc tách rất sạch, nhưng cuối cùng nó lại vẫn bẩn. Tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tôi cũng có nhiều lớp chấp trước.

Ngay khi bắt đầu tu luyện, tôi đã bắt đầu gặp đủ loại khảo nghiệm liên quan đến tâm tính của mình. Ai đó bắt đầu cạnh tranh về lợi ích với tôi, vài người đột nhiên trở nên rất nổi nóng với tôi, và những người khác bắt đầu soi mói tôi ở chỗ làm. Tôi biết rằng tất cả những tình huống này đều nhắm vào chấp trước của mình, vậy nên, lúc đầu tôi bắt mình phải nhẫn mặc dù có lúc nó thật sự là đau khổ. Tôi tự nhủ: “Đây là những quan niệm người thường chứ không phải mình. Là một người tu luyện, tâm mình không thể bị lay động bởi những thứ này.” Dần dần, tôi trầm tĩnh xuống. Vào lúc đó, tâm tôi trống rỗng và cảm giác rất là tuyệt. Thỉnh thoảng, tôi không giữ vững được tâm tính và sau đó tôi cảm thẩy rất hối tiếc.

Lúc đầu, Sư Phụ thường điểm hóa cho tôi rằng phải từ bi. Tôi ngộ ra rằng từ bi mà Sư Phụ yêu cầu ở chúng ta không bao hàm chút nào quan niệm của người thường về từ bi; thay vào đó, từ bi chân thực là vị tha và vô ngã.

Phát chính niệm

Ban đầu khi tôi nhận ra rằng chúng ta cần phát chính niệm, tôi không quan tâm đến việc tôi có công năng hay không bởi vì tôi là một học viên mới chỉ vừa đắc Pháp một tháng trước. Tôi phát chính niệm đúng giờ. Tôi nhớ rằng lần đầu tiên sau khi tôi phát chính niệm xong lúc nửa đêm và đi ngủ, tôi thấy Sư Phụ nhìn tôi vô cùng từ bi. Cảm giác hạnh phúc đó thật không sao diễn tả được.

Một lần, sau khi phát chính niệm, tôi nhận thấy một vài vết sẫm màu trên tấm đệm tôi thường ngồi lên và màu sắc đó dần dần mờ đi. Tôi nhận ra rằng đó là biểu hiện của việc tà ác bị tiêu trừ ở không gian này. Tôi đã rất phấn khởi và bắt đầu kiểm tra các vết trên tấm đệm sau khi phát chính niệm. Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn nghĩ về biểu hiện khi tôi đang phát chính niệm và rồi không có gì xuất hiện trên tấm đệm sau đó. Tuy nhiên, khi tôi không nghĩ đến những vết đó thì chúng lại xuất hiện.

Sau đó, tôi thường nhắc nhở bản thân rằng, nếu tôi có thành công trong bất kỳ việc gì, tôi cũng không nên sinh tâm hoan hỷ. Mọi việc đều được Sư phụ ban cho, nhiệm vụ của tôi là làm tốt những việc đó.

Khi đối diện với tà ác, có chính niệm là điều thực sự quan trọng. Một lần tôi bị tố cáo với cảnh sát khi tôi đang tiêu tờ tiền có thông điệp giảng chân tướng viết trên đó. Ở đồn cảnh sát, tôi xin Sư Phụ gia trì cho tôi và âm thầm nhẩm các vần thơ Chính Pháp. Tôi cũng nhớ đến lời Sư Phụ trong Chuyển Pháp Luân:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này“.

Mặc dù có chút lo lắng, tôi không hề sợ. Khi viên cảnh sát hỏi tôi một số câu hỏi, tôi trả lời một cách thông minh, sửa lại những ý kiến vu khống của họ và giảng chân tướng cho họ.

Bởi vì đắc Pháp muộn như vậy, nên tôi không có những trải nghiệm xúc động về chứng thực Pháp trong thời kỳ tồi tệ nhất xảy ra với các học viên khác. Như giờ tôi có thể làm những gì có thể để duy hộ Pháp. Tôi đã nghĩ: Nếu tôi có duyên, ước gì tôi đắc được Pháp sớm hơn!

Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu thấy sợ, và tôi tự hỏi không biết cảnh sát có lại chất vấn mình nữa không. Khi tôi học Pháp đêm đó, tôi đọc một câu trong Chuyển P’háp Luân:’

“Còn một kiểu người: trong quá khứ người ta nói rằng trên thân họ có phụ thể, và bản thân họ cũng cảm giác là có. Nhưng sau khi giúp họ vứt bỏ [phụ thể] rồi, thì cái tâm bệnh của họ lại không dứt: họ cứ cảm giác như trạng thái ấy vẫn tồn tại; họ cho rằng vẫn còn; ấy chính là một loại tâm chấp trước, gọi là ‘nghi tâm’. Dần dà tự họ chiêu mời cái thứ không tốt ấy trở lại. Tự chư vị phải vứt bỏ cái tâm ấy; hoàn toàn không tồn tại [phụ thể nữa đâu]. Có những người mà chúng tôi đã xử lý từ bài học trước, tôi đã làm những việc ấy rồi, các phụ thể đã được vứt bỏ hết rồi.”

Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã vượt qua khảo nghiệm với sự bảo hộ từ bi và gia trì của Sư Phụ. Tuy nhiên, tà ác không từ bỏ nỗ lực can nhiễu đến tôi. Đêm ấy trong giấc mơ, một lực mạnh dùng hết sức kéo tôi xuống. Tôi liên tục gọi Sư Phụ giúp và cuối cùng cũng thoát khỏi nó.

Khi tôi hủy các tài liệu tuyên truyền của tà ác, mọi việc sẽ diễn ra rất suôn sẻ nếu tôi có chính niệm mạnh. Mội lần, khi tôi thay tài liệu tuyên truyền của Đảng bằng tài liệu giảng chân tướng, một người đi thẳng đến chỗ tôi. Tôi nghĩ rằng tôi đang làm điều chân chính nhất trong vũ trụ này và không có gì phải sợ. Người đó đi qua ngay bên tôi như thể tôi không có mặt ở đó. Lần khác, tôi tìm thấy một tấm áp phích vu khống. Sau khi tôi phát chính niệm và xin Sư phụ gia trì, tôi đi thẳng đến chỗ tấm áp phích và gỡ nó ra. Tôi cũng phát ra thêm một niệm là bất kỳ ai đi qua cũng không thấy được tôi, và sự thật là không ai để ý đến những gì tôi đang làm.

Giảng chân tướng

Trước khi đắc Pháp, một lần tôi mơ thấy một trận động đất lớn. Bề mặt của trái đất nứt ra và dòng mắc ma đỏ trào ra. Vài người bị mắc ma nhấn chìm trong khi số khác chạy thoát thân một cách kinh hoàng. Tôi tìm được một nơi an toàn nơi mà tôi có thể kéo những người tôi đã cứu lên đó.

Trong một giấc mơ khác, tôi dẫn đầu một nhóm người chạy lên một chỗ đất cao để tránh nạn lụt. Tôi nhớ rằng tôi đã đi cùng với vài người khác tìm một con đường để tự cứu bản thân. Chúng tôi tìm được một tảng đá lớn có khắc hai hàng chữ. Sau khi trở thành học viên, tôi biết rằng những chữ đó viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng nhận ra rằng trước khi tôi đắc Pháp, Sư phụ đã cho tôi biết rằng cứu người là rất quan trọng.

Đôi lúc khi tôi giảng chân tướng cho mọi người, tôi không thể kìm nén mà nói với họ rằng tôi tập Pháp Luân Công. Khi tôi kể với các đồng tu, tôi đã nghĩ rằng tôi đã không làm sai và rằng tôi đặt Đại Pháp lên hàng đầu. Tuy nhiên, sau khi tôi học bài giảng “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2010”, rốt cuộc tôi cũng nhận ra rằng tôi đã đi sang cực đoan, và rằng đó là tâm hiển thị.

Khi tôi bảo một trong số những người bạn của tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô ấy nói với tôi rằng mẹ cô ấy cũng từng tập Đại Pháp, nhưng vì cuộc bức hại, bà đã bỏ tập. Tuy nhiên, bà vẫn bí mật giữ được an toàn tất cả các sách Đại Pháp. Sau khi bạn tôi đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô nói rằng cô suýt khóc bởi những gì tôi vừa nói. Lúc đầu, khi tôi bắt đầu bảo người khác hãy ghi nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân- Thiện- Nhẫn hảo”, tôi cảm thấy một luồng khí nóng chạy từ trên đỉnh đầu xuống dưới ngón chân của mình. Tôi xúc động trước những từ này đến mức gần khóc. Mọi tế bào trong thân thể tôi đều run lên và tôi biết rằng đó là sự thức tỉnh của chân ngã của mình.

Sau đó tôi bỏ việc và mở một cửa hàng nhỏ với bạn bè của tôi. Bằng cách này, tôi có thể tiếp xúc với nhiều chúng sinh. Cứ cách một ngày tôi mới làm việc, nhờ vậy tôi có thể ở nhà một ngày để học Pháp và làm tài liệu giảng chân tướng và ngày hôm sau ở chỗ làm tôi giảng chân tướng cho khách hàng của mình. Trên đường đi làm hay khi đi xe buýt, tôi lại phân phát tài liệu và giảng chân tướng. Tôi luôn đưa đĩa DVD Thần Vận tận tay cho mọi người.

Một lần, khi tôi đang trên xe buýt đến chỗ học Pháp nhóm, tôi đã nhường ghế cho một ông cụ hơn tôi nhiều tuổi. Sau khi nói chuyện với ông, tôi biết được rằng ông đã ngoài 80 tuổi và rằng ông sẽ xuống xe ở mấy bến trước tôi. Vì giờ học pháp nhóm đã cố định, nếu tôi xuống xe với ông, tôi sẽ bị muộn. Tôi biết tôi cần phải giảng chân tướng cho ông, nên tôi xuống xe với ông. Tôi nói với ông: “Cụ ơi, cháu muốn nói cho cụ một bí quyết để được bình an và khỏe mạnh. Đó là hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện-Nhẫn hảo”. Ông nói: “Được rồi, tôi sẽ nhớ”. Sau đó tôi hỏi ông có phải là Đảng viên không. Ông trả lời đúng vậy, nên tôi bèn nói với ông rằng chế độ này đang bức hại Pháp Luân Công và rằng nó đã sát hại hơn 80 triệu người Trung Quốc trong tất cả các cuộc vận động chính trị của nó. Tôi nói với ông rằng Trời sẽ diệt Trung Cộng, và ông nên thoái xuất để được bình an. Khi ông hỏi tôi làm thế nào để thoái xuất, tôi nói tôi có thể giúp ông và cho ông một biệt danh là Zhang Jiankang. Ngay lập tức ông đồng ý thoái ĐCSTQ. Với cách này, một sinh mệnh nữa đã được cứu độ.

Thỉnh thoảng những nhân viên bán hàng đến cửa hàng của chúng tôi để quảng bá sản phẩm của họ. Tôi mỉm cười chào đón họ và lắng nghe họ nói về sản phẩm. Nếu đó là sản phẩm dưỡng da hay sản phẩm cho sức khỏe, tôi nói với họ tôi có một phương pháp hay hơn, và tôi bắt đầu giảng sự thật và kể với họ về những thay đổi kỳ diệu tôi đã trải nghiệm. Tôi thường nói với họ rằng Đại Pháp đã phổ truyền trên toàn thế giới và sự thật về vụ tự thiêu dàn dựng ở Thiên An Môn. Hầu hết những nhân viên bán hàng đều đồng ý thoái xuất ĐCSTQ. Một lần tôi mua một sản phẩm của một nhân viên và anh ta đồng ý thoái ĐCSTQ ngay sau đó. Nhưng sau đó người bạn của tôi nói với tôi rằng anh nghĩ tôi đã quá nuông chiều bản thân về chuyện này. Do đó, tôi hiểu rằng tôi không nên giảng chân tướng với bất kỳ quan niệm người thường nào hay chứng thực bản thân. Đối với một người, việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ là rất quan trọng, nó không phải là thứ có thể coi nhẹ được.

Tôi cũng gặp một vài người không đồng ý thoái ĐCSTQ hay không đọc các tài liệu giảng chân tướng. Một lần, tôi giảng chân tướng cho một người lái xe tắc xi. Anh ấy không tranh luận với tôi, mà cũng không đồng ý thoái ĐCSTQ. Sau đó, anh dừng xe bên vệ đường và đến chỗ cảnh sát giao thông. Tôi bắt đầu có một vài tư tưởng xấu, nhưng tôi phủ nhận chúng và xin Sư Phụ gia trì cho tôi. Tôi nghĩ: “Tôi đang làm một việc chân chính nhất trong vũ trụ này và tôi là đệ tử của Sư Phụ, tà ác không được phép bức hại tôi.” Hóa ra người lái xe đến chỗ người cảnh sát để hỏi đường. Trước khi xuống xe, tôi đưa cho anh ấy các cuốn sách nhỏ giảng chân tướng, và anh ấy đã vui vẻ nhận chúng.

Khổ nạn của chấp trước vào gia đình

Một cách vô thức, tôi đã phát triển tâm chấp trước vào làm việc, tâm hoan hỷ và truy cầu an nhàn. Khi trời trở lạnh, tôi không còn tập công nữa. Và tôi tìm cách bao biện cho bản thân bằng bài giảng của Sư Phụ nói rằng tu tâm tính quan trọng hơn tập công. Tôi cũng vẫn còn chấp trước tình cảm đối với người học viên đã hồng Pháp cho tôi, do đó tà ác đã lợi dụng sơ hở của tôi.

Vào cuối năm ngoái, tôi trở về nhà với đủ loại quan niệm của người thường để giảng sự thật cho gia đình tôi, thay vì nhớ rằng họ là những người cần được cứu. Cả cha mẹ tôi, vốn đã bị đầu độc sâu sắc bởi ĐCSTQ đã trở nên rất tức giận. Các thành viên khác trong gia đình đe dọa tôi, nói rằng họ sẽ tống tôi vào tù. Hơn thê nữa, cha mẹ tôi nói với tôi rằng nếu tôi còn tiếp tục học Đại Pháp, họ sẽ từ tôi. Đối mặt với những áp lực này, tôi đã muốn trốn chạy khỏi gia đình mình và bỏ mọi thứ lại phía sau. May thay, Sư Phụ đã an bài cho một đồng tu gọi điện cho tôi kịp thời và ngăn tôi làm bất cứ điều gì không đúng đắn mà có thể làm tổn hại đến Đại Pháp.

Vào thời gian đó, điều đau đớn nhất là tôi không thể học Pháp. Các thành viên trong gia đình tôi đã giật lấy bản Chuyển Pháp Luân, và thậm chí còn thu cả máy tính và điện thoại di động để ngăn tôi sử dụng internet. Tôi chỉ có thể nghe bài giảng của Sư Phụ bằng máy Mp3 mà họ không tìm thấy. Ngay khi thức dậy, tôi lại nhẩm Luận ngữ và những bài thơ trong Hồng Ngâm mà tôi nhớ. Tôi khóc và không ngừng xin Sư Phụ gia trì cho tôi. Sau đó, tôi trấn tĩnh lại, tôi nhớ Sư Phụ đã nói rằng không có gì xảy đến với các học viên là ngẫu nhiên. Tôi biết rằng mình chắc hẳn phải có một vài sơ hở. Khổ nạn này là nhắm vào quan niệm người thường và các chấp trước của tôi, và cho dù tôi cảm thấy khó chịu thế nào hay tình hình có vẻ tiêu cực thế nào chăng nữa, thì tất cả đều là tốt. Đó là cơ hội cho tôi tu luyện và tất cả những điều này xảy ra là vì tôi là một học viên.

Tôi nhẩm đi nhẩm lại bài “Kiên định”, “Biệt ai”, “Sư đồ ân”, “Đoạn”, “Nhân quả”. Tôi hướng nội để tìm chấp trước. Tôi tự nhủ: “Mình chỉ muốn học Đại Pháp, Mình chỉ chấp nhận Đại Pháp. Mình sẵn sàng mất tất cả mọi thứ. Nếu đây là an bài của Sư Phụ, mình sẽ chịu đựng cho dù khó khăn đến đâu”. Dần dần tôi không còn thấy kinh khủng nữa. Chừng nào tôi nghĩ về những khổ nạn Sư Phụ phải chịu cho chúng sinh trong thời kỳ Chính Pháp, và những học viên đang phải chịu tra tấn và bức hại trong tù, tôi nhận ra rằng những gì tôi phải chịu không là gì cả.

Người thân của tôi muốn giữ tôi ở bên họ. Tôi ngộ ra rằng tôi không thể thụ động chịu đựng điều này – cựu thế lực đang cố áp đặt khổ nạn lên tôi. Sư Phụ không thừa nhận điều đó và tôi cũng không thừa nhận. Sau khi ngộ ra điều này, tôi thức dậy vào ban đêm để tập công. Cha mẹ tôi trở nên rất tức giận- một người thì chửi mắng tôi, còn người kia thì đánh tôi. Nhưng sau đó họ nhận ra rằng họ không thể ngăn cản tôi tập công, nên cuối cùng họ đành chịu. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi cần phải quay lại làm ba việc nên tôi đến một thành phố khác.

Xác định chấp trước căn bản của tôi

Mặc dù tôi nhanh chóng tìm được một công việc, nhưng chẳng bao lâu tôi đã bê trễ trong việc thực hiện ba việc. Khi tôi học Pháp, tôi không thể giữ tập trung. Tôi không tích cực giảng chân tướng cho người lạ. Hay thậm chí cho dù có làm thì hiệu quả cũng không tốt, và tôi không tập công đều đặn.

Một lần tôi mơ rằng mình được báo là sẽ nhận được bằng đại học. Hầu như tất cả mọi người đến đó đều nhận được bằng, trừ tôi. Tôi rất buồn về chuyện này. Sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy rất bứt rứt. Bên cạnh chấp trước truy cầu an nhàn, tôi cảm thấy rõ là cựu thế lực đang can nhiễu đến tôi. Chúng muốn tôi không còn tự tin làm ba việc và tinh tấn tu luyện sau khổ nạn với gia đình.

Gần đây, sau khi đọc vài bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ (tiếng Trung), cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao con ma mệt mỏi có thể can nhiễu đến mình: Chủ ý thức của tôi không đủ mạnh, và tôi coi những quan niệm như là: “Tôi quá mệt mỏi” hay “ Ngủ thật là thoải mái” là tư tưởng của chính mình. Có lúc tôi ngủ say đến nỗi thậm chí không nghe được tiếng chuông báo thức. Khi tiếp tục nhìn vào trong, tôi nhận ra tâm chấp trước vào truy cầu an nhàn của mình. Khi một bạn đồng tu nói rằng trước đây tôi quá coi mình là trung tâm, lúc đó tôi đã cảm thấy bất công. Nhưng thực tế là tôi đã không dám đối mặt với vấn đề của mình và sai lầm mà coi những tư tưởng can nhiễu là chính mình.

Trong tương lai, tôi sẽ cố gắng hết sức để tu luyện tốt hơn. Tôi sẽ hướng nội để tu tốt bản thân, tinh tấn làm ba việc, và không phụ lòng Sư Phụ.
Xin hợp thập trước Sư Phụ tôn kính vĩ đại!

Xin hợp thập trước các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/21/明慧法会–如果可以选择-我选择更早得法-232462.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/3/121757.html
Đăng ngày: 29-12-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share