Bài viết gửi Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm trên mạng Internet lần thứ Bảy dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của Vũ Liên, đệ tử đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2010] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Nhìn lại chặng đường mười một năm qua, từ tu luyện cá nhân tới tu luyện chứng thực Pháp, đúng là buồn vui lẫn lộn. Tôi sâu sắc nhận thức được tất cả những chịu đựng và khó khăn mà Sư phụ đã phải gánh chịu để cứu độ chúng ta. Để đáp lại sự từ bi vô hạn của Sư phụ, tôi chỉ có thể tu luyện tốt hơn nữa để hoàn thành sứ mệnh của mình.

Giải cứu các bạn đồng tu với tâm thuần tịnh

Cuối năm 2009, hai bạn đồng tu ở địa phương đã bị bắt và bị đưa đến trung tâm giam giữ. Một học viên thứ ba đã gợi ý rằng tôi nên tìm số điện thoại của trung tâm đó và phơi bầy sự bức hại của tà ác.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi sau khi học Pháp, một giọng nói bất ngờ vang lên bảo tôi “Hãy đi tìm học viên A.” Tôi ngộ ra rằng học viên này chắc phải có số điện thoại đó. Tôi đã nhờ một nữ học viên tìm cô ấy vào sáng hôm sau. Ngày thứ hai, nữ học viên này quay lại và đưa cho tôi tên và số điện thoại của người quản lý trung tâm giam giữ đó. Từ đáy lòng, tôi thật sự biết ơn sự từ bi của Sư phụ.

Chúng tôi đã đăng tên và số điện thoại của người quản lý trung tâm giam giữ lên trang web Minh Huệ. Và các đồng tu địa phương bắt đầu việc giải cứu hai học viên bị bắt giữ. Họ đến đồn cảnh sát với các thành viên của gia đình hai đồng tu để yêu cầu cảnh sát thả hai đồng tu đó ra. Một trong những người con trai của một đồng tu bị bắt đã đề nghị tôi đi cùng họ. Con trai và con gái của người đồng tu kia và các đồng tu khác đều nói, “Hãy đi cùng chúng tôi để yêu cầu cảnh sát thả họ ra!” Tuy nhiên, lúc đó tôi lại thấy sợ. Vì thế tôi nói với họ, “Tôi sẽ trở về nhà để chỉnh lại trạng thái này; nếu tôi bình tĩnh và định lại được, ngày mai tôi sẽ đến đòi thả các đồng tu.

Trên đường về nhà, tôi liên tục nhìn vào trong. Tại sao con cái của những người đồng tu bị bắt lại đề nghị tôi đi cùng? Tôi phát hiện ra rằng tôi sợ mất đi cuộc sống thoải mái và tôi sợ bị bắt giữ. Trong quá khứ, tôi đã từng bị tà ác bắt một vài lần. Tôi vẫn còn nỗi sợ đó, và tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa phủ nhận hoàn toàn sự bức hại. Và tôi cũng có cảm giác tự hài lòng với bản thân. Tôi nghĩ rằng tôi đã làm đủ tốt trong việc phối hợp với các thành viên trong gia đình của các học viên bị bắt giữ. Nhưng trong tâm tôi, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ giảng thanh chân tượng cho người trưởng đồn cảnh sát để cứu ông ấy và để yêu cầu tự do cho hai học viên kia. Tôi đang bí mật tự bảo vệ bản thân. Tôi đã không làm theo yêu cầu của Sư phụ về việc “việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (‘Giảng Pháp ở Pháp hội Washington D.C năm 2002′)

Tôi nhớ rõ nét mặt của những thành viên trong gia đình người bạn đồng tu bị bắt giữ, những người đã đặt hy vọng vào chúng tôi. Tôi bỗng thấy được đó đều là sự an bài của Sư phụ. Sư phụ đang giúp tôi, một đệ tử đại Pháp trong giai đoạn chứng thực Pháp. Sau khi tôi sáng tỏ điều này, tôi trở nên quyết tâm đến giảng rõ sự thật cho người trưởng đồn cảnh sát và yêu cầu họ thả hai học viên kia.

Vào buổi chiều, sau khi tôi trở về nhà sau buổi học Pháp, tôi tự hỏi bản thân, tôi còn tâm chấp trước nào khi quyết tâm giúp giải cứu các bạn đồng tu? Sau đó, tôi nhận ra mình còn tâm chứng thực bản thân và tâm hiển thị. Sau khi tôi loại bỏ những tâm này, từ “trách nhiệm” xuất hiện trong đầu tôi. Tôi đang chuẩn bị giải cứu đồng tu và cứu độ chúng sinh vì trách nhiệm của mình, và tôi nên làm việc đó với một tâm thuần tịnh. Sau đó, tôi lại nghĩ: Cho dù ngày mai người trưởng đồn cảnh sát và các nhân viên cảnh sát có phản ứng thế nào đi nữa, thì mình cũng không thể bị họ làm cho lung lay.

Ngày tiếp theo, tôi và ba người bạn đồng tu cùng đến đồn cảnh sát. Chúng tôi giảng chân tướng cho người trưởng đồn cảnh sát. Lúc này, người cảnh sát mỉm cười, và ông ấy đứng lại để nói chuyện với chúng tôi. Cuối cùng, ông ấy đồng ý thả hai người đồng tu, và thậm chí ông ấy còn gọi những nhân viên chịu trách nhiệm việc bắt giữ này đến trước chúng tôi. Rất nhanh chóng, hai đồng tu được thả về nhà.

Trong suốt giai đoạn đó, rất nhiều đồng tu đã hợp tác với nhau để phát chính niệm nhắm thẳng vào đồn cảnh sát để giải thể tà ác. Một vài đồng tu viết thư giảng rõ chân tượng cho người trưởng đồn cảnh sát và các viên chức khác, một vài đồng tu gọi điện hoặc gửi tin nhắn; và các đồng tu ở nước ngoài cũng gọi điện đến đồn cảnh sát để giảng chân tướng. Nỗ lực của họ đã có hiệu quả lớn trong việc thanh trừ tà ác trong quá trình giải cứu các đồng tu.

Thêm vào đó, còn một điều mà tôi muốn chia sẻ là hiệu quả của các cuộc gọi điện thoại là rất tốt. Khi chúng tôi nói chuyện với người trưởng đồn cảnh sát, người phó đồn và các nhân viên khác, họ đều nói họ đã nhận được các cuộc điện thoại giảng thanh chân tướng. Họ nói họ đã nhận được các cuộc điện thoại và các tin nhắn của chúng tôi từ sáng cho tới tận đêm. Chúng tôi nói với họ: “Những cuộc điện thoại và tin nhắn đó là tốt cho anh. Anh nên chọn cho mình một tương lai tốt đẹp. Nếu anh thả những học viên Pháp Luân Công ra, anh sẽ không còn nhận được quá nhiều những cuộc điện thoại đó nữa.” Họ nhìn chúng tôi và mỉm cười. Qua nét mặt của họ, chúng tôi có thể nói rằng họ đã hiểu rõ sự thật.

Sau khi hai học viên được thả từ trung tâm giam giữ, những nhân viên ở đó đã nói với người trong gia đình họ “Xin hãy nói với các học viên Pháp Luân Công đừng gọi điện cho chúng tôi nữa.

Tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, tiêu trừ sự bức hại của tà ác

Cuối tháng Mười năm 2009, hai thành viên trong gia đình tôi qua đời. Tà ác đã lợi dụng chấp trước vào tình cảm thân nhân của tôi. Tôi đã không thể chú tâm làm tốt ba việc, trong khi cả tâm và thân tôi đều thấy rất mệt mỏi. Vào một buổi trưa, chị tôi nhờ tôi làm một vài bản copy của tuần báo Minh Huệ, nhưng tôi chỉ muốn chợp mắt trước đã. Tuy nhiên, tôi không thể ngủ được, và đột nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó lướt qua mình giống như một làn gió lạnh, và tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Khi tỉnh dậy, thắt lưng của tôi không còn chút sức lực nào. Nó đau như thể tôi bị trật khớp xương. Không kể tôi cố sức dùng tay và chân thế nào, tôi không thể xoay người. Có cảm giác như thân trên và thân dưới của tôi đã tách rời nhau ở vùng thắt lưng. Tôi nằm đó và không cử động được. Nếu cử động, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng.

Sau đó tôi bắt đầu có những tư tưởng người thường: nếu mình không dậy được nữa, thì từ nay mình biết sẽ sống thế nào đây? Sau một thời gian dài, cuối cùng tôi cũng nhớ ra là phải phát chính niệm. Nhưng khi phát chính niệm, tôi liền bị nghiệp tư tưởng can nhiễu. Điều này xảy ra hai, ba lần. Nửa giờ sau, tôi vẫn không thể cử động.

Lần này, tôi bắt đầu hướng nội để tìm hiểu xem tôi đã có thiếu sót gì để tà ác lợi dụng. Tôi nhận ra chấp trước truy cầu an nhàn và lười biếng. Sư phụ đã giảng rằng tập công là cách nghỉ ngơi tốt nhất, nhưng tôi lại đi ngủ thay vì luyện công. Và tôi còn có rất nhiều chấp trước vào tình thân quyến với các thành viên trong gia đình. Tôi không đặt ba việc lên hàng đầu. Sau khi nhận ra những chấp trước này, tôi đã tiêu trừ chúng. Tôi tập trung chính niệm vào vùng thắt lưng đau của mình, và tôi đã xin Sư phụ gia trì giúp để tôi loại trừ tà ác. Tôi phát chính niệm trong nửa giờ, và đã cảm thấy khá hơn, nhưng tôi vẫn không thể cử động được.

Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục phát chính niệm. Lúc đó, tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng “Các Pháp thân của tôi sẽ liên tục bảo hộ cho đến khi chư vị có thể tự bảo hộ được bản thân mình.” (“Bài giảng thứ Ba trong Chuyển Pháp Luân) Sau đó, tôi trở nên tự tin hơn trong việc loại trừ tà ác. Tôi tiếp tục phát chính niệm và xin Sư phụ gia trì. Tôi cảm thấy như mình có thể cảm nhận được tất cả các tế bào trong cơ thể, và tôi đã yêu cầu tất cả các sinh mệnh trong cơ thể tôi phải nghe theo sự chỉ dẫn của tôi: Tôi phải đứng dậy. Sau khi tôi phát chính niệm một lúc, tôi xoay người được, nhưng vẫn không thể đứng dậy và tôi vẫn cảm thấy rất đau.

Tôi nằm sấp bụng và di chuyển chậm chạp tới mép giường. Cả hai chân của tôi đều rơi xuống đất, nhưng tôi vẫn không thể đứng dậy. Tôi quỳ trên sàn nhà và tiếp tục phát chính niệm: Kể cả nếu tôi đã từng có một thỏa thuận trong quá khứ với cựu thế lực, tôi sẽ hoàn toàn phủ nhận chúng, tôi phải đứng dậy để làm các bản sao tuần báo Minh Huệ.

Tôi đã phát chính niệm một lúc lâu, tôi bám vào mép giường và đứng dậy. Sau đó tôi đi dọc tường. Lúc đó là 4h30 chiều. Tôi tới bên máy tính và dành hơn một giờ đồng hồ để làm vài bản sao tuần báo Minh Huệ. Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ chiều, tôi đưa những bản sao đến cho chị tôi. Tôi bước đi rất chậm chạp và tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi cử động lưng. Nhưng tôi đã nghĩ, tôi sẽ không chấp nhận sự bức hại của tà ác dưới bất cứ hình thức nào, tôi phải tự mình chuyển tài liệu tới cho chị tôi.

Sau khi tôi tới nhà anh tôi, tôi đã nghĩ rằng nếu tôi đi đến trước mặt họ như thế này, nó có thể cản trở việc họ được cứu. Ngay sau khi có suy nghĩ đó, toàn thân tôi đã được bình phục hoàn toàn. Tôi nhanh chóng đi lên cầu thang, gõ cửa nhà họ và giúp họ nấu bữa tối.

Sau khi vượt qua được khảo nghiệm này, tôi đã ngộ ra rằng chỉ cần chúng ta vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp và chúng ta có thể làm mọi điều mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm, thì không có khảo nghiệm nào mà chúng ta không thể vượt qua.

Học Pháp tốt, hướng nội và đề cao tâm tính

Hơn một năm trước, một vài người điều phối muốn nhiều học viên từ một nhóm khác đông hơn cùng phối hợp hình thành chỉnh thể. Tôi đã nghĩ rằng nếu như người điều phối trong khu vực của tôi chủ động hợp tác với những người điều phối khác, sẽ có nhiều hơn những người điều phối là học viên sẽ tham gia với họ. Và khi đó chúng tôi có thể hình thành một nhóm lớn giữa tất cả các học viên. Vì vậy, tôi đã hẹn gặp một nữ điều phối viên. Tôi mời cô ấy tới nhà để bàn về việc khi nào và bằng cách nào chúng tôi có thể nói chuyện với những người điều phối khác. Không như mong đợi, người nữ đồng tu này lại nói xấu tôi trước mặt một người điều phối khác. Cô ấy nói tôi đang lợi dụng cô ấy khi nhờ cô ấy làm việc gì đó. Tôi cảm thấy điều này không công bằng và rằng tôi bị oan uổng. Sau đó, tôi trở nên rất thất vọng và không muốn dính dáng vào bất kỳ việc gì về điều phối nữa.

Những học viên khác đã chú ý đến vấn đề của tôi và họ trao đổi với tôi dựa trên quan điểm của Pháp. Tôi cũng dành rất nhiều thời gian học Pháp và hướng nội để tìm ra chấp trước đã dẫn đến kết quả tiêu cực như vậy. Tôi nhận ra tôi chấp trước vào truy cầu danh tiếng. Mặc dù tôi đang nghĩ đến cả nhóm, tôi vẫn có ý niệm rằng nếu tôi làm điều này tốt, tôi có thể hiển thị bản thân. Tôi đã kiêu ngạo và chỉ thích được nghe những điều dễ chịu – đó là tại sao mà người nữ học viên kia đã chỉ ra thiếu sót của tôi với người khác. Tôi cũng đã có tâm oán trách, than phiền và bất bình. Tôi dễ dàng bị dao động bởi người khác, tôi không thích những người nói tôi không tốt. Tôi dựa dẫm vào các đồng tu khác, tôi đã không muốn lo lắng và nghĩ xem làm thế nào để có thể có sự hợp tác giữa những đồng tu. Đó là lý do tại sao người nữ đồng tu này nói rằng tôi đang lợi dụng cô ấy.

Tại thời điểm đó, tôi đã luôn dự định giải thích với các đồng tu khác về điều đó. Bây giờ, tôi nhận ra rằng đó cũng là một chấp trước muốn chứng thực bản thân. Tôi cũng hiểu ra rằng tôi nên đề cao tâm tính và nhẫn. Tôi nên nhẫn với các đồng tu khác và không nên dao động bởi hành vi của họ, bất kể là nó tốt xấu ra sao.

Khi tôi nhận ra chấp trước của mình, tôi cảm thấy thân thể của mình trở nên ngày càng to lớn hơn. Tôi ở tầng một, nhưng tôi cảm thấy thân thể tôi đã chạm tới tầng hai, sau đó là tầng ba, và sau đó lên tới tận tầng sáu. Tôi biết là Sư phụ đang khích lệ tôi bởi vì tôi đã đề cao tâm tính.

Từ bỏ tự ngã, phối hợp với các đồng tu như một chỉnh thể

Thông qua học Pháp, tôi ngộ được rằng mọi học viên đều nên phối hợp với cả nhóm, chứ không phải dựa dẫm vào những người điều phối viên.

Tôi cũng ngộ ra rằng tôi nên từ bỏ tự ngã và loại trừ tâm sợ hãi về việc bị hại. Khi tôi phối hợp với các học viên, tôi đã gặp những học viên đưa ra những nhận xét vô trách nhiệm sau lưng tôi. Những người đó cũng đang tạo cơ hội tốt cho tôi đề cao. Và bây giờ, tôi sẽ không tiếp nhận sự việc một cách thụ động nữa, chỉ cần điều gì đó là cần thiết cho cả nhóm, thì tôi sẽ làm. Và tôi cũng không phân biệt đối xử với các học viên nữa; tôi phối hợp với họ như một chỉnh thể. Bất kể những học viên đó đến từ đâu, nếu họ cần chúng tôi phát chính niệm để hỗ trợ, tôi sẽ xuất công năng gia trì đồng tu hoặc trực tiếp đối diện giao lưu với họ. Nếu tôi tìm thấy một vài sơ hở trong việc hợp tác chỉnh thể, tôi sẽ gợi ý phương cách giải quyết hoặc âm thầm hòa giải vấn đề.

Vì tôi từ bỏ càng nhiều tự ngã, tôi cũng tham gia nhiều công tác hơn và cũng có nhiều cơ hội cho tôi tu luyện tâm tính của mình. Bất cứ điều gì tôi gặp cũng không phải là ngẫu nhiên, nó xảy ra là để cho tôi tu luyện. Bây giờ, khi tôi phát chính niệm, tôi có thêm một niệm “Hãy để công của tôi cộng hưởng với công của các học viên khác trong nhóm hoặc trên toàn thế giới.” Tôi ngộ ra rằng chính niệm của tôi theo cách đó đạt được sức mạnh rất lớn. Tôi cũng ngộ ra rằng, để hình thành một chỉnh thể thì đệ tử đại Pháp phải đồng tâm, và công của chúng ta có thể được cộng hưởng với nhau. Bằng cách này, chúng ta có thể chân chính hình thành một chỉnh thể không thể bị phá hủy, và công của chúng ta sẽ hình thành một Pháp võng để tiêu trừ tất cả các tà ác và chúng ta có thể cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Tôi đã đọc vài bài báo trên tuần báo Minh Huệ rằng phát chính niệm trong một thời gian dài để tiêu trừ tà ác đã phát huy tác dụng tốt. Những học viên địa phương của chúng tôi cũng gợi ý rằng chúng tôi nên phát chính niệm trong một thời gian dài. Một hôm vào buổi chiều, khi chúng tôi đang phát chính niệm, tôi đã nghĩ tới việc kết hợp công của tất cả các học viên để ngăn chặn tà ác. Vì thế tôi làm thế đơn thủ lập chưởng, và lập tức đi vào trạng thái nhập định. Tôi cảm thấy một năng lượng mạnh ở bàn tay của mình, vô số Pháp khí phát ra từ thân thể tôi và tiêu trừ tà ác. Ở những không gian khác có vô số thần lôi phát nổ đã tiêu hủy tà ác. Thần thông của đệ tử Đại Pháp đã tiêu trừ tà ác, công của chúng tôi được cộng lực với nhau và trở thành những ánh kim quang. Những Pháp khí khác nhau của các học viên đều nhắm thẳng vào tà ác từ các góc khác nhau. Chúng tôi đã phát chính niệm trong hai tiếng, và rất nhiều tà ác đã bị giải thể. Tôi cảm thấy không gian của mình trở nên thật kiền tịnh và sau đó thân thể của tôi rất nhẹ nhàng.

Trên đây là những chia sẻ cá nhân của tôi. Hãy duy trì chính niệm và hành động, hoàn thành thệ ước lịch sử của đệ tử đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/20/明慧法会–修去人心-正念配合营救同修-232485.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/1/121711.html
Đăng ngày 14-12-2010. Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share