Bài viết cho Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ Bảy dành cho các học viên tại Trung Quốc

Được kể bởi một học viên tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2010] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi năm nay 66 tuổi. Vợ tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996. Chúng tôi có nuôi vài con bò để bán sữa. Trước khi tu luyện, chúng tôi thường pha thêm nước vào sữa để bán, nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, chúng tôi đã dừng việc đó. Sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe tôi được cải thiện và tâm tính tôi được đề cao. Tôi có thể dễ dàng chở 100 cân sữa bằng xe đạp và vẫn cảm thấy như có ai đó đang đẩy xe tôi.

1. Bỏ qua được mất cá nhân và đề cao tâm tính

Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi dần dần từ bỏ chấp trước về truy cầu lợi. Một lần, tôi nhìn thấy vợ mình đang vắt sữa bò và bà ấy đã pha thêm một ít nước để tăng lượng sữa trong xô. Tôi đã nói với bà rằng không nên pha dù chỉ là một vài giọt nước vào sữa. Thêm vào dù chỉ vài giọt nước, tâm chúng ta sẽ không thuần tịnh và chúng ta không đáp ứng tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Bây giờ, dù sữa đặc hay loãng, chúng tôi không bao giờ pha thêm nước vào sữa.

Tôi thường ghi chép lại mỗi lần đưa sữa cho các khách hàng và sẽ thu tiền vào cuối mỗi tháng. Sau đó, khi tôi đã nhận thức tốt hơn về Pháp, tôi để khách hàng tự ghi chép và thanh toán tiền vào cuối mỗi tháng. Từ đó đến giờ chỉ có rất ít nhầm lẫn xảy ra.

Một lần, một ông già đưa trả tôi 100 tệ cho số tiền sữa vốn lẽ ra chỉ có 80 tệ, do đó tôi đã trả lại ông 20 tệ. Ngày hôm sau, ông bảo tôi rằng bị thiếu 100 tệ và khăng khăng là ông đã đưa tôi 200 tệ. Tôi đã bảo ông rằng điều đó không thể có. Sau đó, tôi nhận ra rằng không có gì là ngẫu nhiên đối với một người tu luyện, và nó có thể là tôi đã có một món nợ với ông ta. Khi tôi quay lại, ông già nói rằng ông biết tôi sẽ quay lại. Nghe điều đó, tôi cảm thấy thực sự tức tối, nhưng tôi nghĩ“Nếu chẳng động đến tâm linh người ta, thì không đáng kể.”(“Chuyển hóa nghiệp lực”, Bài giảng thứ Tư,Chuyển Pháp Luân) Tôi đã đưa ông ta 100 tệ và nói nếu ông tìm thấy tiền ông có thể trả lại cho tôi, nhưng ông ta không bao giờ làm vậy.

Một lần khác, một người đàn ông làm việc ở vùng chúng tôi không thể trả nổi tiền sữa cho con anh. Anh đã yêu cầu được chậm thanh toán cho đến tận tháng sau. Tôi đã đồng ý, nhưng anh lại tiếp tục nợ tiền trong vòng vài tháng và đã nợ tổng cộng 120 tệ. Đến Tết, anh nói rằng sẽ trả sau Tết và tôi đã đồng ý. Sau đó anh ta rời khỏi thị trấn. Tôi biết rằng đây là một khảo nghiệm tâm tính cho mình, do đó tôi rất bình thản.

Sau khi đắc Pháp, tôi đã cảm nhận được thay đổi cả về tâm và thân. Được trải nghiệm về sự vĩ đại của Đại Pháp, tôi biết mình nên ủng hộ Đại Pháp bằng bất kỳ cách nào mà tôi có thể. Khi ra ngoài đưa sữa và gặp những người có tiền duyên, tôi sẽ cho họ mượn sách Đại Pháp. Tôi dùng nhà mình cho nhóm học Pháp chung. Tôi mua một máy ghi đĩa, một đầu máy video và dành 7500 tệ mua một chiếc máy tính vào năm 1997. Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, con trai tôi đã tải các bài giảng và tài liệu vào máy tính. Do đó các viên chức không hề tìm thấy gì khi họ đến lục soát nhà tôi.

2. Duy hộ Đại Pháp và Giảng rõ sự thật

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, tôi đã dùng cơ hội đi đưa sữa để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi khi tôi nghe một ai đó nói điều xấu về Đại Pháp, tôi sẽ dừng lại và giảng chân tướng cho họ. Tôi nói với mọi người rằng “Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi thường pha thêm nước vào sữa. Chỉ cần pha thêm một ít nước vào mỗi mẻ sữa, tôi có thể thu thêm được 600 tệ mỗi tháng. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã dừng việc pha nước vào sữa. Vậy anh có nói Pháp Luân Công là tốt không?” Họ đồng ý. Có những người bán sữa khác thường không tìm được đủ khách hàng, còn tôi thì không có đủ sữa để đáp ứng nhu cầu mua.

Tôi thường đưa sữa đến cho các gia đình của các nhân viên Cục An ninh. Tôi cũng đưa sữa cho giám đốc Cục Tư pháp. Ông đã hỏi tôi còn tập luyện Pháp Luân Công không. Tôi bảo ông rằng ông có thể thấy tôi khỏe mạnh thế nào và tôi không phải uống dù chỉ một viên thuốc từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi cũng bảo ông rằng có 100 triệu người đang tập luyện môn này, do đó thử tưởng tượng xem đất nước đã tiết kiệm được bao nhiêu là tiền chi phí thuốc men!

Tôi thường gặp một cậu bé giao báo khi đi đưa sữa. Đầu óc cậu ta bị đầu độc nặng bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi đã đưa cậu vài tài liệu về Pháp Luân Công. Sau khi đã hiểu rõ sự thật, cậu hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Công muôn năm!”

Tôi thường đến một nhà hàng để ăn mỳ và nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và khuyến khích họ nhẩm thuộc câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Có một ông già cũng thường đến nhà hàng. Cháu gái ông làm việc cho Cục An ninh. Ông đã kể với mọi người rằng vài người tập luyện Pháp Luân Công đã “tự thiêu”. Khi nghe thấy điều này, tôi đã bảo ông rằng các học viên Pháp Luân Công không làm thế. Mỗi khi nhìn thấy ông, tôi lại nói chuyện với ông, và nói với ông rằng vụ tự thiêu là do ĐCSTQ dàn dựng và rằng ĐCSTQ đang nói dối.

Tôi đã giảng thanh chân tướng với một chỉ đạo viên của đồn cảnh sát. Sau khi biết sự thật, anh đã nói rằng anh muốn tập Pháp Luân Công, nhưng không phải bây giờ. Anh sợ bị ĐCSTQ bức hại. Anh nói sẽ tập luyện sau khi về hưu.

Thỉnh thoảng, những người mà không biết sự thật về Pháp Luân Công đã nói với tôi “Chính phủ không muốn anh tu luyện nhưng anh vẫn đang truyền bá Pháp Luân Công. Anh không muốn bị bắt chứ?” Tôi trả lời “Tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt. Tại sao tôi lại bị bắt chứ?”

Khi tôi đi đưa sữa, tôi đã đặt những tài liệu Đại Pháp vào thùng sữa để nhiều người có thể thấy tài liệu khi họ thức dậy vào buổi sáng. Tôi thường giúp gửi các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp đến cho những học viên khác khi ra ngoài đưa sữa.

Năm 2001, một học viên thường phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng đã bị bắt. Sai đó, cảnh sát đã đến nhà tôi, nói rằng họ muốn mua gia súc. Tôi có thể nói rằng những người đó không giống những người mua gia súc, nên tôi đã nói với họ “Các anh không ở đây để mua gia súc.” Họ trả lời “Chúng tôi đến từ đồn cảnh sát. Anh không tập Pháp Luân Công chứ?” Tôi đáp “Có, tôi có tập.” Họ hỏi “Anh vẫn tập à?” Tôi đáp “Phải. Đó là một môn tập luyện tốt, tại sao tôi lại không nên tập?” Họ đã tìm thấy vài tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và sách Đại Pháp trong nhà tôi và đã bắt giữ tôi. Tôi đã bị giam ba ngày tại đồn cảnh sát. Họ đã muốn biết ai phân phát tài liệu và đe dọa tôi rằng nếu tôi không hợp tác với họ, các con bò sữa của tôi sẽ bị bỏ đói cho đến chết. Nhưng tôi kiên quyết không nói với họ.

Vợ, con trai và con gái tôi đều là học viên. Khi vợ tôi bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức, con trai tôi đã phải rời nhà để tránh bị bức hại. Mẹ vợ tôi đã 80 tuổi phải ở nhà một mình. Bà đã đến cục An ninh để tìm tôi. Tôi được thả sau khi bị giam giữ 3 tháng. Một cảnh sát đã đến nhà tôi để cố gắng tống tiền tôi 20000 tệ. Anh ta bảo rằng nếu tôi không đưa tiền, anh ta sẽ bắt bò của tôi. Sau đó, tôi đã kể với một nhân viên cảnh sát về hưu, vốn là một khách hàng của tôi về tình cảnh của mình. Ông đã gọi điện cho con trai ở Cục An ninh để giúp tôi.

Con trai tôi đã bị bức hại và buộc phải rời nhà. Khi nó quay về nhà vào nửa đêm, hai nhóm cảnh sát đã chặn cửa trước và cửa sau nhà tôi và vào nhà để tìm nó. Họ tìm mọi ngóc ngách trong nhà mà không tìm được người. Trong khi thực tế thì con trai tôi đang trốn trong nhà. Đó là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ nên cảnh sát đã không thể nhìn thấy nó. Sau đó, cảnh sát ép tôi đưa họ tới nhà một trong số những người họ hàng sống quanh đó. Tôi đã đưa họ tới khu nhà và bảo rằng tôi không nhớ số căn hộ. Cảnh sát đã gõ cửa từng phòng vào nửa đêm và đã khiến cư dân bực tức nguyền rủa họ. Cảnh sát phát điên lên. Khi tôi về nhà thì con trai tôi đã an toàn rời đi.

Thời điểm đó, cảnh sát thường đến lục soát nhà và hăm dọa chúng tôi, nhưng tôi không hề sợ. Sau này, tôi đã đường đường chính chính giảng chân tượng về Pháp Luân Công cho họ.

3. Minh bạch các Pháp lý và Vượt qua sinh tử

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trở nên khỏe mạnh và không bao giờ phải uống thuốc. Không kể là bất kể loại bệnh tật nào xuất hiện, tôi đều hành xử theo yêu cầu của Pháp và giữ tâm tính. Cơ thể tôi đã có sự thay đổi lớn lao. Tôi có thể cảm thấy đó là Sư phụ đang thanh lý thân thể cho tôi.

Một lần, tôi đang lái xe đạp trên đường đi đưa sữa. Khi tôi ở trên một ngọn đồi, một chiếc ôtô với toa moóc đã tăng tốc phía trước tôi rồi lại dừng lại đột ngột. Tôi đã cố dừng xe, nhưng không thể tránh đâm sầm vào nó. Đầu tôi đập vào chiếc toa moóc. Giảm xóc trước của xe đạp bị gẫy gập và sữa chảy lênh láng khắp nơi. Chiếc ôtô đã dừng lại rồi lại lập tức chạy đi. Tôi biết đó là một nỗ lực ở không gian khác nhằm lấy đi sinh mệnh của tôi. Tôi đứng dậy và chạm tay lên trán. Có máu chảy, nhưng tôi dùng tay ấn vào trán và đi về nhà. Sau khi sửa xe đạp, tôi đặt một thùng chứa sữa mới lên xe và tiếp tục đi đưa sữa như chưa có gì xảy ra.

Năm 2004, tôi xuất hiện triệu chứng bị đột quỵ. Mặt và cơ thể tôi bị co giật và tôi bị chảy nước dãi. Nó trở nên nghiêm trọng hơn, khi chủ ý thức của tôi không còn trạng thái thanh tỉnh. Trong các bữa ăn, tôi đặt xương thừa trở lại vào bát ăn mà không hay biết. Con gái tôi đã đưa tôi về nhà nó. Mỗi ngày tôi đều phát chính niệm, học Pháp, và ra ngoài phân phát tài liệu giảng chân tướng. Khi tôi ra ngoài phát tài liệu thì đầu óc tôi lại trở nên minh mẫn và chân tôi ngừng đau. Tuy nhiên, khi tôi về nhà, các triệu chứng lại tái phát. Con rể tôi nói “Bố hãy đến bệnh viện đi.” Tôi bảo“Từ khi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, bố chưa từng nghĩ đến việc đi bệnh viện.” Một ngày, tôi ở nhà một mình và ngủ thiếp đi. Tôi mơ về một tiền kiếp trong quá khứ. Tôi khi đó là một thanh niên đang đứng trên một sườn đồi và đang ném những hòn đá xuống. Một hòn đá đã vô tình trúng một người và giết chết người đó. Khi tôi nghe âm thanh lúc hòn đá va vào đầu người kia, tôi thình lình tỉnh giấc. Tôi nghĩ rằng người đó có thể đang quay lại để đòi món nợ này. Khi con gái tôi về nhà, chúng tôi đã cùng phát chính niệm để tìm cách thiện giải với người đó. Sau một tiếng phát chính niệm, cơn đau đầu của tôi biến mất, và cơ thể tôi trở về trạng thái bình thường.

4. Thiết lập điểm phân phối tài liệu để cứu độ chúng sinh

Năm 2003, chúng tôi chuyển đến một ngôi làng không xa thành phố. Khi chúng tôi mới đến, dân làng không hiểu chúng tôi hay tại sao chúng tôi lại tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi thuê một người thanh niên trẻ chăn nuôi bò. Một dân làng đã hỏi anh tại sao anh dám làm việc cho một gia đình vốn không sợ bị giết chết. Người đàn ông đã nói với dân làng về tư cách đạo đức của chúng tôi và rằng chúng tôi không hề giống như những vu khống mà truyền thông nhà nước tuyên truyền. Sau một thời gian, thông qua nỗ lực và cống hiến của chúng tôi, dân làng đã dần dần chấp nhận chúng tôi.

Một lần đường ống nước trong làng bị vỡ và rò rỉ rất nhiều nước trên đường, và không ai quan tâm đến việc đó cả. Vào mùa đông, nó hình thành một lớp băng dày khiến mọi người phải cẩn thận khi bước qua để tránh bị trượt. Những người hàng xóm của tôi và tôi đã nói với nhau về việc sửa đường nước. Họ bảo rằng chính quyền xã đã biển thủ tiền quỹ dùng cho việc sửa chữa rò rỉ nước, do đó ống nước đã bị để đó không được sửa chữa suốt cả năm. Tôi nói tôi có thể tặng tiền và vật liệu và bảo với những người hàng xóm tìm người sửa chữa. Tôi đi mua ống, phụ kiện máy móc và bắt đầu đào rãnh. Mọi người xung quanh khu xóm đã đến giúp đỡ, và đường ống vỡ đã nhanh chóng được sửa và băng trên đường được dọn dẹp đi. Chính quyền xã đã trả tiền công cho những người dân làng tham gia sửa chữa. Dân làng đã nói với các viên chức rằng một học viên Pháp Luân Công đã cung cấp vật liệu, ống nước. Các viên chức nói rằng họ sẽ hoàn lại tiền cho tôi vì tôi không phải người làng. Sau đó, họ trả cho chúng tôi phần phụ kiện máy móc. Qua việc này, dân làng đã rất ấn tượng và nói rằng Pháp Luân Công là tốt.

Thông thường, chúng tôi sử dụng mọi cơ hội để giảng thanh chân tướng cho dân làng. Tôi treo Cửu bình và các tài liệu khác trong những chiếc túi nhựa treo trên các cây ngô để người dân có thể xem chúng khi họ làm việc ngoài cánh đồng.

Một lần một người dân làng bị một chiếc xe ôtô đâm phải. Đang là mùa thu hoạch và ông cần giúp đỡ công việc đồng áng, nhưng ông không tìm được ai, kể cả khi ông đề nghị trả 50 tệ mỗi ngày. Khi tôi nghe chuyện, tôi tình nguyện giúp đỡ và làm việc 4-5 ngày liền. Tôi đã giảng sự thật về Pháp Luân Công cho cả gia đình ông và giúp họ thoái Đảng. Sau đó ông muốn trả tôi tiền, nhưng tôi từ chối.

Mỗi khi tôi nghe rằng có ai đó cần sự giúp đỡ, tôi sẽ chủ động giúp đỡ và sau đó nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Khi công việc kết thúc, tôi không nhận bất kỳ khoản tiền công nào. Sau đó, mỗi khi ai đó cần giúp đỡ, họ đều nghĩ đến tôi và nói “Hãy đi tìm học viên Pháp Luân Công.” Trong những năm gần đây, chúng tôi đã giúp đỡ rất nhiều người. Dân làng đã biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nhiều người đã thoái Đảng.

Năm 2005, chúng tôi muốn thiếp lập một điểm phân phối tài liệu, nhưng cả hai vợ chồng tôi đều thất học nên đã không thực hiện được. Sau đó, tôi đọc một bài chia sẻ trên tuần báo Minh Huệ rằng một học viên 80 tuổi đã học cách vận hành máy vi tính. Chúng tôi sau đó đã mua một chiếc máy vi tính, một máy in và một máy photo để thiếp lập điểm phân phối tài liệu. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, chúng tôi đã bắt đầu điều hành điểm tài liệu của chúng tôi và cung cấp tài liệu cho các học viên gần đó. Tôi đã học cách in tài liệu và in đĩa CD. Những năm gần đây, chúng tôi đã tham gia vào nhiều dự án để cứu độ chúng sinh.

Trong giai đoạn cuối cùng của tiến trình Chính Pháp, chúng tôi muốn theo Sư phụ, làm tốt ba điều và cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.

Con cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/7/231680.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/22/121546.html
Đăng ngày 10-12-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share