Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-07-2020] Tôi đã đọc cuốn sách Pháp Luân Công trong suốt mùa Hè năm 1995. Tôi đến điểm luyện công chỉ có ba lần mà tất cả bệnh tật vốn hành hạ tôi trong hơn 30 năm đã biến mất. Kể từ đó, tôi không bao giờ phải cần đến một viên thuốc, tiêm hoặc bất cứ một liệu pháp điều trị nào cả. Tôi bây giờ 65 tuổi và tràn đầy năng lượng. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi, bạn bè tôi và những người biết tôi đều chứng kiến những thay đổi ở tôi và sự thần kỳ của Đại Pháp.

Cuộc bức hại phô thiên cái địa

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi kiên định tín tâm vào Đại Pháp và giảng chân tướng cho mọi người. Kết quả là tôi bị kết án phi pháp hai lần và phần lớn tiền lương của tôi bị cắt giảm.

Tôi bị giám sát cả ngày, và sếp của tôi đã kiến tạo một phòng giam ở chỗ làm để giam giữ tôi. Ông ấy đã cắt cử hai người giám sát tôi, và tôi bị giữ lại ở đó trong hơn 20 ngày.

Hồi đó, chồng của tôi là Cấp Phó ở một Cơ quan Chính phủ. ĐCSTQ đã cố ý sắp đặt cho anh ấy ngồi ngay hàng ghế đầu để chứng kiến việc tôi bị trừng phạt và chỉ trích tại cuộc họp cấp thành phố. Cuộc họp đã được ghi hình và phát sóng trên chương trình thời sự. Họ đã cố tình quay cận cảnh anh ấy. Tôi cũng bị ghi hình khi bị thẩm tra ở đồn cảnh sát. Những thước phim đó đã được phát sóng liên tục trên truyền hình trong vài ngày liền.

Chồng tôi lo bị mất thể diện và đã chịu áp lực to lớn, vượt quá khả năng chịu đựng của anh ấy. Anh ấy ép tôi ly hôn và cũng không nhận chăm sóc con trai chúng tôi. Anh ấy chỉ bỏ chạy mà thôi.

Tôi bị bức hại về tài chính, thể chất, tinh thần, bị áp lực ở xã hội, và còn bị chồng phản bội. Đó thực là trăm khổ cùng giáng xuống đầu tôi. Tôi không thể ngủ vào ban đêm, tôi khóc và quỳ trước Pháp tượng Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tín Sư tín Pháp, vì thế tôi hoàn toàn biết rằng mình có thể vượt qua những thời điểm khó khăn đó.

Tôi buộc phải trở thành vô gia cư khi cảnh sát muốn bắt giữ tôi. Tôi và con trai đã trải qua cuộc sống khó khăn hơn chục năm, vì chúng tôi phải liên tục di chuyển.

Chồng cũ của tôi cũng bí mật bán căn hộ tập thể của tôi.

Tôi chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp và không coi trọng được mất thế gian. Tôi chỉ tiếp tục giảng chân tướng và tu luyện trong Đại Pháp. Tôi phủ nhận bức hại của ĐCSTQ và làm ba việc mà đệ tử cần phải làm với sự giúp đỡ của Sư phụ. Kết quả là, mọi điều tốt đẹp cũng đến với tôi.

Con trai tôi mua một ngôi nhà, cưới vợ và sinh con. Sau này cháu mua một ngôi nhà khác ở Thẩm Quyến. Và tôi lấy lại được tiền lương hưu của mình.

Tu bỏ tâm oán hận

Chồng cũ của tôi là con cả trong gia đình và nên hiểu biết rõ về vấn đề trách nhiệm, nhưng tôi là người duy nhất nuôi con sau khi ly hôn. Vào thời điểm ấy, tôi cũng chăm sóc mẹ già 70 tuổi của anh ấy và giữ liên lạc với các em trai em gái của anh ấy. Sau khi mẹ chồng cũ của tôi qua đời, vào mỗi tiết Thanh Minh, tôi đều gửi tiền đến cho gia đình họ. Tất cả bọn họ đều nói rằng tôi rất chu đáo.

Khoảng 10 năm sau khi ly hôn, con trai tôi đã gọi điện cho tôi nói rằng chồng cũ của tôi phải đi viện. Hôm sau tôi đã đi xe khách mất 4 tiếng đồng hồ về quê để thăm anh ấy.

Trên đường đi tôi nhớ lại chuyện ngày trước: anh ta đã có tình nhân và còn mua một ngôi nhà cho cô ta, anh ta không hề chăm lo gì cho con trai và thậm chí còn chẳng chăm sóc gì cho mẹ già của anh ta. Anh ta chỉ để lại cho tôi một căn hộ tập thể mà chúng tôi cùng chung sống trong 15 năm, nhưng khi tôi phải phiêu bạt, thì anh ta thậm chí còn bán căn hộ đó đi.

Khi nghĩ đến tất cả những điều này, tôi trở nên rất phẫn uất, tức giận và đầy oán hận. Tôi thực sự muốn bỏ mặc anh ta, nhưng điều đó không thể làm tôi cảm thấy tốt hơn.

Sư phụ giảng:

“… bất kể gặp phải mâu thuẫn trong hoàn cảnh hay tình huống nào, chư vị phải bảo trì tâm thiện lương, tâm từ bi để đối đãi với mọi vấn đề. Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Chồng cũ của tôi cũng gián tiếp bị bức hại. Gia đình và xã hội thực sự đã gây áp lực lên anh ấy vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp; điều đó quá sức chịu đựng của anh ấy.

Tôi không hề tranh cãi với anh ấy, và tôi cũng không kiện anh ấy để bồi thường. Tôi chăm sóc con trai và mẹ già của anh ấy và giữ mối quan hệ tốt với những thành viên khác trong gia đình của anh ấy. Nếu không có Đại Pháp thì tôi đã không thể làm được điều đó.

Chúng tôi kết hôn được 22 năm, điều đó có nghĩa là chúng tôi có mối quan hệ nhân duyên rất lớn. Khi nghĩ về điều này, đột nhiên tôi rơi lệ.

Đêm hôm đó tôi có một giấc mơ, trong mơ tôi nhìn thấy anh ấy tiến về phía trước và bị lún sâu xuống một đầm lầy. Tôi hét lên gọi anh ấy quay trở lại nhưng anh ấy không nghe thấy tôi gọi.

Tôi đến phòng bệnh của chồng cũ trong bệnh viện. Anh ấy bị đau tim và không thể nói hay cử động được. Bạn của anh ấy cho tôi biết rằng kể từ khi chúng tôi ly hôn thì cô tình nhân của anh ấy đã giữ hết tiền tiết kiệm và lương của anh ấy. Thực tế thì anh ấy phải lấy trộm tiền từ trong túi của cô ta để mua đồ ăn sáng. Cô ta bảo anh mua một căn hộ và sửa sang nó. Khi anh ấy trả hết tiền trả góp mua căn hộ đó thì cô ta đã bỏ anh ấy và lấy hết tất cả tiền của anh.

Chồng cũ của tôi bắt đầu khóc khi anh trông thấy tôi và nói: “Anh rất xin lỗi em!” Anh ấy nói rằng anh đã đi viện hơn 3 tuần rồi và không một ai chăm sóc cho anh ấy cả. Tôi khá bình tĩnh và không cảm thấy căm ghét hay tức giận gì cả. Tôi chỉ nghĩ rằng anh ta thật đáng thương.

Tôi đến nhà chị dâu của tôi và hỏi liệu chị ấy và chồng của chị ấy có thể đến thăm anh được không. Sau đó tôi nấu thức ăn và mang đến cho anh ấy. Tôi cũng gọi điện thoại cho con trai và thảo luận xem liệu chúng tôi có thể thuê một người chăm sóc cho anh được không.

Tôi nói với chồng cũ rằng: “Em là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Em tu luyện bản thân và không than trách gì cả. Sư phụ đã ban cho em lòng từ bi và giúp em vượt qua những thời điểm khó khăn.”

Tôi mua cho anh ấy một cái máy MP3 và tải các bài giảng Pháp của Sư phụ và nhạc Đại Pháp “Phổ Độ” và “Tế Thế” vào đó. Tôi cũng in các bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ cho anh ấy. Anh ấy nói rằng thị lực của anh kém, vì thế tôi đã mua kính đọc sách cho anh ấy và chỉ anh cách sử dụng máy MP3.

Chồng cũ của tôi muốn đến bệnh viện cấp tỉnh để phẫu thuật, nhưng việc đó hết rất nhiều tiền, và không ai muốn cho anh ấy vay cả. Tôi chỉ có 20.000 Nhân dân tệ.

Khi tôi đến thăm anh lần nữa thì anh ấy rất mừng khi nhìn thấy tôi. Anh ấy cho tôi biết máy đã hết pin và “Tối qua anh ngủ ngon và cảm thấy rất thoải mái!”

Tôi nói với anh rằng: “Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được anh. Em sẽ thay pin cho anh để anh có thể tiếp tục nghe và học Pháp.”

Một lần khác, tôi đang trên đường đến bệnh viện thăm anh thì gặp anh trên phố. Anh ấy nói rằng: “Anh khỏi rồi. Anh không cần phẫu thuật nữa. Anh vừa ra viện xong.” Anh ấy trả lại tôi 20.000 Nhân dân tệ.

Tôi nói với anh rằng: “Sư phụ Đại Pháp đã cứu anh. Anh nên niệm nhiều lần ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Anh sẽ được cứu và có một tương lai tốt đẹp.” Anh nói rằng: “Anh sẽ làm như vậy. Cảm ơn em rất nhiều!” Trong những năm đó, tôi đã giúp gia đình anh bốn thế hệ, tổng cộng là 33 người, thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức Đoàn Đội.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/10/408581.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/16/186793.html

Đăng ngày 15-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share