Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-06-2020] Nhiều người đã chết trong đại ôn dịch vài tháng trước. Là một học viên Đại Pháp, tôi rất lo lắng, tôi không thể ở trong nhà. Hầu như mỗi ngày tôi đều ra ngoài. Tôi cầu xin Sư phụ Lý bảo hộ và gia trì chính niệm cho tôi ra ngoài cứu nhiều người hơn, vì vậy tôi đã trở về suôn sẻ.

Mặc dù tôi gặp rất ít người, nhưng chỉ cần tôi ra ngoài giảng chân tướng luôn có người nguyện ý làm tam thoái. Tôi ân cần thăm hỏi họ vài câu, chẳng hạn như: “Bác ơi, bác khỏe không?” Nói chung, họ nghĩ rằng họ đã gặp một người quen, và họ sẽ đáp lại một cách tử tế. Sau đó, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp với họ khá dễ dàng. Tôi bắt đầu bằng cách hỏi liệu họ đã biết về Pháp Luân Đại Pháp hay chưa. Một số người nói rằng họ đã biết chân tướng và đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên), còn gọi là làm tam thoái.

Trước khi chúng tôi tạm biệt, tôi luôn dạy họ niệm chín chữ tốt lành: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Một ngày nọ, tôi gặp một cảnh sát đã nghỉ hưu. Cả hai chúng tôi đều đang đạp xe đạp.

Ông ấy nói với tôi rằng ông đã từng bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền giả dối của ĐCSTQ và đã có những suy nghĩ tiêu cực về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sau đó ông ấy đã hiểu được rằng các học viên đang tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, và đang thực sự giúp mọi người.

Ông ấy cũng nói: “Chị có biết tại sao khu vực của chúng ta không bị ảnh hưởng bởi dịch viêm phổi Vũ Hán không? Người ta nói vùng của chúng ta chính là Phật quang phổ chiếu.” Tôi thấy rằng trong tâm ông ấy còn niềm tin mạnh mẽ vào Thần Phật, lúc đó tôi đã chọn cho ông ấy một hóa danh và giúp ông làm tam thoái.

Một lần, tôi gặp một người đàn ông và thuyết phục ông ấy làm tam thoái. Ông ấy đồng ý và vui mừng nhận tấm bùa mà tôi đưa cho ông. Sau đó ông ấy đề nghị tôi bỏ khẩu trang để ông ấy có thể thấy tôi. Có lẽ là bởi vì ông ấy có một cảm giác quen thuộc và nghĩ tôi là một người thân mà ông ấy đã lâu chưa gặp.

Tôi bỏ khẩu trang ra và mỉm cười nói: “Chúng ta không biết nhau, phải không?” Tôi chúc ông ấy may mắn trước khi chúng tôi cáo biệt.

Một lần khác, tôi giảng chân tướng cho một người đàn ông từng là Cục Phó một Cơ quan Nhà nước. Ông ấy nói rất nhiều và bảo tôi rằng ông ấy biết một số học viên Đại Pháp trong khu vực của chúng tôi, trong đó có một cặp vợ chồng là những người rất tốt.

Người vợ thậm chí đã bị bỏ tù vì đức tin của cô ấy. Họ đã nói với ông ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng thuyết phục ông ấy làm tam thoái, nhưng ông đã từ chối.

Tôi giải thích thêm về tầm quan trọng của việc làm tam thoái và bảo với ông ấy rằng việc tam thoái có thể bảo bình an cho ông trước bất kỳ thảm họa nào trong tương lai, kể cả trước đại dịch hiện nay.

Ông ấy cho biết mình là một Đảng viên 50 năm tuổi Đảng. Tôi nói với ông rằng cuộc gặp gỡ giữa tôi và ông ấy không phải là tình cờ, và rất có thể đó là một mối nhân duyên, cho thấy rằng ông có phước lành rất lớn. Cuối cùng ông đồng ý và chúng tôi đã chọn một hóa danh để làm “tam thoái.”

Tôi chào tạm biệt ông và chúc ông ngày càng tốt hơn. Khi tôi đạp xe đi được một quãng, tôi vẫn nghe thấy ông ấy đang nói lớn: “Chân!Thiện!Nhẫn!”

Một ngày nọ, khi tôi đang đi trên đường, tôi thấy một phụ nữ mỉm cười đi về phía tôi. Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn cũng là một người có duyên với mình. Cô ấy hỏi đường. Tôi bảo cô ấy: “Tôi không biết nơi đó. Tuy nhiên, có một việc lớn tôi phải nói với cô.”

Sau đó tôi bảo với cô ấy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” sẽ được Thần Phật bảo hộ.

Tôi cũng giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ây rơi lệ nhìn tôi và liên tục nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”. Cô ấy chưa từng tham gia một tổ chức nào của Đảng. Sau đó tôi đưa cho cô ấy một lá bùa, và chúng tôi thành kính niệm những từ trên đó: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô ấy hào hứng hứa sẽ niệm những từ này và nói “cảm ơn” nhiều lần.

Lúc đó, tôi thấy một người đàn ông đứng ở bên đường, vì vậy tôi đạp xe về phía ông ấy. Sau khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, tôi thấy người phụ nữ mà tôi vừa nói chuyện đi tới; hóa ra họ là một gia đình.

Tôi hỏi ông ấy có tham gia vào tổ chức nào của ĐCSTQ không. Ông nói đã gia nhập Đoàn và Đội. Ông đồng ý thoái bằng tên thật. Tôi nghĩ: “Những chúng sinh này, qua năm tháng dài lâu, trong luân hồi chuyển thể đều đang đằng đẵng đợi chờ để được đắc cứu. Họ chẳng phải thật hạnh phúc sao?”

Có người tin vào chân tướng, cũng có người không tin. Dù họ có tin hay không thì tôi luôn đối xử với họ bằng từ bi. Nếu gặp người thật sự không tin, tôi sẽ nói với họ rằng tôi đối với họ thật lòng, mong họ nghĩ thêm, và bày tỏ hy vọng gặp họ lần sau.

Gần đây, tôi đã gặp một người đàn ông và nói với ông ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng đã bị Giang Trạch Dân đàn áp điên cuồng.

Khi ông ấy nghe thấy điều này, ông ấy lập tức nói rằng họ Giang chưa bao giờ làm việc thiện, và mọi người đang chửi rủa ông ta. Ông ấy cũng nói rằng ông đã bị lừa dối bởi một người họ hàng từng là Bí thư Đảng.

Tôi khuyên ông ấy hãy buông bỏ tâm oán hận của mình với người họ hàng. Cuối cùng, ông ấy đồng ý thoái Đội.

Khi tôi giảng chân tướng cho một người đàn ông trung niên, ông ấy đồng ý với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và nói: “Đất nước chúng ta đã bị ĐCSTQ làm cho hư nát. Hàng rởm được bán khắp nơi.”

Tôi nói: “Trong suốt nhiều thập kỷ qua, đạo đức của người Trung Quốc đã xuống dốc thậm tệ, và mọi người tranh đấu vì lợi ích cá nhân bằng mọi giá. Đúng, sữa bột giả, gạo giả, dầu ăn giả…”

Ông ấy tiếp tục nói: “Còn có cả vắc-xin giả, còn lợi hại hơn!” Chúng tôi trò chuyện một lúc như những người bạn cũ. Cuối cùng ông ấy đã thoái ĐCSTQ bằng một hóa danh.

Tôi thường nghĩ về thơ của Sư phụ:

“Đới trước như ý chân lý lai

Sái sái thoát thoát tẩu tứ hải

Pháp Lý tát biến thế gian đạo

Mãn tải chúng sinh Pháp thuyền khai”

Tạm dịch:

“Chân lý như ý mang tới đây

Bốn biển thong dong vững bước này

Pháp Lý hồng truyền thế gian đạo

Pháp thuyền khởi bến chúng sinh đầy”

(Như Lai–Hồng Ngâm II)

Hàng ngày, tôi thường học ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và nếu có thời gian, tôi sẽ học kinh văn. Tôi ra ngoài một hoặc hai lần mỗi ngày để giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng luyện năm bài công pháp trong hai tiếng rưỡi. Là các học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, trách nhiệm của chúng ta rất trọng đại. Chúng sinh lạc lối đang đợi chúng ta. Giờ đã là thời khắc then chốt cuối cùng, thời gian thoáng qua và sẽ không bao giờ quay trở lại. Thời gian để cứu người đang giảm dần từng ngày.

Nếu chúng ta để lỡ mất cơ duyên này, nó sẽ không trở lại nữa. Chúng ta đã giảng chân tướng trong một thời gian dài, và rất nhiều người thường đã biết sự thật, nhưng không biết cách làm tam thoái, hoặc chưa nhận ra tầm quan trọng của việc làm tam thoái

Chúng ta cần tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng. Giống như đến mùa thu hoạch: hạt lúa đã chín nên thu hoạch, vì thế làm sao chúng ta có thể để chúng thối rữa trên mặt đất đây?

Chỉ khi chúng ta nỗ lực cứu người, chúng sinh mới có thể thoát khỏi bờ vực nguy hiểm và trở thành sinh mệnh của tương lai.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/2/407036.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/15/186786.html

Đăng ngày 15-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share