Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-06-2020] Thuở nhỏ tôi có sức khỏe kém, vì thế khi khí công trở nên phổ biến trong những năm tôi ở độ tuổi thiếu niên, tôi rất thích thú tìm hiểu nó. Mỗi sáng tôi đều tập luyện trước khi đi làm.

Sáng ngày 4 tháng 3 năm 1995 khi tôi đang luyện khí công thì có tiếng nhạc rất êm ái thu hút tôi. Tôi lần theo giai điệu đó lên một ngọn đồi và thấy một nhóm người đang ngồi thiền ở một nơi bằng phẳng, sạch sẽ. Tôi lặng yên quan sát họ, khung cảnh trang nghiêm và âm nhạc du dương. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ đó. Khi ấy tôi 30 tuổi.

Hai mươi lăm năm qua, Đại Pháp dẫn dắt tôi, và bây giờ tôi thực sự hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh–chúng ta đến từ đâu, chúng ta sẽ về đâu và chúng ta đến thế giới này vì điều gì.

Tôi có một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc, là do Sư phụ từ bi vô lượng đã ban cho. Ngài dạy tôi trở thành người tốt, và tôi đồng hóa với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn thông qua tu luyện bản thân một cách tinh tấn và không ngừng đề cao tâm tính.

Tôi vô cùng biết ơn cứu độ của Sư phụ và xin được chia sẻ trải nghiệm về việc chiểu theo lời giảng của Sư phụ để làm người tốt.

Tu luyện trong gia đình

Tôi kết hôn năm 1993, nhưng vợ tôi và tôi sống và làm việc ở hai thành phố khác nhau. Họ hàng và bạn bè tôi thuyết phục tôi hối lộ để chuyển vợ tôi về làm tại trường đại học nơi tôi đang làm việc. Tôi vốn không muốn làm việc này nhưng đành phải làm như vậy.

Tuy nhiên, sau khi tiêu tốn rất nhiều tiền để lo liệu việc làm cho vợ, cuộc sống chung của chúng tôi hóa ra không hề tốt hơn. Vợ tôi luôn than phiền về tôi và thậm chí còn tát vào mặt tôi. Mỗi khi tôi về nhà mẹ vợ, gia đình cô ấy chỉ trích tôi không có khả năng xử lý vấn đề việc làm cho vợ. Tôi là một người đàn ông rất coi trọng thể diện. Tôi bề ngoài cam tâm nhẫn chịu nhưng trong lòng đầy phản kháng.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995, tôi nhận ra rằng hối lộ để xin chuyển việc cho vợ tôi đến trường đại học là sai. Tuy vậy những trải nghiệm này đã cho phép tôi nhận ra nhiều chấp trước, chẳng hạn như sợ mất mặt, tự cao, ích kỷ và cầu danh.

Tôi đã chịu đựng nhiều phiền não bởi những chấp trước này nhưng sau đó trở nên rất thanh thản khi có thể tu khứ chúng. Sau khi thay đổi nhân tâm, thái độ của vợ tôi cũng thay đổi. Cô ấy thậm chí còn khen ngợi tôi và nói rằng tôi đã trở nên nhẫn nại hơn sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tuy nhiên, tôi nhận ra những mâu thuẫn với con trai tôi lại rất khó giải quyết. Tôi thương yêu con và cố sức để chăm sóc nó, nhưng nó thường lãnh đạm và có xu hướng kháng cự lại tôi. Đôi khi tôi không thể nhẫn chịu được và la hét hoặc thậm chí còn đánh cháu. Việc này càng làm cháu xa cách tôi hơn.

Tôi biết rằng hành vi của mình không phù hợp với Pháp. Khi tôi đọc phần “Chuyển hóa nghiệp lực” trong Bài giảng thứ tư của cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi biết rằng mâu thuẫn giữa chúng tôi xảy ra kỳ thực là nghiệp lực đang chuyển hóa, nó cũng phơi bày ra chấp trước của tôi. Con trai tôi thực sự đang giúp tôi đề cao tâm tính, và tôi nên thật tâm cám ơn thay vì oán hận cháu.

Tôi xin lỗi con trai và tập trung vào thanh lý tâm oán hận, tâm lý bất công, tâm tật đố và tâm truy cầu được nể trọng. Sau khi tôi chính lại bản thân, con trai tôi cũng thay đổi thái độ với tôi. Cháu nói rằng tôi đã trở thành một người tốt hơn.

Vợ tôi mắc bệnh tâm thần phân liệt hơn mười năm. Cô ấy thường xuyên la mắng tôi và nói nhảm. Nhưng tôi vẫn chăm sóc cô ấy và không tranh cãi với cô ấy. Người quen thường khuyên tôi ly hôn và lập gia đình mới. Nhưng tôi đã cưới cô ấy và sẽ không bao giờ bỏ vợ.

Tại cơ quan

Ngoài công việc dạy học ở trường y, tôi còn là bác sỹ ở bệnh viện. Tôi coi cả hai đều là những nghề cao quý, nhưng hiện nay ở Trung Quốc, việc giáo viên bán đồ cho học sinh và nhận hối lộ của cha mẹ, bác sỹ tống tiền bệnh nhân đã trở nên công khai. Những ngành nghề cao quý này đã bị bại hoại, vì chuẩn mực đạo đức của xã hội nhân loại đã băng hoại.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi tuân theo nguyên lý của Đại Pháp để làm người tốt tại cơ quan và duy trì một tiêu chuẩn đạo đức cao. Tôi đối đãi tử tế với bệnh nhân và sinh viên, và luôn đặt nhu cầu của họ lên trước tiên.

Có lần một bệnh nhân nữ lẳng lặng biếu tôi một món quà là một phong bì màu đỏ to tướng vì tôi đã chữa lành bệnh cho cô ấy. Tôi lịch sự từ chối và nói với cô ấy rằng nghĩa vụ của tôi là chữa trị tốt nhất cho bệnh nhân. Cô ấy rất xúc động: “Anh là bác sỹ tốt nhất mà tôi từng gặp. Anh không chỉ là giỏi về chuyên môn mà còn là một người cao quý và đáng kính!”

Ở trường đại học, tôi dạy sinh viên nhẫn nại, chú ý đến chi tiết và đối xử tử tế với họ. Sau khi tôi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Phòng 610 địa phương đã điều tra tôi và thẩm vấn sinh viên của tôi nhằm nỗ lực tìm ra lỗi để kết án tôi.

Tất cả sinh viên của tôi nói với cảnh sát rằng tôi không chỉ dạy họ kiến thức chuyên môn tốt mà con dạy họ làm người tốt từ những việc cơ bản hàng ngày. Các sinh viên đề nghị thả tôi, và cho phép tôi được đi dạy trở lại. Tôi là một tấm gương và nhận được sự kính trọng của các sinh viên. Đó không phải do tôi có năng lực mà là Sư phụ đã dạy tôi làm người tốt và đã ban cho tôi ân huệ.

Trong xã hội

Hoàn cảnh xung quanh tôi có nhiều phụ nữ đẹp, tôi thường xuyên bị cám dỗ bởi tâm sắc dục và đã ngoại tình. Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã gặp khảo nghiệm sắc dục nhiều lần. Tuy nhiên, tôi nghiêm khắc tuân theo Pháp của Sư phụ để làm người tốt và tránh xa những cám dỗ này.

Một ngày có một phụ nữ xinh đẹp vốn là bệnh nhân của tôi đến văn phòng của tôi và mời tôi đi ăn tối. Tôi lịch sự từ chối. Tuy nhiên, cô ta không rời đi và muốn chờ cho tới khi tôi tan sở. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn tôi hãy còn chấp trước sắc dục và rằng đây là khảo nghiệm xem liệu tôi có thể tu khứ nó không. Khi tôi chính lại ý niệm của mình, người phụ nữ ấy đã rời đi.

Khu dân cư tôi sống thường xuyên thông qua một công ty quản lý để thu tất cả các loại phí tiện ích. Cư dân thường viện dẫn đủ loại lý do để không nộp phí đúng hạn hoặc không nộp phí. Quản lý rất bực mình vì việc này. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trả phí đúng hạn. Họ biết rằng tôi là một học viên, họ đánh giá cao những nỗ lực của tôi đã làm cho công việc của họ trôi chảy hơn, và nói rằng những học viên chúng tôi thực sự là người tốt. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và rằng Sư phụ Lý dạy chúng tôi nghĩ đến người khác trước.

Chủ tịch liên đoàn lao động mời tôi đến văn phòng của ông ấy để nhận 2.000 Nhân dân tệ bồi thường cho việc tôi bị ngược đãi vì đức tin của tôi và bị sa thải khỏi công việc. Ông ấy nói với tôi rằng việc này sẽ được ghi lại và phát trên kênh truyền hình địa phương.

Nghe thấy điều này, tôi từ chối chấp nhận số tiền đó. Tôi đang trong hoàn cảnh khó khăn về tài chính, và tôi cũng phải chi trả cho việc điều trị bệnh tật của vợ tôi, tất cả đều là hậu quả của cuộc bức hại của ĐCSTQ.

Họ cơ bản muốn tôi lên TV để quảng bá chương trình nghị sự của họ. Sau khi tôi từ chối nhận tiền và lên TV, những đồng nghiệp của tôi ca ngợi tôi vì đã chân chính làm người tốt với tiêu chuẩn đạo đức vững vàng.

Trong nhà ngục tăm tối

Từ khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp từ tháng Bảy năm 1999, tôi đã bị tạm giam trong đồn cảnh sát, trung tâm giam giữ, trại cưỡng bức lao động, trại cai nghiện, nhà tù và trung tâm tẩy não nhiều lần, tôi đã phải chịu đựng ma nạn ở những nơi đó. Nhưng thậm chí trong môi trường tà ác như thế, tôi nghiêm khắc nghe theo lời Sư phụ làm người tốt, và luôn luôn cân nhắc đến người khác trước.

Chẳng hạn như, khi tôi ở trại tạm giam, trưởng trại họ La là một tù nhân, mỗi khi mùa đông đến thì lại mắc bệnh và cần điều trị. Tôi quan tâm đến anh ấy và muốn giúp đỡ anh ấy. Tôi kể cho anh ấy nghe những câu chuyện cổ Trung Quốc về làm người tốt và về những lợi ích mà tôi có được từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Những tù nhân trong cùng buồng giam với tôi lần lượt từng người đều bị cảm cúm, trừ tôi. Khi những đợt cảm cúm bùng phát, điều tương tự lại diễn ra, và cũng ngoại trừ tôi. Anh La rất ngạc nhiên và bắt đầu suy nghĩ về những câu chuyện tôi đã kể với anh ấy. Dần dần anh ấy đã tin vào những gì tôi nói. Anh ấy muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với anh ấy về quyển sách Chuyển Pháp Luân và dạy anh ấy luyện công.

Anh La nhờ tôi viết lại “Luận Ngữ.” Anh ấy rất thích đọc. Anh ấy cũng luyện công cùng tôi mỗi khi có cơ hội. Dần dần, tính khí nóng nảy của anh ấy đã giảm bớt, và anh ấy không còn đánh đập những người mới đến hay trấn lột tiền bạc của họ nữa. Nhiều người bị giam ở đó cũng học luyện công. Phòng giam của chúng tôi trở nên hoà thuận. Anh La không còn đau ốm mỗi khi mùa đông tới. Cuối năm, phòng giam của chúng tôi còn được giải “phòng giam văn minh.”

Cuối cùng khi tôi bị xét xử tại toà án, tôi đã hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Thế là các nhân viên tòa án đánh đập tôi tại tòa, trước mặt mọi người, khiến miệng tôi chảy máu và sưng vù. Sau phiên tòa, khi tôi được đưa trở lại trại tạm giam, những người bị giam ở đó hỏi tôi cuyện gì đã xảy ra. Tất cả họ đều rất tức giận sau khi nghe tôi kể lại. Một người trong số đó nói: “Dường như ĐCSTQ thực sự sắp đến đường cùng rồi. Họ thậm chí còn đánh đập dã man người tốt như anh.”

Giảng chân tướng cho những người bức hại tôi

Tôi bị giam trong tù một phần là do Đội trưởng đội An ninh nội địa địa phương. Sau khi được thả ra, tôi vẫn còn nghĩ tới ông ấy vì ông ấy đã phạm tội với Đại Pháp và sẽ gặp nguy hiểm lớn nếu ông ấy không chính lại những việc đã làm sai.

Tôi và mẹ tôi cùng đến đồn cảnh sát để giảng chân tướng cho ông ấy. Tôi không oán hận vì ông ấy đã bắt tôi mà chỉ muốn cứu ông ấy. Ông ấy chăm chú lắng nghe chúng tôi. Sau đó ông ấy cũng hiểu ra chân tướng về Đại Pháp và tình nguyện rời bỏ vị trí công việc đang làm.

Một ngày ông ấy tới bệnh viện khám bệnh. Tôi khám cho ông ấy và nói rằng sức khỏe của ông ấy rất ổn. Ông ấy chắp hai tay trước ngực và cám ơn tôi.

Tôi biết rằng Trưởng Phòng 610 địa phương và một vài cảnh sát tham gia bức hại học viên Đại Pháp đã chết. Ông ấy rất lo sợ sẽ là người kế tiếp và đi đến bệnh viện để đảm bảo mọi thứ đều ổn. Ông ấy rất biết ơn tôi vì đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho ông ấy nghe. Tôi nói với ông ấy: “Ông nên cám ơn Sư phụ của chúng tôi. Sư phụ dạy tôi làm người tốt và nghĩ đến người khác trước.”

Những tiêu chuẩn của một người tốt

Một người tốt là như thế nào?

Sư phụ giảng:

“Là một cá nhân, nếu thuận với đặc tính Chân Thiện Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt; còn người hành xử trái biệt với đặc tính này, thì đúng là một người xấu.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng đây chính là tiêu chuẩn vàng để phân biệt người tốt và người xấu. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp mang nội hàm rất thâm sâu. Thể ngộ của tôi về “Chân” có nghĩa là nói sự thật, không dối trá, và dám thừa nhận sai lầm của bản thân; “Thiện” có nghĩa là tốt với người khác, làm việc tốt và cân nhắc đến người khác trước; “Nhẫn” nghĩa là có một ý chí mạnh mẽ trong khi bị đối xử bất công, mang theo trái tim khoáng đạt và không ôm giữ oán hận. Nếu chúng ta thực sự có thể đạt được những đặc tính này, chúng ta chính là người tốt.

Trong hai mươi lăm năm qua, tôi luôn luôn làm theo các Pháp lý của Đại Pháp để làm người tốt, và tôi đã dần thể ngộ được nhiều Pháp lý ở những tầng thứ khác nhau. Tôi rất biết ơn Sư phụ.

Khi tôi hiểu rằng mỗi từng tư từng niệm của tôi đều được các chính Thần ghi lại và rằng tôi sẽ tích được đức nếu làm việc tốt và tạo nghiệp nếu làm điều xấu, tôi không còn dám chủ động mà làm điều xấu nữa.

Nếu ai ai cũng đều có thể hành xử như thế này, thì trật tự xã hội và tiêu chuẩn đạo đức xã hội sẽ thăng hoa. Tôi cảm thấy rất may mắn được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vàrằng tôi có Sư phụ. Tôi thực sự cầu chúc cho nhiều người hơn nữa có thể tu luyện và được thọ ích từ môn tu luyện này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/6/407343.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/15/186787.html

Đăng ngày 12-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share