Bài viết của một học viên ở tỉnh Quảng Đông

[MINH HUỆ 26-10-2010] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi luôn nhớ tại mọi thời điểm rằng tôi là người tu luyện và tôi nên chứng thực Pháp để mọi người không có ấn tượng xấu về Pháp Luân Đại Pháp.

Hàng xóm

Người hàng xóm của tôi đang xây nhà và hỏi tôi liệu ông ấy có thể để nhờ gạch trước nhà tôi không. Tôi đồng ý và nói với chồng tôi. Thật ngạc nhiên, chồng tôi từ chối  điều đó và không nghe tôi.

Lúc đó, tôi nhớ rằng Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Chúng ta làm người luyện công, mâu thuẫn sẽ đột nhiên nảy sinh. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, tâm thái hiền hoà; khi gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu nhận không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.”

Tôi là người tu luyện và tôi nên giúp đỡ người khác bất cứ khi nào có thể. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng phải nghe lời chồng tôi. Khi hàng xóm tôi tháo dỡ nhà cũ của họ, có rất nhiều người làm việc và hàng xóm tôi rất bận rộn. Tôi nấu nước sôi và để các công nhân đổ đầy vào bình thủy của họ khi hết nước. Hàng xóm tôi rất biết ơn. Một lúc sau, chị dâu tôi đến mượn  tiền khẩn cấp. Tôi không còn chút tiền nào lúc đó. Khi hàng xóm tôi biết tình huống này, họ cho tôi mượn tiền từ số họ cần để xây nhà. Vài ngày sau, hệ thống điện trong nhà tôi bị ngắt. Thợ điện đến kiểm tra và cần một người nào đó giữ chiếc thang. Chồng tôi không có ở nhà vì vậy hàng xóm tôi đã qua giữ chiếc thang. Tôi nghĩ rằng nếu tôi không tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, quan hệ giữa những người hàng xóm và gia đình tôi sẽ không được tốt như vậy.

Hàng xóm tôi nói rằng tôi là một người tốt. Tôi bảo với họ: “Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi như vậy”.

Chị dâu

Anh trai của chồng tôi phải nằm viện và chị dâu tôi phải ở lại với anh ấy. Trong suốt thời gian đó tôi giúp họ cho gà ăn. Một hôm họ gọi điện nói rằng họ đang làm thủ tục ra viện. Lúc đầu tôi nghĩ rằng tôi nên trả lại họ chìa khóa và vậy là xong. Sau đó tôi tự nghĩ với bản thân: “Tôi là người tu luyện và cần phải chu đáo. Trời khá lạnh khi họ trở về nhà và anh chồng tôi cần một nơi ấm áp. Họ cũng chưa ăn gì. Tôi sẽ bật lò sửa cho ấm và nấu thứ gì đó”. Quan niệm con người của tôi nói với tôi rằng điều tôi muốn làm thật ngớ ngẩn nhưng sau đó chính niệm bảo tôi rằng tôi đang tu chính bản thân tốt hơn.

Bây giờ chị dâu tôi thường gọi điện cho tôi. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước khi tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp bởi vì chúng tôi thường cãi nhau thường xuyên và cần sự hòa giải bên ngoài.

Đồng nghiệp

Khi tôi làm việc trong vườn nho, sau bữa ăn mọi người đều ngủ trưa. Không có đủ phản cho tất cả mọi người và là người tu luyện, tôi nghĩ rằng tôi không thể tranh giành giường ngủ. Vì vậy, vào giờ nghỉ trưa tôi lau dọn tất cả bàn ghế và quét sàn nhà trước khi ngồi xuống học Pháp và phát chính niệm. Một lần tôi nhìn thấy một đồng nghiệp bị rớt tấm chăn của cô ấy và đến đắp lại cho cô ấy một cách nhẹ nhàng. Cô ấy và tôi thường có mâu thuẫn trước đây. Bây giờ tôi là người tu luyện và tôi không có kẻ thù. Sau đó khi người đồng nghiệp này bị nằm viện, tôi đến thăm cô ấy và bảo cô ấy nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Bây giờ khi tôi gặp cô ấy trên đường, cô ấy chào tôi từ xa.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/7/121296.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/26/231503.html

Đăng ngày: 16-11-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share