Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-07-2020] Trước đây ở Trung Quốc, nhiều cảnh sát đã tuân theo Đảng Cộng sản Trung Quốc tiến hành bức hại các học viên Pháp Luân Công, tuy nhiên gần đây, một số cảnh sát đã nhận ra sự thật và đã chọn cho mình một cách hành xử khác biệt.

Một hôm tôi đến trung tâm y tế của tỉnh để mua băng gạc cho con. Trung tâm y tế này nằm cùng đường với khu vực cảnh sát.

Khi từ trung tâm y tế bước ra, tôi nhìn thấy vài cảnh sát và một nhóm người đứng vây quanh xe đạp của tôi. Khi tôi cố gắng len qua đám đông để lấy xe đạp thì một cảnh sát hỏi tôi: “Chiếc xe đạp đó là của cô à?” Tôi nói phải.

Anh ta nói: “Cô bị phạt 10 nhân dân tệ (NDT) vì xe đạp của cô không có biển số.”

Theo quy định của tỉnh, mỗi xe đạp phải đăng ký và lấy biển số với giá 10 NDT. Vì vội vã đi nên tôi không mang đủ tiền mặt để đóng tiền phạt. Trong khi con tôi đang đợi băng gạc, tôi nhìn xung quanh và cố gắng tìm người quen để mượn 10 NDT.

Lúc đó, một cảnh sát trẻ khoảng hai mấy tuổi tiến lại và nói: “Tôi sẽ cho cô mượn 10 NDT, cô có thể về nhà bây giờ.”

Mọi người đứng vây quanh đều rất ngạc nhiên. Tôi cố nhớ lại nhưng nghĩ không ra là mình đã quen anh ấy ở đâu. Một người hỏi: “Tại sao anh cho cô ấy mượn tiền và để cô ấy đi?”

Càng lúc càng nhiều người tụ tập lại và nhìn viên cảnh sát trẻ. Anh ấy lớn tiếng trả lời: “Tại sao ư? Bởi vì cô ấy là học viên Pháp Luân Công. Cô ấy tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn nên tôi tin cô ấy. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ trả lại tiền cho tôi.”

Tôi cảm ơn viên cảnh sát và anh ấy nói: “Không có gì. Tôi biết cô. Trước đây tôi đã đến nhà cô. Tôi có ấn tượng rất tốt với các học viên Pháp Luân Công; danh tiếng của cô rất tốt.”

Hành xử của anh ấy nhắc tôi nhớ đến những lời Sư phụ giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco, 2005:

“Đệ tử Đại Pháp các vị chỉ cần hành xử thật ngay chính, thì chư vị sẽ cải biến được hoàn cảnh xung quanh, chư vị sẽ cải biến được người ta. Chư vị không cần nói nhiều quá,”

Tôi về nhà và đắp băng gạc lên vết thương cho con, sau đó tôi kể cho cha chồng nghe chuyện vừa rồi. Cha chồng nói: “Con có thể quét sân trước khi đi được không? Vả lại cũng tới giờ nấu cơm tối rồi.”

Tôi nói: “Sau khi về, con sẽ nấu.” Tôi nhận thấy mình nên đi tìm người cảnh sát nọ và trả tiền cho anh ta trước. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi nên giữ danh tiếng tốt.

Tôi đạp xe lên tỉnh. Khi tôi gần đến nơi, có người nhìn thấy tôi từ xa và nói: “Người học viên Pháp Luân Công kia đã quay lại! Cô ấy thực sự quay lại!” Hóa ra nhiều người thực sự không tin tôi sẽ trả lại tiền cho viên cảnh sát và họ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Viên cảnh sát nói với đám đông rằng: “Mọi người thấy chưa? Bây giờ thì mọi người hiểu tại sao tôi cho cô ấy mượn tiền rồi chứ. Các học viên Pháp Luân Công là những người có đạo đức cao thượng. Họ thiện lương và không bao giờ lợi dụng người khác. Tôi biết, cô ấy nhất định sẽ trả lại tiền cho tôi.”

Ai đó đã nói thêm vào: “Các học viên Pháp Luân Công không giống như những gì truyền thông mô tả. Truyền thông đã lừa dối chúng ta.”

Một người khác nói: “Nhiều chuyện tương tự đã xảy ra ở tỉnh của tôi. Mỗi năm sau vụ mùa, nông dân phải nộp một số lượng nông sản nhất định cho nhà nước coi như là thuế sử dụng đất nông nghiệp [chú thích của người dịch: Ở Trung Quốc, đất nông nghiệp được nhà nước sở hữu]. Tôi nhớ cách đây khá lâu, nhiều nông dân đã trộn bùn vào nông sản để tăng trọng lượng. Tuy nhiên, khi càng ngày càng nhiều nông dân bắt đầu học Pháp Luân Công thì càng ngày càng ít nông dân trộn bùn vào nông sản. Tôi tin các học viên Pháp Luân Công.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/27/409609.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/24/186483.html

Đăng ngày 03-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share