[MINH HUỆ 08-03-2010]

Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi

Bài của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

Tháng Tám năm 2007, tôi đột nhiên bị mắc bệnh đau đầu kinh niên. Sau khi khám cho tôi, một bác sĩ nói là tôi cần phải nhập viện. Trong bệnh viện, sau khi trải qua các đợt kiểm tra và xét nghiệm máu, tôi được chẩn đoán mắc sáu căn bệnh khác nhau. Sau khi ở bệnh viện 11 ngày, tôi vẫn bị đau đầu. Vì đã gần đến mùa vụ bận rộn tại trang trại của tôi, tôi trở nên nản lòng và đã phàn nàn với bác sĩ điều trị. Tôi nói, “Anh thậm chí không thể chữa khỏi bệnh đau đầu của tôi sau 11 ngày, vậy có ích gì khi ở lại bệnh viện?” Bác sĩ nói, “Không thể cùng một lúc chữa khỏi các bệnh khác nhau của chị được – không có cách nào có thể giải quyết các vấn đề của chị trong một thời gian ngắn được.” Ngay sau đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người họ hàng yêu cầu tôi đến Bắc Kinh để chữa bệnh. Tôi nghe lời khuyên của ông ấy và đến thành phố lớn hơn.

Việc điều trị y tế tại Bắc Kinh đắt hơn rất nhiều. Tôi đã chi 1.700 nhân dân tệ chỉ cho các đợt xét nghiệm. Mà tôi chỉ mang theo 6.000 nhân dân tệ. Tôi được báo rằng trong sáu bệnh thì nghiêm trọng nhất là bệnh ung thư phổi. Tôi đã hỏi liệu sẽ tốn bao nhiêu để chữa bệnh, và bác sĩ nói rằng nó sẽ mất từ 20.000 đến 30.000 nhân dân tệ. Tôi bị sốc vì đó là số tiền mà tôi không thể kiếm được. Tôi nói, “Hãy quên việc điều trị đi vì tôi không có tiền.” Bác sĩ nói, “Được rồi, nếu chị không có tiền – Tôi có thể giúp chị.” Tôi hỏi, “Tại sao ông muốn giúp tôi? Tôi thậm chí còn không biết ông. Sự giúp đỡ của ông sẽ tốn rất nhiều tiền; Cả đời tôi cũng không có khả năng trả lại ông. Cảm ơn ông, nhưng tôi không thể nhận nó!

Khi tôi chuẩn bị cáo từ, bác sĩ nói, “Tôi có thể giúp chị, và không cần đến tiền.” Tôi nói, “Hiện nay thuốc tiêm và các loại thuốc đều rất đắt. Làm thế nào mà ông giúp tôi được nếu không phải chi tiền? Tôi không tin ông.” Sau đó, ông ấy đề cập đến Pháp Luân Công. Tôi trả lời, “Tôi đã nghe về nó, có thông tin ở các bảng tin trong làng của chúng tôi. Tôi thấy chủ yếu là thông tin tiêu cực về Pháp Luân Công.” Ông ấy đã kiên nhẫn giải thích cho tôi về sự tốt đẹp của Pháp Luân Công, làm sáng tỏ sự thật một cách cụ thể, giải thích cách mà chính phủ đang thực hiện một chiến dịch bôi nhọ rộng khắp, và cách nó đang đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Những điều ông nói đã giúp tôi nhận thức một cách toàn diện bản chất dối trá trong sự tuyên truyền của chính phủ. Trước khi chia tay, ông đã đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và hỏi địa chỉ của tôi ở Bắc Kinh.

Sau đó, khi tôi ở Bắc Kinh xa lạ, đôi vợ chồng già người thân của tôi đã đến thăm để nói chuyện về cuộc sống và kế sinh nhai, để đưa cho tôi tất cả các tài liệu về Pháp Luân Công, dạy tôi các bài tập Pháp Luân Công, và đọc Chuyển Pháp Luân với tôi. Sau đó, tôi nhận ra rằng người thân của tôi ở Bắc Kinh cũng là một học viên Pháp Luân Công.

Trong vòng khoảng 12 ngày cơ thể tôi cảm thấy khỏe mạnh và nhẹ nhàng. Người thân của tôi hỏi, “Chị vẫn còn bệnh cần chữa chứ?” Tôi nói, “Vì tôi cảm thấy giống như một người khác, việc chữa bệnh không còn cần thiết nữa.” Ông nói, “Chị có thể quay lại bệnh viện cho yên tâm- xem họ nói gì.” Tôi nói, “Không, tôi cảm thấy rất tốt, tôi không nghĩ rằng điều đó là cần thiết.

Sau khi trở về nhà, tôi làm việc ở ngoài đồng và chăm sóc các cháu của mình. Tôi cảm thấy không thể tốt hơn. Trong hai năm qua, tôi đã đọc sách Đại Pháp và tập công, cơ thể của tôi trở nên khỏe mạnh hơn, và tôi đã không phải đến bệnh viện nữa. Con xin chân thành tạ ơn Sư phụ đã cứu con, và cho con một cuộc đời thứ hai. Tôi cũng cảm ơn các bạn đồng tu vì đã giúp đỡ tôi.

Sư phụ đã không bỏ rơi tôi

Bài viết của Lý Lệ, một học viên Đại Pháp

Lúc tuổi 13, tôi theo mẹ tập Pháp Luân Công. Bất cứ khi nào chúng tôi xem các bài giảng của Sư phụ từ đĩa VCD, tôi nói với mẹ tôi rằng tôi muốn ngồi gần hơn bởi vì Sư phụ trông rất từ bi và đẹp, điều đó làm tôi cảm thấy thoải mái. Sau khi bài giảng kết thúc, tôi hỏi mẹ tôi, “Khi nào chúng ta có thể theo Sư phụ trở về ngôi nhà thực sự của chúng ta? Sống ở thế giới con người thật là khổ.

Mặc dù là một đệ tử Đại Pháp trẻ, tôi không thực sự tập luyện các bài công pháp. Tuy nhiên, các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn đã bén rễ sâu trong tâm trí của tôi.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi ở nhà một mình xem ti-vi, khi đó tất cả các kênh bắt đầu phát sóng tuyên truyền về Pháp Luân Công. Tôi đã sợ đến mức phát khóc và tắt ti-vi. Khi mẹ tôi trở về nhà từ nơi làm việc lúc 6 giờ chiều, tôi đã khóc và hỏi, “Pháp Luân Công có gì sai chứ? Tại sao tất cả các kênh đều nói những điều xấu?” Mẹ tôi nói: “Họ đều nói bậy. Họ đã nói dối và phỉ báng Đại Pháp, đi ngược lại lương tâm của họ.” Mẹ và tôi đều khóc. Từ ngày đó môi trường tu luyện bình yên của chúng tôi đã mất.

Thời gian vụt bay – 12 năm đã trôi qua và hiện nay tôi là một giáo viên.

Vào tháng 10 năm 2009, mọi học sinh trong trường của tôi đều bị khó thở, tức ngực, và sốt, các em trong lớp của tôi cũng không ngoại lệ. Vì tôi là giáo viên phụ trách lớp, tôi đưa học sinh đến bệnh viện để điều trị y tế. Theo quy định của trường, không một ai bị sốt được phép về nhà. Có khoảng 25 học sinh bị mắc bệnh trong lớp của tôi, và tôi cũng bị sốt cao, tức ngực nghiêm trọng, đau họng, và không thể nói được. Tôi không còn chút sức lực nào. Ngôi trường tôi làm việc ở trong thành phố nơi dì của tôi sống. Tôi đã ở lại nhà của dì và mẹ tôi đã đến thăm. Tôi nhận được một số thuốc từ bệnh viện gần nhà dì, nhưng nó không có tác dụng. Sau đó, tôi không chỉ dùng thuốc của Trung y, mà cả Tây y. Bốn ngày trôi qua và bệnh tật của tôi vẫn không có chuyển biến.

Dì tôi và mẹ tôi đã rất lo lắng, và bản thân tôi cảm thấy tuyệt vọng. Mẹ tôi nói, “Con yêu, tại sao con không tập Pháp Luân Công?” Vì không có lựa chọn khác, tôi chấp nhận đề nghị của mẹ và đã tập Pháp Luân Công với bà. Trong lúc tập bài thứ hai, tôi cảm thấy muốn nôn mửa, chân của tôi run lên, và tôi không thể đứng vững. Tôi đã khụy xuống vài lần, dúi xuống đất. Tôi đứng lên lại để tiếp tục tập khi tôi cảm thấy khá hơn một chút. Sau khi hoàn thành bốn bài tập đứng tôi đi ngủ, và lần này tôi ngủ rất ngon.

Khi tôi thức dậy sáng hôm sau, tôi cảm thấy như một người hoàn toàn khỏe mạnh, và tất cả các triệu chứng bệnh đã biến mất. Bạn không thể tưởng tượng được tôi cảm thấy vui mừng như thế nào. Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Tôi muốn ra ngoài và hét lên, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt; Chân-Thiện-Nhẫn là tốt! Tất cả những gì họ nói trên truyền hình là dối trá!” Tôi muốn mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp và Chính Đạo.

Bây giờ, tôi đã là một học viên Đại Pháp. Tôi muốn theo sát Sư phụ trên con đường trở về với bản ngã của mình, kiên tu Đại Pháp, đồng hóa với Đại Pháp, trở thành một người tốt như Sư phụ yêu cầu, và thậm chí trở thành một người tốt hơn nữa.

Sư phụ, con tạ ơn Người đã không bỏ rơi con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/8/219449.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/28/115640.html
Đăng ngày 24-10-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share