Bài của đệ tử Đại Pháp, Châu Chính

[MINH HUỆ 19-9-2010] Ngày 14 tháng 9 năm 1994, chắc chắn là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, cũng chính là ngày tôi thoát khỏi ma ốm, là một ngày tôi hiểu được ý nghĩa thật sự của đời người. Ngày hôm đó, tôi bắt đầu tiến vào hàng ngũ Pháp Luân Đại Pháp. Cho dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) điên cuồng bức hại hơn 10 năm, tôi nhiều lần bị bắt cóc, giam vào trại tạm giam, trại giáo dục lao động, nhà tù, bị bức hại chẳng những mất đi chức phó phòng, công việc, thậm chí còn bị bức hại đến tàn phế; tôi vẫn dứt khoát kiên định tín ngưỡng Pháp Luân Đại Pháp, vĩnh viễn không từ bỏ, từ trước đến nay cũng không hề một chút hối hận.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, bởi vì lúc ấy tôi là trạm trưởng trạm phụ đạo; nên quản lý đơn vị, thị uỷ, người đứng đầu Cục Công an thành phố xem tôi như là một trọng điểm, chọn sử dụng các loại cám dỗ, đe doạ v.v.. Mưu đồ thủ đoạn ép buộc tôi bỏ tín ngưỡng, nhưng đều thất bại.

Rồi một ngày, có một tổ chức điều tra đến đơn vị tôi, trưởng ban là một cán bộ nghỉ hưu cấp bậc rất cao, ông ấy tìm tôi nói chuyện, hỏi: Anh tốt nghiệp khoa học tự nhiên, lại có bằng cấp khoa văn, còn nhiều lần học trường đảng, tại đơn vị vừa là chuẩn bị chức Cục phó, rất có tư tưởng, rất có tổ chức, lời nói biểu đạt là người kiên cường mạnh mẽ, tại sao là một người từ chủ nghĩa vô thần trở thành người hữu thần nhỉ? Anh nói sự thật đi, tôi tin tưởng anh nhất định hiểu đạo lý này.

Thế là tôi hướng về ông ta giảng đạo lý, tôi đã chứng kiến sự tốt đẹp và thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp:

Chứng kiến hiệu quả trừ bệnh khỏe thân thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, ai tu luyện cũng đều được lợi

Trước đây tôi thực sự chỉ tin vào chủ nghĩa vô thần, mọi thứ khác đều không tin, sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã giải được tất cả các câu hỏi của kiếp người mà không thể giải thích được, có một quãng thời gian tôi đã rơi lệ, tôi hối hận tại sao tôi không biết điều này, bị ĐCSTQ lừa gạt nhiều năm như vậy, nó nói không có Thần, tôi đã tin tưởng như vậy. Khi đó mẹ tôi thì tin Phật, tôi từng muốn bán đi tượng Phật mà bà thờ.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc bệnh thiếu máu, sau khi tiếp máu rồi lại bị viêm gan B, thiếu máu tim lại đập quá nhanh, có lúc còn ngừng đập trong mấy giây, mấy bệnh viện lớn đều nói bệnh tôi không có thuốc trị. Tại đơn vị, một mặt tôi không có mối quan hệ quyền thế trong xã hội, thăng cấp được cấp phó phòng đều là dựa vào năng lực của bản thân từng bước từng bước đi lên; hàng ngày đối diện đều là công việc nặng nhọc, trong mắt người khác, họ là hâm mộ tôi có năng lực, có tiền đồ và có tương lai tươi sáng; thế nhưng chỉ có bản thân tôi biết tình trạng cơ thể tôi, khó có thể hãnh diện với tiền đồ của mình. Tại đơn vị, tôi thiết lập riêng cho mình một chiếc giường, bất cứ lúc nào cũng có thể nằm trên giường trị liệu. Để tăng cường lực miễn dịch, để có một liệu trình tiêm thuốc phù hợp cần phải có hơn 5.000 nhân dân tệ, chế độ lúc ấy là chữa bệnh do nhà nước trả, lãnh đạo đơn vị cũng rất khó xử; hơn nữa vợ, cha mẹ đều có bệnh. Mỗi lúc nghĩ tới đều rất tuyệt vọng.

Tháng 9 năm 1994, tôi có một bạn cùng nghề, học khí công có thể trừ bệnh, thúc giục tôi cũng phải học khí công để chữa bệnh cho vợ và gia đình, ngay lúc đó đồng nghiệp cho tôi một cuốn sách nhỏ, là giới thiệu về Pháp Luân Công; như vậy tôi bắt đầu đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Công. Tại điểm luyện công khi đó chỉ luyện 2 tuần, vợ tôi phát hiện tôi đã không uống thuốc nữa, hỏi tôi: “Mấy hôm rồi sao không thấy anh uống thuốc?“, tôi cũng rất kinh hoàng, đúng vậy, tôi không thấy khó chịu đựng nữa rồi, công pháp này quá thần kỳ! Cho đến lúc đó là không đầy một tháng, tất cả các bệnh tật của tôi đều không cánh mà bay. Tiếp tục tới vợ, cha mẹ, gia đình em gái họ đều bắt đầu tu luyện; tử cung của vợ tôi; bệnh tim phổi của mẹ tôi, bệnh thấp khớp, đau đầu, bệnh đau bụng; bệnh xơ cứng động mạch của cha tôi, bệnh gút v.v…; bệnh viêm gan B của em gái họ đều không trị mà khỏi hẳn.

Tôi bảo với người điều tra: Nếu những việc này nảy sinh trên thân thể người khác, tôi cũng sẽ hoài nghi đây không phải là sự thật; nếu như cá nhân tôi được lợi, tôi sẽ nghĩ phải chăng bệnh viện chẩn đoán sai. Thế nhưng tất cả những việc này không chỉ là tự thân tôi trải qua mà là cả gia đình tôi đều như vậy.

Bởi vì qua tu luyện Pháp Luân Công mà thấy được hy vọng, ngoại trừ làm tốt công việc của đơn vị, thì toàn bộ thể xác và tâm hồn tôi đều dồn vào tu luyện, khi ấy trạm trưởng trạm phụ đạo và phó trạm trưởng đều đích thân tham gia lớp do Sư Phụ truyền dạy, họ được Hội Nghiên cứu Khí công thành phố và người phụ trách trạm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp thành phố phê thẩm, chỉ có cá nhân tôi chưa từng được tham gia lớp truyền dạy của Sư Phụ. Chính là mẫu người này, các đồng tu bảo tôi hồng Pháp và truyền Công, trong quá trình từng bước phục vụ học viên, đã chứng kiến rất nhiều người tu luyện Đại Pháp đem lại biến đổi thần kỳ. Tại điểm luyện công của chúng tôi có giáo sư Vương, chúng tôi đều gọi là dì Vương; năm 1992 dì Vương bị bệnh ung thư ác tính tuyến giáp trạng, đồng thời lan rộng đến hạch bạch huyết. Đã làm phẫu thuật chữa tận gốc tại bệnh viện Hiệp Hòa ở Bắc Kinh, tháng 6 năm 1993 phát hiện bên cổ phải nổi cục hạch như quả trứng gà lớn, đã ngăn dì nói không ra lời; lần thứ 3 đến bệnh viện Hiệp Hòa chẩn đoán chính xác là ung thư đột biến, đè lên dây thần kinh cổ họng. Họ quyết định mổ ngực kiểm tra, tiến hành làm sạch hạch bạch huyết. Do sau thống khổ lần mổ thứ nhất, lại hy vọng bệnh ung thư có mấy thứ điều trị được, bởi vậy dì kiên trì đi theo trị liệu. Uống lượng lớn thuốc Đông y, nào là thuốc chống ung thư của Vua, mật gấu “bát linh bát hòa” Trung Hoa v.v.. Sau này đã học Pháp Luân Đại Pháp, đã tham gia lớp truyền dạy của Sư Phụ Lý tại Quảng Châu, tế bào ung thư hoàn toàn không còn. Ví dụ giống như dì Vương tại điểm luyện công của chúng tôi cũng không phải là một hay hai trường hợp, có thể nói là nhiều lắm.

Nói đến chỗ này, người điều tra hỏi tôi: Nghe nói Sư Phụ các anh còn làm cho lưng gù vỗ thành thẳng, việc này có thật không? (*) Tôi bảo ông ta, kỳ thật Sư Phụ đều không cần vỗ bằng tay, Ngài chỉ cần nghĩ nó thẳng thì nhất định nó sẽ thẳng; Sư Phụ chúng tôi vỗ một cái là để cho người thường mà không tin nhìn thấy. Phật Pháp vô biên người thường không thể lý giải nổi. Tại điểm luyện công của chúng tôi, một buổi sáng sớm; tôi cùng với một đồng tu dạy động tác luyện công cho hơn 10 học viên mới, khi đang dạy đến bài thứ 3 Quán Thông Lưỡng Cực Pháp, tay trên và dưới, cánh tay “quán thông” phải duỗi thẳng; tôi phát hiện một cụ bà hơn 60 tuổi nhắm mắt, tay phải hướng lên vọt đến mặt thì kéo xuống, tôi chạy đến trước mặt bà nâng cánh tay phải lên, bà sợ hãi kêu lên một tiếng “trời ơi”, lúc đó học công có hơn 10 người đều giật thót mình, bà mở mắt nhìn tôi nói: “Hơn 10 năm tôi đều dùng tay trái làm việc, thường xuyên chải tóc bằng tay trái, phải chăng tôi không thể học công được nhỉ?” Tôi vội vàng nói: “Thành thật xin lỗi bác, cháu cũng cho rằng bác không như thế, phải chăng cánh tay phải bác bị hỏng?” Bà nói: “Không sao“. Tôi nói: “Bác có thể học, bác làm được đến mức độ thế này là gắng hết sức rồi, trong tâm bác biết cần phải làm như thế nào là được rồi”. Sau đó chúng tôi lại tiếp tục dạy luyện công, nhưng khi dạy lần thứ 2, thì nghe được bà la: “A, trời ơi! A, trời ơi! Là ai đã cầm tay tôi kéo thẳng!” Khi đó chúng tôi lại nhìn, cánh tay phải của bác đã có thể luyện công bình thường. Lúc đó mọi người đều chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp, đều rất xúc động.

Còn có một người cũng là một dì nhiều tuổi, một mắt dì đã mù hơn 40 năm, y học giám định đáy mắt đã teo, bởi ảnh hưởng của mắt này, thị lực của mắt kia cũng nhanh chóng giảm xuống. Sau khi học Pháp Luân Công, hai mắt dì đều có thể nhìn được đồ vật, trong giao lưu tâm đắc thể hội, dì chảy nước mắt nói hết nhận thức của bản thân. Mỗi lần mời học viên học Pháp, tâm đắc thể hội về tu luyện, rất nhiều người đã nghe ví dụ xúc động lòng người này, hầu như đều rơi giọt nước mắt cuối cùng.

Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến con người ích kỷ của tôi, khiến cho đạo đức xã hội năng cao trở lại

Tôi nói với người điều tra: Trong xã hội hiện nay, thuận theo khai mở cải cách, phát triển kinh tế hàng hoá, đặc biệt là ảnh hưởng của tư tưởng “Cho phép một bộ phận người giàu có lên, ai kiếm được nhiều tiền thì là vinh quang”, con người hướng vào tiền. Trước khi học Pháp, tôi còn thấy mình đặc biệt tốt hơn so với người khác, tối thiểu tôi cũng không mất tư cách công chức; sau khi học Pháp, tôi mới biết được, toàn bộ nếp sống xã hội không chính, tôi cũng bắt đầu trượt xuống theo, chỉ có chưa trượt xa so với người khác. Tôi dựa theo yêu cầu của Đại Pháp mà làm, mọi nơi đều lo nghĩ cho người khác. Càng lúc càng cảm thấy quan niệm sống của tôi đều nảy sinh biến hoá, làm việc tốt vì người khác đã trở thành niềm vui thú của tôi. Có lúc đơn vị tôi phát tiền thưởng chuyên môn cho lãnh đạo các nơi, tôi cũng nghĩ công việc là mọi người làm, nên tôi chia phần thưởng cho một bộ phận hay là toàn bộ cấp dưới; đơn vị xây nhà ở cho lãnh đạo cấp phòng các nơi, các lãnh đạo cấp phòng đều được phân, tôi cũng nghĩ có rất nhiều đồng nghiệp già còn khó khăn hơn tôi, mặc dù nơi tôi ở tầng thượng bị dột mưa, tôi cũng không đòi hỏi gì, mọi người đều ước ao được đơn vị phân nhà cho.

Nói đến chỗ này, đến lượt người điều tra nói: “Cùng là đảng viên, cũng không cần anh dấu giếm tôi phải không?” Tôi nói: “Chỉ là nói một chút đó, không có ai muốn làm kẻ ngu như vậy, tại đơn vị tôi, cán bộ cỡ tôi có 30-40 người, cũng chỉ có tôi là người làm như vậy, chúng ta đều là đảng viên, sự khác nhau giữa tôi và họ chính là: Tôi là đệ tử Đại Pháp, mà họ thì không phải. Nếu như tôi không học Đại Pháp, tôi cũng không làm được”.

Ở quê nhà của tôi, tất cả các học viên Đại Pháp mức độ đề cao cảnh giới tư tưởng là không giống nhau; em họ tôi vốn là người mê cờ bạc nổi tiếng trong thôn, vợ đã nhiều lần đề cập ly hôn, thời khắc mấu chốt rạn nứt gia đình, cả nhà đắc Pháp, em họ đã từ bỏ thói xấu đánh bạc, gia đình từ ấy về sau hòa thuận; em họ tôi còn chiếm nhiều đất trong cải cách ruộng đất, về sau đều trả lại. Vào mùa đông năm 1997, có một trận tuyết lớn nhiều năm không gặp. Toàn bộ đường quốc lộ đều bị lấp kín, chính phủ buộc phải cứu tế lương thực, bí thư thôn kêu gọi trên hệ thống truyền thanh: Đảng viên ĐCSTQ, đoàn TNCS hãy ra ngoài và làm sạch tuyết! Kêu gọi cả buổi sáng không có một ai ra, sau đó mấy đệ tử Đại Pháp bàn bạc, mọi người đều tình nguyện chủ động quét sạch tuyết đọng. Từ 1,5 đến 2km đường được một cụ già hơn 70 tuổi và đệ tử Đại Pháp thiếu nhi hơn 10 tuổi quét sạch, bí thư lại nói trên hệ thống truyền thanh: “Đảng viên ĐCSTQ cái quái gì, thật không bằng người luyện Pháp Luân Công, tương lai có tiền, tôi sẽ xây cho họ một trường luyện công”.

Sau khi bức hại năm 1999, phụ đạo viên thôn tôi cũng bị bắt vào trại tạm giam, thôn này cùng nhau viết thư yêu cầu thả người.

Tại điểm luyện công chúng tôi có chàng trai họ Nhậm, trước đây chuyện xấu gì cũng từng làm, trước khi học Pháp Luân Công còn ăn trộm đồ. Sau khi học Pháp, những đồ vật trước đây ăn trộm của người khác, tự anh kiếm tiền bằng sức lao động, mua đồ mới gửi trả lại cho mọi người. Khi trả đồ vật cho mọi người, anh đều để lại cho mọi người một bức thư, nói với mọi người: Trước đây tôi không hiểu biết gì, bây giờ đã học Đại Pháp, tôi phải làm một người tốt, trả lại mọi người những thứ đã trộm, xin các ông, các bà tha thứ. Ví dụ giống như vậy cũng là có nhiều vô số kể.

Chúng tôi đã từng Hồng Pháp tại một thôn trấn, năm ấy có một cụ bà 70 tuổi, ai cũng nói tâm tính bà tốt, cần phải giúp bà học công, thế nhưng có làm thế nào bà cũng không học, bà nói: “Tôi từ bé đã ngậm tẩu thuốc, liên tục cho đến bây giờ, nghe nói luyện công không được hút thuốc lá, tôi có thể không ăn cơm, không uống nước, nhưng thuốc lá thì không thể không hút.” Sau này mọi người đều nói, trước tiên bà xem thử băng video giảng Pháp của Sư Phụ Lý, ban đầu thực sự là bà vừa xem băng video giảng Pháp vừa bàn tán rằng Sư Phụ này giảng thật hay. Nghe một lát thì đã muốn bỏ hút thuốc, khi bà hút lại thuốc, hút một hơi thì khạc một cái, bà la to: Bài giảng này quá thần kỳ, tôi xem xong thì không thể hút thuốc, từ đó về sau bà cai được thói quen nghiện thuốc lá từ hơn 10 năm trước.

Ngày hôm đó, chúng tôi nói chuyện trong thời gian gần buổi sáng, cuối cùng người đứng đầu nhóm điều tra cầm tay tôi nói: “Anh thật tốt, kiên trì tu luyện thêm đi, tôi chúc anh sớm công thành viên mãn”.

Đối diện với ĐCSTQ điên cuồng đàn áp và bức hại, vì sao những người tu luyện vẫn kiên trì buông bỏ sinh tử như vậy, vì sao ĐCSTQ tà ác bức hại Đại Pháp hơn 10 năm mà không làm cho đệ tử Đại Pháp khiếp sợ, trong đó có rất nhiều nguyên nhân, nhưng mà tất cả những người tu luyện đều là những người được hưởng ích lợi, phần lớn đã chứng kiến sự thần kỳ và tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng đồng bào của tôi từ trong những lời bịa đặt của tà đảng mà bước ra, tối thiểu nhất cũng phải biết Chân, Thiện, Nhẫn và giả (giả dối), ác (độc ác), bạo (tàn bạo), cái nào là tốt. Một người nói dối nhất cũng không mong muốn người khác lừa gạt mình; một người ác nhất cũng hy vọng người khác đối xử thiện với mình; một người không nhẫn nại nhất cũng mong muốn người khác nhẫn nại với mình. Ý nghĩ thần thánh của đệ tử Đại Pháp truyền đạt cho thế nhân, hy vọng những người trên thế gian lựa chọn cho mình và người nhà một tương lai tốt đẹp trước khi đại nạn đến.


(*): Liên quan đến câu chuyện Sư Phụ chữa bệnh cho cậu bé gù lưng tại Hội Sức khỏe Đông phương năm 1993 tại Bắc Kinh.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/19/229837.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/1/120362.html

Đăng ngày 09-10-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share