Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2020] Khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan vào năm 1995, tôi rất suy sụp. Tuy nhiên, Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi!

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một người phụ nữ có chí tiến thủ rất mạnh mẽ, có thể nhanh chóng leo lên nhiều vị trí quản lý tại ngân hàng nơi tôi làm việc. Tôi đạt vị trí quản lý cấp trung khi mới 26 tuổi và năm 32 tuổi, tôi đã lên đến chức lãnh đạo cấp cao. Công việc đòi hỏi tôi phải giao tiếp và uống rượu với khách hàng, và điều này vô tình đã làm hại gan của tôi.

Tháng 9 năm 1995, tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe. Cân nặng của tôi giảm từ 115 kg xuống còn 92 kg và tôi liên tục bị chóng mặt và xây xẩm mặt mày. Sau khi trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện tại bệnh viện, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan. Một bệnh viện khác ở thành phố lớn hơn cũng xác nhận kết quả chẩn đoán này. Kể từ đó, cơ thể tôi bắt đầu chịu đựng một loạt các triệu chứng bệnh, nào là viêm khớp, viêm xoang mãn tính, đau nửa đầu, lạnh vai, viêm dạ dày, viêm gan B, mất ngủ và đau khớp. Tôi phải dựa vào việc tiêm thuốc an thần để ngủ. Tình trạng sức khỏe của tôi xuống dốc trầm trọng đến mức cha mẹ và người thân chỉ có thể khóc trong tuyệt vọng.

Đơn vị công tác chi trả chi phí y tế cho tôi, trong khi đích thân sếp của tôi đã đến bệnh viện đề nghị các bác sĩ dốc sức điều trị cho tôi cho dù tốn kém bao nhiêu đi nữa. Mặc dù bệnh viện đã nỗ lực hết sức, các bác sĩ chuyên khoa đã tư vấn nhiều lần, nhiều liệu pháp khác nhau được áp dụng, nhưng tình trạng của tôi vẫn không cải thiện. Ngay cả bác sĩ trưởng khoa cũng đành bất lực, bảo rằng đây không phải là căn bệnh mà tiền bạc có thể chữa khỏi. Cuộc đời tôi như sụp đổ khi tôi nghĩ đến việc sẽ rời bỏ những người thân, đặc biệt là con gái 6 tuổi của tôi.

Trong lúc tuyệt vọng, một người bà con đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Trước đây, ông ấy đã bị điếc hơn 17 năm và phải phụ thuộc nhiều vào máy trợ thính. Ông đến Hợp Phì và đã tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Vào ngày thứ năm của khóa học, thính giác của ông đã trở lại bình thường. Bệnh viêm thần kinh kéo dài và bệnh lao của ông cũng đã khỏi. Là một học viên Đại Pháp tinh tấn, ông ấy thường kể cho gia đình chúng tôi về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp và khuyến khích chúng tôi tu luyện. Tuy nhiên, tôi thường xuyên bận rộn với công việc và xem việc tu luyện là hoạt động dành cho người già và người đã nghỉ hưu.

Bởi các bác sĩ không còn phương pháp điều trị nào khác nên tôi ký giấy cam kết để xuất viện về nhà và bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp từ người bà con này. Vị giác của tôi hoạt động trở lại ngay khi tôi bắt đầu luyện công. Vào ngày đầu tiên, tôi ăn ngấu nghiến hết một tô canh rau chân vịt, ngày hôm sau là một tô mỳ. Vào ngày thứ ba, tôi đã ăn uống bình thường trở lại.

Sau 20 ngày tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thể đi làm trở lại. Vào ngày thứ 40, thiên mục của tôi khai mở, và tôi có thể nhìn thấy các cảnh tượng ở các không gian khác. Tôi cũng nhìn thấy một vài Pháp Luân đang xoay chuyển và nghe được âm nhạc Đại Pháp từ các không gian khác. Chính tôi đã nhìn thấy và trải nghiệm nhiều hiện tượng siêu thường như những điều Sư phụ đã đề cập trong sách Chuyển Pháp Luân. Sau đó, tôi đã khóc hơn nửa tiếng đồng hồ. Tư tưởng vô thần của tôi là hoàn toàn sai lầm. Phật, Đạo, Thần và các không gian khác, hết thảy đều thực sự có tồn tại.

Không lâu sau, tôi đến một bệnh viện của thành phố làm một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện và kết quả là sức khỏe của tôi đã trở lại bình thường. Ba năm sau, một trong số các bác sĩ từng điều trị cho tôi trước đây nhìn thấy tôi đang đạp xe đạp. Ông ấy không tin và hỏi người bà con của tôi, vốn cũng là đồng nghiệp của ông rằng: “Không phải người này đã mất rồi sao? Tôi nhìn thấy cô ấy trên đường. Có phải tôi đã tưởng tượng không?” Khi người bà con kể cho ông ấy nghe tôi đã hồi phục sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vị bác sĩ đó đã vô cùng kinh ngạc. Kể từ đó, 25 năm đã trôi qua và sức khỏe của tôi vẫn tốt.

Kể từ lúc nhỏ, con gái của tôi đã ốm yếu và hay mắc bệnh. Cứ cách vài tháng là chúng tôi lại đến bệnh viện để truyền tĩnh mạch cho cháu. Cháu thường hay bị co giật, ngay cả khi sốt nhẹ. Mắt cháu trợn tròng lên, và miệng sùi bọt. Tôi và chồng thường hay ở bên cạnh giường cháu suốt đêm. Bác sĩ nhi của con gái tôi đã cảnh báo tôi rằng: “Chị đừng hy vọng sau này cháu bé lớn lên sẽ thông minh. Điều tốt là, cháu sẽ có chỉ số thông minh của một đứa trẻ trung bình.” Con gái tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp cùng tôi không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, và sức khỏe của cháu đã cải biến đáng kể. Tất cả căn bệnh của cháu đều khỏi và việc học của cháu đã tiến bộ vượt bậc.

Gia đình ba người chúng tôi tạo thói quen lái xe xuống quảng trường công cộng để luyện công. Chúng tôi cũng đến các vùng lân cận, trưng bày các biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp và hướng dẫn các bài công pháp cho những người chúng tôi gặp.

Tôi đốc thúc con gái học Pháp và luyện công mỗi ngày, ngay cả khi cháu có thời khóa biểu dày đặc và chỉ có thể rảnh được 10 phút. Kết quả là, con gái tôi đạt điểm nhiều điểm số cao và có được một công việc lý tưởng mà không phải tốn nhiều công sức. Cháu là ứng cử viên duy nhất được tuyển dụng trong lớp, được đánh giá tốt nhất, và được trả lương cao nhất so với các bạn cùng lứa được tuyển cùng đợt với cháu.

Cả nhà chúng tôi đã thụ ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều kỳ tích đã xuất hiện trong gia đình chúng tôi trong những năm qua. Tôi đã chia sẻ nhiều câu chuyện thần kỳ với những người bà con trong khi nói với họ về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/17/409118.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/15/186362.html

Đăng ngày 19-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share