Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-02-2020] Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2012. Tôi có thể đi tới ngày hôm nay chính là nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ Lý, nhưng tôi cảm thấy mình tu luyện không tốt.

Sư phụ đã giảng:

“Hôm qua phóng viên hỏi tôi: rằng sự việc gì [khiến] ông cảm thấy vui mừng nhất trong cuộc đời, đương nhiên cả cuộc đời tôi là làm sự việc này, đối với những thứ của người thường tôi nói rằng tôi không thấy có gì vui mừng nhất cả, khi tôi nghe hoặc xem học viên nói về tâm đắc thể hội tôi thấy yên lòng nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])

Tôi đã khóc khi đọc đoạn Pháp này bởi vì dù đã tu luyện hơn bảy năm, vậy mà tôi chưa bao giờ gửi một bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện. Sư phụ đã luôn coi sóc tôi bảo hộ trong nhiều năm qua, vậy nên tôi đã viết bài chia sẻ này.

Khảo nghiệm và khổ nạn sớm xuất hiện

Mỗi khổ nạn mà tôi trải qua khi bắt đầu tu luyện đều giống như một khảo nghiệm sinh tử.

Chồng tôi đã nhiều lần đánh đập để ép tôi phải từ bỏ tu luyện nhưng tôi không bao giờ phản kháng hay tranh cãi. Anh ấy cũng nhiều lần đưa tôi tới đồn cảnh sát, thậm chí còn thông đồng với Phòng 610 để đưa tôi tới trung tâm tẩy não.

Tôi kiên định nói với anh: “Em sẽ không đi đâu hết!”

Tôi thầm nói với Sư phụ: “Con sẽ không đi tới trung tâm tẩy não. Con phải giúp chúng sinh hiểu chân tướng để họ được đắc cứu.” Tôi cũng nói với cựu thế lực: “Ta sẽ không tới trung tâm tẩy não. Những gì các ngươi nói không có giá trị gì cả. Sư phụ ta sẽ quyết định và ta chỉ theo an bài của Ngài.”

Lúc đó, chính niệm của tôi rất mạnh mẽ. Mỗi lần chồng tôi đưa tôi tới đồn cảnh sát, tôi đều có thể vượt qua với sự trợ giúp từ bi của Sư phụ.

Chồng tôi đã kề dao vào cổ tôi

Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, một hôm chồng tôi cứ hết lần này đến lần khác nói với tôi rằng: “Hôm nay tôi phải giết cô, kể cả tôi có phải trả giá bằng cái mạng này”. Sau đó, anh đã khóa trái cửa tiệm cắt tóc nhỏ của tôi.

Tiệm cắt tóc của tôi ở trên phố và có cửa ra vào bằng kính, vì vậy từ ngoài người ta có thể thấy những gì đang xảy ra ở bên trong. Chồng tôi đã lấy một con dao bếp và kề vào cổ tôi.

Tôi đứng im và nhắm mắt lại để phát chính niệm cho tới khi anh bỏ con dao xuống. Sau đó, anh bắt đầu đánh tôi.

Người ta tụm lại ở bên ngoài để xem. Một người hàng xóm đã liên tục đập cửa và van nài chồng tôi ngừng đánh đập tôi.

Anh bỏ tất cả ngoài tai và tiếp tục đánh tôi. Rõ ràng là anh đang bị các nhân tố tà ác thao túng.

Lúc đó là đầu mùa đông, và tôi phải nằm trên sàn gạch trong hai giờ đồng hồ. Trừ những lúc thầm niệm khẩu quyết phát chính niệm thì tôi luôn nghĩ về lời giảng của Sư phụ:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chínChuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy chân tay mình như biến mất, chỉ còn một chút ý niệm. Tôi cũng không cảm thấy lạnh hay đau đớn khi phải nằm trên sàn nhà. Tôi biết Sư phụ đã chịu đau đớn thay cho tôi. Sau đó, khi tôi học Pháp về đúng việc này, tôi đã rất xúc động.

Ngay sau sự việc này, chồng tôi lại một lần nữa gọi cảnh sát tới bắt tôi vì tu luyện Đại Pháp. Anh đã giao nộp sách Đại Pháp của tôi cho cảnh sát để làm bằng chứng.

Anh đã nhiều lần tố cáo tôi với cảnh sát, nhưng cũng là tạo cho tôi cơ hội để giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi và con trai tại đồn cảnh sát

Tôi đã mơ thấy lụt lội, động đất và núi lửa phun trào khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Trong giấc mơ, nhiều người đã bay lên, trong đó có tôi. Sư phụ điểm hóa rằng tôi nên đưa con trai mình đi cùng. Vì sợ hãi và chấp trước vào tình, tôi không muốn con trai mình phải chịu khổ.

Con trai tôi hỏi: “Mẹ ơi, Sư phụ Lý đang ở nước nào?” Tôi bảo cháu rằng Sư phụ đang ở Hoa Kỳ.

Cháu đáp lời: “Thế thì con phải học thật tốt ở trường để tương lai có thể tới Hoa Kỳ học tập. Cha sẽ không thể kiểm soát con khi con ở đó. Con sẽ tu luyện, vợ con con và cả gia đình mình cũng sẽ tu luyện.”

Tôi nói với con trai rằng nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị cầm tù vào năm 2013. Cháu nói: “Khi lớn lên, con muốn làm chủ tịch nước và con sẽ trả tự do cho tất cả học viên. Con sẽ để cả nước mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Khi đó con trai tôi mới chín tuổi và tôi đã khóc khi nghe cháu nói như vậy.

Tại sao tôi lại phải sợ? Tôi sợ hãi điều gì? Tôi lập tức để con trai đọc Chuyển Pháp Luân.

Con trai tôi đã mất ba ngày để đọc xong hai bài giảng đầu tiên của Chuyển Pháp Luân. Trong suốt thời gian đó, Sư phụ đã chữa khỏi bệnh đau dạ dày cho cháu.

Thiên mục của con trai tôi khai mở và cháu có thể giao tiếp với động vật và thực vật, điều này đã cho phép tôi chứng kiến bao điều kỳ diệu. Khi tôi làm việc ở tiệm cắt tóc, cháu đã phát chính niệm trợ giúp tôi trong khi tôi nói chuyện với khách hàng về cuộc bức hại.

Khi chồng tôi biết con trai bắt đầu tu luyện, anh đã đánh mẹ con tôi bằng đai da.

Anh cũng đập phá gương và những thứ khác trong tiệm cắt tóc. Tôi cho rằng một người hàng xóm đã gọi cảnh sát sau khi nghe thấy xô xát, và cả ba chúng tôi đã bị đưa tới đồn cảnh sát.

Cảnh sát biết mẹ con tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên họ đã gọi cho Phòng 610 và chính quyền khu phố tới để giải quyết.

Khi các đặc vụ Phòng 610 xuất hiện, họ đã đưa mẹ con tôi vào một căn phòng có ghế tra tấn.

Tôi không sợ hãi. Cảnh sát đưa ghế và tôi đã ngồi xuống và để con trai ngồi trong lòng.

Một nhân viên cảnh sát bắt đầu tra hỏi tôi: “Chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp phải không? Chị có biết tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là phạm pháp không?”

Tôi nói: “Đúng vậy, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giúp con người ta khỏe mạnh, trở thành một người tốt chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn.”

Sau đó, tôi hỏi anh ta: “Tôi không trộm cắp hay giết người. Vậy xin hỏi anh là tôi đã vi phạm luật hay quy định nào? Anh làm ơn chỉ rõ.” Viên cảnh sát đó đã im lặng.

“Từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã làm nhiều việc tốt. Tôi giảm giá cho người già và thanh niên tới salon tóc của tôi. Tôi không bao giờ cãi vã hay xung đột với hàng xóm.”

Viên cảnh sát đó lắng nghe, không biết trả lời ra sao và đã bỏ ra ngoài. Sau đó, hai người phụ nữ ở ủy ban khu phố bước vào. Tôi nhanh chóng ấn vào lòng bàn tay của con trai, ra hiệu cho cháu phát chính niệm. Cháu gật đầu.

Hai người phụ nữ đó bước vào và nói: “Chị có biết nhà nước không cho phép chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Chị nên dừng lại bởi chính quyền không cho phép.”

Tôi đã giải thích cho họ rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy con người trở thành người tốt và đưa ra một vài ví dụ. Tôi đã kể với họ là tôi đã ở bệnh viện để chăm sóc bố chồng khi ông phải phẫu thuật ung thư thực quản như thế nào. Tôi nói về việc tôi đã tặng nhẫn vàng cho mẹ chồng làm quà sinh nhật lần thứ 60 của bà ra sao. Và vì chồng tôi không bao giờ làm việc nhà nên tôi đã làm tất cả.

Sau đó, tôi cũng chia sẻ về việc đã giúp con trai mình học tập chăm chỉ như thế nào, và kết quả là cháu trở thành một trong hai học sinh đứng đầu của lớp.

Một người phụ nữ của ủy ban khu phố một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào tôi và hét vào mặt tôi nhưng tôi đã không lên tiếng. Cuối cùng người phụ nữ còn lại đề nghị họ nên rời đi vì không thể thuyết phục được tôi. Mẹ con tôi bị bỏ lại trong phòng.

Sau đó, cảnh sát bước vào và bảo chúng tôi về nhà. Tại cổng, chủ tịch ủy ban khu phố và hai nhân viên bước ra cùng với chồng tôi. Chủ tịch bảo chồng tôi nấu cho tôi một bữa ăn ngon nhưng anh nói rằng anh không biết nấu nướng ra sao cả.

Tôi bắt đầu nói với họ tôi đã làm việc nhà như thế nào. Chủ tịch nói: “Tất cả chúng tôi đều biết chị là người tốt.”

Quảng truyền Đại Pháp

Vợ chồng tôi sau đó đã ly hôn. Tôi tìm được một công việc ở ngoài thành phố và làm việc ở một thẩm mỹ viện trong bốn năm.

Tôi đã nói với khách hàng, tất cả nhân viên viên và hội đồng quản trị của thẩm mỹ viện chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và tự hào nói với họ rằng tôi tu luyện pháp môn này.

Một số người ở thành phố Thượng Hải biết tôi qua internet đã tố cáo tôi suốt thời gian đó. Phòng 610 Thượng Hải đã gọi điện cho quản lý của tôi và yêu cầu họ sa thải tôi vì đức tin của tôi.

Tôi nói với quản lý của mình chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, tiếp tục phát chính niệm và đồng thời quy chính bản thân chiểu theo Pháp. Người quản lý của tôi sau đó đã nói: “Chị đúng. Tất cả chúng tôi biết rằng chị là người tốt, làm việc nghiêm túc và đối xử tốt với mọi người. Họ thật sự vô lý.”

Người quản lý này nghỉ thai sản, và công ty đã thuê một người quản lý khác. Phòng 610 Thượng Hải lại gọi cho quản lý mới này, gây áp lực để cô ấy sa thải tôi, đe dọa sẽ cho đóng cửa thẩm mỹ viện nếu cô ấy không làm theo.

Tôi giải thích cho cô ấy điều mà tôi đã nói với người quản lý trước và nói thêm rằng: “Nếu sự có mặt của tôi gây ảnh hưởng tiêu cực đến thẩm mỹ viện này thì tôi có thể nghỉ việc.”

Cô ấy nói: “Ôi, chị không thể đi được. Tại cuộc họp cán bộ nhân viên chiều nay, chị sẽ được nhận phần thưởng ghi nhận cho các kỹ năng và dịch vụ của chị. Làm sao chúng tôi lại để chị ra đi được? Lần tới mà họ có gọi điện tới đây, tôi sẽ từ chối yêu cầu của họ. Chúng tôi không thể sa thải một nhân viên xuất sắc như vậy được. Tôi sẽ yêu cầu họ ‘không được gọi điện nữa’.”

Tôi không chấp trước vào công việc, vì vậy không có lý cớ gì để cựu thế lực có thể dùng để bức hại tôi.

Tôi đã ngộ ra một điều tại tầng thứ hiện tại của mình rằng: chúng ta phải đề cao tâm tính và tống khứ các chấp trước thì có thể vượt qua được tất cả các khảo nghiệm và khổ nạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/9/400958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/11/186288.htm

Đăng ngày 19-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share