Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-04-2020] Tôi từng làm việc trong một doanh nghiệp chính phủ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997 và tinh tấn trong việc giảng chân tướng về môn tu luyện và cuộc bức hại.

Con gái của tôi bị bệnh vẩy nến khá tồi tệ. Sau khoảng một năm tôi học Đại Pháp, bệnh của cháu đã khỏi. Thi thoảng cả hai con gái cùng học Pháp với tôi. Vợ tôi bắt đầu tu luyện vào năm 2008 nhưng đã từ bỏ một năm sau đó. Lúc ấy vợ tôi đang tập trung vào khiêu vũ. Tôi không trách móc mà thay vào đó, tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy.

Đã nhiều lần tôi cầu xin Sư phụ giúp cô ấy quay trở lại tu luyện. Sau đó, các hạch bạch huyết trong đường tiết niệu của vợ tôi gặp vấn đề. Cô ấy phải phẫu thuật và bắt đầu tu luyện sau phẫu thuật. Đó là thời điểm bốn năm rưỡi về trước. Sức khỏe của vợ tôi đã hoàn toàn hồi phục. Mỗi ngày chúng tôi tới điểm học Pháp và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã đưa cô ấy quay lại với tu luyện.

Giảng chân tướng qua điện thoại

Trong hơn 10 năm, tôi đã gọi điện cho mọi người để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Các cuộc gọi của tôi khá là hiệu quả. Sau đây là một vài ví dụ.

Một lần tôi gọi cho một số điện thoại đường dài và một người phụ nữ đã nghe điện thoại. “Chào bà, bà có khỏe không. Hôm nay chúng ta nói chuyện với nhau bởi vì chúng ta có duyên phận. Bà đã nghe về Pháp Luân Đại Pháp chưa?” Bà không trả lời. Tôi nói trong khoảng năm phút nhưng bà vẫn giữ im lặng. Sau đó tôi nói về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Bà hỏi tôi tại sao một người lại cần thoái ĐCSTQ. Tôi nói với bà thoái Đảng có thể giúp mọi người được bình an.

Bà nói: “Anh thật thân thiện. Anh hẳn là một người tốt bụng.”

Tôi trả lời: “Tất cả các học viên chúng tôi đều là người tốt. Tất cả chúng tôi đều muốn cứu bà. Tại sao bà không thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.“

Bà đáp lại: “Sao lại không chứ? Tôi là thành viên Đội Thiếu niên Tiền phong.” Tôi cũng nói chuyện với chồng của bà, người đã nằm liệt giường nhiều năm, và ông đồng ý thoái ĐCSTQ.

Tôi hỏi bà liệu còn ai trong gia đình không. Bà nói bà có một con trai và một con gái. Tôi nói: “Nếu bà tin tưởng tôi, bà có thể cho tôi số điện thoại của họ không? Tôi muốn giúp họ thoái ĐCSTQ.” Bà đã cho tôi số điện thoại của họ.

Tôi gọi điện cho con gái của bà và nói rằng tôi là bạn của mẹ cô ấy. Tôi nói với cô ấy những thông tin chân thực về Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi kết thúc cuộc gọi, cô ấy đã đồng ý thoái Đoàn Thanh niên.

Sau đó tôi gọi điện cho con trai của bà. Cậu ấy đang làm quản lý cho một doanh nghiệp chính phủ và là một Đảng viên. Tôi nói với cậu ấy về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, nói với cậu ấy vụ tự thiêu giả ở Quảng trường Thiên An Môn và về dòng chữ được tìm thấy trên tảng đá ở Quý Châu. Tôi giải thích tại sao một người cần thoái ĐCSTQ. Cậu ấy đã đồng ý thoái và cảm ơn tôi.

Một lần tôi gọi điện cho một lính canh tù. Tôi đọc trên Minh Huệ thấy anh ấy đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị giam giữ trong tù. Anh ấy la mắng tôi ngay sau khi tôi nói tôi là một học viên và không cho tôi cơ hội nói bất cứ điều gì thêm. Sau đó anh ấy cúp máy.

Lần thứ hai khi tôi gọi, anh ấy lại la mắng tôi, lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp sau đó gác máy. Tôi cảm thấy hối tiếc cho anh ấy. Tôi phát chính niệm một lúc sau đó gọi lại.

Lần này anh ấy không nói gì. Vì thế tôi bắt đầu: “Cảm ơn anh đã nghe tôi. Không có ai sinh ra đã là người xấu. Tất cả chúng ta đều muốn trở thành một người tốt. Tôi nghĩ anh cũng như vậy. Vấn đề là anh đã lựa chọn một nghề nghiệp sai lầm. Giúp Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công đã khiến anh làm tổn thương những người tốt. Dĩ nhiên là anh cần kiếm tiền và nuôi gia đình nhưng tôi mong anh đừng cống hiến hết mình cho băng đảng của Giang Trạch Dân. Đừng đánh mất bản tính tốt đẹp của mình chỉ vì lợi ích cá nhân nhất thời. Anh có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời mình.”

Tôi tiếp tục: “Mặc dù anh đã làm nhiều việc xấu, anh vẫn có thể có tương lai tươi sáng nếu anh thực sự hối lỗi về những gì mình đã làm, ngừng bức hại các học viên và thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.”

Anh ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi nói trong tương lai anh ấy nên nỗ lực hết mình để bảo vệ các học viên.

Giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp

Bây giờ tôi đã nghỉ hưu, tôi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp vào mỗi buổi sáng. Tôi học Pháp hoặc chuẩn bị các tài liệu vào buổi chiều và học Pháp chung vào buổi tối. Cuộc sống của tôi trọn vẹn và tôi có cảm giác tu luyện như thuở ban đầu.

Một lần, năm hay sáu người vây quanh khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Một số họ đã thoái ĐCSTQ. Một số xin tờ rơi thông tin về Đại Pháp. Có hai người không nói gì cả đã ở lại cùng tôi cho đến khi tôi rời đi. Đó là một người đàn ông tầm 40 tuổi và một cậu thanh niên khoảng 20 tuổi.

Tôi hỏi họ có muốn thoái ĐCSTQ không. Người đàn ông lớn tuổi hơn đã kể cho tôi nghe câu chuyện của anh ấy. Thiên mục của anh khai mở từ khi còn nhỏ. Một ngày anh nhìn thấy một người hàng xóm cao tuổi sẽ qua đời trong ba ngày tới. Anh kể với cháu trai của người ấy nhưng anh đã bị đánh và đứa trẻ ấy đã nói với bố. Sau đó bố của đứa bé ấy cũng đánh anh. Ba ngày sau người hàng xóm cao tuổi kia thật sự đã qua đời. Người dân trong làng nói rằng ông ấy chết là do anh đã nguyền rủa vì thế họ cũng đánh anh.

Anh nói: “Những chuyện như thế đã xảy ra nhiều lần. Mỗi lần tôi nói điều gì đó, tôi sẽ bị đánh. Người làng nói rằng tôi nguyền rủa họ. Bây giờ tôi không nhìn thấy nữa. Anh có thể nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra không? Không phải người đàn ông lớn tuổi kia chết là do tôi nguyền rủa ông ấy chứ?” Anh ấy nói rằng không ai giúp anh trả lời được câu hỏi này và mọi người đều nghĩ anh là người có vấn đề về thần kinh.

Tôi nói với anh ấy điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân về “Vấn đề liên quan đến thiên mục” và “Công năng túc mệnh thông.” Tôi nói với anh rằng việc anh có thể nhìn thấy trước những việc sẽ xảy ra và nói với mọi người không phải là nguyên nhân dẫn đến những việc xấu.

Anh ấy đã tán dương Sư phụ. Tôi nói với anh không nên nói với mọi người những sự việc mà mình nhìn thấy trước khi chúng xảy ra bởi vì họ sẽ không hiểu rằng anh có khả năng ấy. Anh đã thoái Đảng và vui vẻ rời đi.

Cậu thanh niên nói: “Cháu là một sinh viên đại học. Cháu tín Phật và cháu thường tới các chùa. Nhưng cháu càng nhìn tượng Phật và tượng Phật Thích Ca Mâu Ni ở các chùa trên nhiều dãy núi nổi tiếng, cháu lại càng cảm thấy sợ. Tại sao họ lại có vẻ không từ bi? Tại sao họ lại khiến cháu cảm thấy không thoải mái?” Tôi nói với cậu ấy một cách ngắn gọn một số bài giảng liên quan đến vấn đề ấy trong sách Chuyển Pháp Luân. Bởi vì cậu ấy sống ở ngoại thành, tôi đã gợi ý cậu ấy hỏi một học viên ở khu vực để có một cuốn Chuyển Pháp Luân khi trở về nhà. Cậu ấy chân thành cảm ơn tôi vì đã giải quyết vấn đề khiến cậu ấy lo lắng trong thời gian dài. Cậu ấy nói mình là một Đảng viên và nhờ tôi giúp cậu ấy thoái Đảng. Tôi cũng hướng dẫn cậu ấy cách vượt qua tường lửa Internet.

Trên đây là một số trải nghiệm tu luyện của tôi. Mong các đồng tu từ bi chỉ ra những điểm chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/3/402196.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/8/186247.html

Đăng ngày 19-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share