Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-06-2020] Tôi năm nay 71 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) từ năm 1996. Dưới đây tôi xin chia sẻ một số cuộc gặp gỡ của tôi với cảnh sát khi đi giảng chân tướng trong đại dịch.

Những người được thức tỉnh

Ở khu vực của tôi, các ca nhiễm virus không nhiều nhưng toàn khu vực vẫn bị phong tỏa. Tất cả các giao lộ đều bị chặn và lập chốt kiểm dịch. Mỗi gia đình chỉ có một người được phép ra ngoài để mua hàng hai ngày một lần.

Vì tôi là người vận hành điểm sản xuất tư liệu giảng chân tướng duy nhất trong khu vực nên ưu tiên hàng đầu của tôi là chuyển được tài liệu đến các đồng tu. Tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để phân phát tài liệu cho những người mà tôi tình cờ gặp và giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ.

Một hôm, tôi đi ra ngoài và mang theo hơn 20 bản Phân tích dự ngôn của Lưu Bá Ôn và một số tài liệu khác. Trên phố không có nhiều người, vì vậy tôi đã tận dụng thời gian để phân phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bước vào một công viên và thấy vài người đang đứng nói chuyện. Tôi nghĩ: “Oa, nhiều người như vậy! Mình phải đến giảng chân tướng cho họ!” Khi tôi đứng cách họ chừng 10 mét, một người trong số họ lớn tiếng quát: “Bà muốn làm gì vậy?” Tôi lập tức nhận ra họ không phải dân thường, nhưng tôi không thấy sợ hãi. Tôi tin rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh tôi.

Tôi mỉm cười và nói rằng tôi có một số thứ tốt muốn tặng họ để họ đọc. Tôi nói: “Tôi có một số bản Phân tích dự ngôn của Lưu Bá Ôn (Lưu Bá Ôn là một nhà quân sự, triết học, chính trị gia, và là một nhà thơ của Trung Quốc sống vào cuối triều Nguyên và đầu triều Minh). Cách đây hàng trăm năm, Lưu Bá Ôn đã dự đoán được rằng nhân loại hiện nay sẽ gặp đại dịch bệnh. Nếu các anh đọc nó, các anh sẽ biết cách thoát khỏi ôn dịch này.” Sau đó, mỗi người đều nhận một bản tài liệu.

Lúc đó, một người trông có vẻ là người đứng đầu nhóm đã nói: “Lại là Pháp Luân Công.” Tôi đáp lại: “Đúng vậy. Trong đại dịch, chỉ có các học viên Pháp Luân Công đang đi cứu người.” Anh ta khuyên tôi hãy rời đi trước khi anh ta bắt tôi.

Tôi chợt nhớ rằng trước đây đã từng có một sỹ quan cảnh sát nói với tôi điều tương tự. Người cảnh sát đó nói: “Tôi không bao giờ chủ động bắt các học viên Pháp Luân Công. Khi gặp các học viên như bà, tôi đều nói: ‘Hãy tránh xa tôi ra. Các người đang chờ tôi bắt đi hay sao?’ Bằng cách đó, họ sẽ biết tôi là cảnh sát.”

Tôi nhận ra rằng người này đang cố gắng bảo vệ tôi, xem ra họ đều là cảnh sát mặc thường phục, vì vậy tôi đã rời đi.

Nhớ lại sự việc này, tôi nhận ra rằng tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Thật giống như những gì Sư phụ đã giảng: “Không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để đối đáp một cách thích hợp

Sau đó, tôi gặp hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau. Tôi tiến đến và chào họ. Lúc đó, tôi chỉ còn lại duy nhất một bản Phân tích dự ngôn của Lưu Bá Ôn nên tôi đã hỏi ai trong số họ muốn đọc nó. Người đàn ông đầu tiên nói rằng anh ta xem không hiểu, nhưng người đàn ông còn lại đã đồng ý nhận tài liệu.

Tôi nói với người đàn ông đầu tiên: “Trong dịch bệnh này, xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, anh sẽ được bình an.” Anh đề nghị tôi nhắc lại những gì tôi vừa nói. Không đợi tôi trả lời, người đàn ông thứ hai nhanh nhảu nói: “Anh chỉ cần niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’” Xem ra, anh ấy là người đã minh bạch chân tướng.

“Còn nữa”, tôi nói thêm, “các anh cần thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức Đoàn, Đội của nó. Các anh có phải là đảng viên không?” Người đàn ông đầu tiên đáp: “Tôi là đảng viên, nhưng tôi không thể thoái, nếu làm vậy tôi sẽ không được nhận tiền lương của mình.”

Tôi nói với anh rằng anh có thể sử dụng hóa danh mà chỉ có trời biết, đất biết, anh biết và tôi biết. “Thần Phật chỉ nhìn tâm của con người”, tôi nói. “Cả bốn người trong gia đình tôi đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và hiện tại chúng tôi đều rất may mắn.”

Đúng lúc này, một người đàn ông đứng sau tôi hét to khiến tôi giật mình: “Bà đang làm gì ở đây? Bà đang xui người ta thoái đảng à. Bà là kẻ phản đảng. Tôi sẽ trình báo bà với cảnh sát!”

Tôi chưa kịp nói gì thì người đàn ông đầu tiên đã đáp lại: “Ông muốn gì? Bà ấy có quyền tự do tín ngưỡng.” Người đàn ông thứ ba nói: “Nhưng bà ấy chống lại Đảng.” Người đàn ông đầu tiên nói: “Ông tin Đảng Cộng sản. Còn bà ấy tin Pháp Luân Công. Tin vào cái gì là quyền của người ta.

“Quyền tự do tín ngưỡng được bảo đảm trong Hiến pháp của chúng ta. Ông tin vào ĐCSTQ. Bà ấy có quyền tin vào Pháp Luân Công. Tại sao ông lại muốn trình báo bà ấy?” Nghe vậy, người đàn ông thứ ba lùi lại phía sau.

Tôi nhận ra rằng tôi đã gặp người đàn ông thứ ba cách đó mấy ngày. Ngày hôm ấy, tôi và một đồng tu đang giảng chân tướng cho một nhóm người, và anh ta đã nghe thấy chúng tôi. Lúc đó, anh ta muốn trình báo chúng tôi với cảnh sát, nhưng một vài người đã kéo tôi đi khỏi chỗ ấy. Tôi đã từng gặp anh ta vào ngày hôm đó, nhưng tôi không chú ý nhiều đến anh ta và không nghĩ rằng anh ta sẽ đi theo tôi. Tôi đã sơ suất về việc này.

Tôi cố gắng giảng chân tướng cho người đàn ông thứ ba nhưng anh ta không muốn nghe, vì vậy tôi nói với hai người đàn ông đầu tiên rằng tôi phải đi. Tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi và từng thời từng khắc đều đang bảo hộ cho tôi.

Cảnh sát bảo vệ tôi

Lúc 4 giờ chiều ngày 30 tháng 4, khi bước ra khỏi căn hộ của mình, tôi nhìn thấy người hàng xóm đang làm vườn ở ngoài sân. Vì vậy, tôi nói với bà rằng tôi ra ngoài một lát và sẽ không khóa cửa nhà.

Chồng của tôi bị mù và phải nằm liệt giường. Khi tôi trở về nhà, ông ấy đã viết cho tôi một tin nhắn, bởi vì ông ấy không nói được. Ông viết rằng hai nhân viên cảnh sát đã đến và nhìn ngó xung quanh nhà. Một người trong số họ nói rằng tôi lại làm tài liệu Pháp Luân Đại Pháp nữa.

Nhìn thấy cửa phòng ngủ mở, tôi tin chắc ai đó đã ở đây. Họ có phải là cảnh sát không? Tôi liền tìm hàng xóm để xác minh, và bà ấy nói rằng hai nhân viên cảnh sát đã tới, một người mặc đồng phục, người kia mặc thường phục. Họ đã vào nhà tôi mà không được phép.

Tôi bình tĩnh và không hề sợ hãi, nhưng tôi nhận ra rằng nhất định là tôi đã có sơ hở nào đó để tà ác lợi dụng. Tôi tự nhủ: “Ta là một đệ tử Đại Pháp. Bất kể ta có sơ hở gì, ta chỉ quy về Sư phụ quản. Không một ai được phép bức hại ta.”

Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, điểm sản xuất tài liệu này là điểm duy nhất trong khu vực của chúng con. Tất cả các tài liệu giảng chân tướng đều là Pháp khí có thể làm thức tỉnh lương tri của con người. Tà ác không được phép phá hoại hay lấy đi bất kỳ tài sản nào, cho dù là thứ chỉ đáng giả một xu, bởi vì những thứ này đều là tài nguyên của Đại Pháp.

“Xin Sư phụ gia trì cho con. Con không có chút tâm sợ hãi nào. Nếu cảnh sát đến, con sẽ giảng chân tướng cho họ. Nếu họ không đến, con sẽ tiếp tục làm những gì mình nên làm.”

Sau đó, tôi đã nhờ hai đồng tu đến giúp tôi mang đi một số đồ đạc, trừ những thứ quá nặng. Những đồ còn lại chúng tôi vẫn để nguyên ở chỗ chúng vốn được để. Tôi nói: “Chính niệm của ba chúng ta đã là đủ để bảo vệ điểm sản xuất tư liệu này, bởi vì chúng ta không thể quấy rầy các đồng tu khác đi giảng chân tướng cứu người trong thời kỳ đặc thù này.” Chúng tôi quyết định vẫn tiếp tục vận hành điểm sản xuất tư liệu như bình thường.

Hai ngày sau, ngày 2 tháng 5, tôi bắt đầu công việc in ấn tài liệu. Tôi bật tivi vào lúc 7h30 tối để xem chương trình truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV), sau đó học Pháp lúc 8 giờ. Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi biết đó không phải là đồng tu, bởi vì họ đều biết rằng khi đến nhà tôi họ không cần gõ cửa.

Người gõ cửa lên tiếng: “Dì à, cháu là Tiểu Tiền đây.”

Tiểu Tiền là hóa danh mà anh ta tự đặt cho mình. Anh là một trong những nhân viên cảnh sát thuộc Đội An ninh Quốc gia của thành phố đã lục soát nhà tôi vào ngày 3 tháng 7 năm 2019. Tôi đã giúp anh thoái đảng vào ngày hôm đó, và anh là người đã nghĩ ra hóa danh này. Anh quay trở lại nhà tôi vào ngày 16 tháng 7 năm 2019 và hỏi tôi có nhận ra anh ấy là ai không, vì vậy tôi đã nhớ ra anh ấy.

Khi nghe thấy tên của anh, tôi biết là cảnh sát đã đến. Tôi bình tĩnh ra mở cửa cho ba nhân viên cảnh sát, một người trong số họ mặc đồng phục đặc công. Tiểu Tiền chào tôi, và tôi đã mời họ vào nhà.

Giống như chào đón khách, tôi để họ vào nhà. Một nhân viên cảnh sát xông vào căn phòng nơi tôi để máy in, trong khi đó Tiểu Tiền và cảnh sát mặc đồng phục đặc công ở lại phòng khách.

Tôi mời họ ngồi. Tiểu Tiền hỏi con trai tôi có nhà không. Tôi nói rằng con trai tôi rất bận rộn và hiếm khi về thăm nhà. Tôi hỏi: “Mấy ngày trước, hai cảnh sát đã đến đây khi tôi đi vắng. Đó có phải là các anh không?” Tiểu Tiền chỉ vào cảnh sát đặc công và nói: “Đúng vậy, chính là chúng tôi. Đây là Tiểu Vương.”

Trước đây, Tiểu Vương chưa từng đến nhà tôi, vì vậy tôi muốn giúp anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi tặng anh hóa danh Tân Sinh và anh đã đồng ý.

Sau đó, người cảnh sát thứ ba, người vừa vào căn phòng để máy in của tôi, cũng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi tặng anh hóa danh “Thiên Lượng”. Tôi nói: “Anh nhất định phải nhớ kỹ chín chữ chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhé.”

“Các anh là cảnh sát”, tôi nói, “đều đang thi hành mệnh lệnh. Nhưng các anh nhất định phải sống thật với lương tâm của mình và giữ thiện niệm. Cái gì là luật pháp tối cao? Chỉ có lương thiện mới là chí cao vô thượng. Các anh có biết rằng, trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, 783 cảnh sát và 17 sở trưởng sở cảnh sát đã bị bí mật đưa đến Vân Nam để xử bắn? Chẳng phải họ cũng chỉ thi hành mệnh lệnh sao, nhưng tất cả họ đều đã trở thành con dê thế tội cho ĐCSTQ. Chẳng phải những binh lính bảo vệ Tường thành Berlin đã bị kết án tù vì đã giết những người trèo qua bức tường sao? Ở đây còn có vấn đề lương tri, cũng có những binh lính đã nâng họng súng của họ lên cao một centimet để không bắn trúng mục tiêu.”

Tiểu Tiền xen vào nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cảnh sát bị bắn chết ở Vân Nam.”

Tôi đáp lại: “Những người ở độ tuổi của tôi đều biết việc này. Khi ấy, Cục trưởng Cục Cảnh sát Bắc Kinh là Lưu Truyền Tân đã tự sát. Viêm phổi Vũ Hán chính là Thần an bài để nhắm vào ác đảng. Các anh đã bao giờ nghe thấy câu người ta lưu truyền trên mạng: ‘Tin vào Đảng Cộng sản, cuối cùng sẽ bị đưa vào lò hỏa thiêu’ chưa?”

Giảng chân tướng

Tiểu Tiền nói với tôi rằng anh ấy đã khuyên các cảnh sát không đến quấy rầy tôi. Anh ấy muốn biết liệu họ có làm theo lời anh ấy không. Tôi nói rằng hai cảnh sát trẻ đã đến nhà tôi vào ngày 2 tháng 11 và muốn tôi viết giấy cam đoan không tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi nói với họ rằng tôi sẽ không viết, và một người trong số họ đã đe dọa sẽ bắt tôi đi. Tôi nói với họ: “Tôi không thể viết cũng không thể đi với các anh, bởi vì như thế sẽ không tốt cho các anh. Các anh hãy mau đi đi!” Tôi đẩy họ ra khỏi cửa và nói với họ: “Vào ngày Phán Xét, đó sẽ là bằng chứng cho thấy các anh đã bức hại tôi. Tôi không thể làm hại các anh.”

Từ lúc ba nhân viên cảnh sát này bước vào cửa nhà tôi, tôi đã giảng chân tướng cho họ, và họ đều lắng nghe.

Tiểu Tiền hỏi, liệu tôi có đi phân phát những tài liệu mà tôi đang in không, tôi trả lời là có. Tuy nhiên, tôi không thể đi quá xa, bởi vì trong nhà tôi còn có người bệnh, vì vậy tôi chỉ phân phát ở ngay tại khu cư xá, ngoài chợ, và trên các con phố ở khu vực của chúng ta.

“Tôi được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp”, tôi nói với họ. “Trước đây, tôi không hề biết đến trạng thái thân thể khỏe mạnh là như thế nào. Bác sỹ nói rằng tôi sẽ không thể sống qua tuổi 25. Mặc dù tôi đã sống đến 25 tuổi nhưng ngày nào tôi cũng phải uống thuốc và năm nào cũng đi viện.”

“Tôi bị bệnh tim, đau đầu dây thần kinh mạch máu não, các vấn đề về cột sống thắt lưng, các vấn đề về cột sống cổ, v.v.. Tôi đã nghĩ đến việc tự tử khi không thể chịu đựng được đau đớn và gian khổ.

“Đại Pháp đã cứu tôi, Sư phụ Lý đã cho tôi biết cảm giác không bệnh là như thế nào. Suốt 23 năm nay, tôi không phải dùng một viên thuốc nào. Bây giờ, toàn thân tôi nhẹ nhàng, và đi bộ nhanh như gió. Không ai tin rằng tôi đã ngoài 70 tuổi rồi.

“Các anh không thể lờ đi lương tâm của mình, phải không” Sư phụ Lý đã dạy tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt và trở thành một người vô tư vô ngã. Tôi biết rằng đi theo ĐCSTQ chỉ dẫn đến đường chết, vì vậy tôi không thể không kêu gọi lương tâm của các anh.”

Khi họ rời đi, tôi đã tiễn họ ra đến cửa và cảm ơn họ vì đã thay mặt tôi giải quyết những rắc rối. Tôi chào tạm biệt họ như thể họ là khách của tôi.

Một lần nữa, Sư phụ đã bảo hộ cho tôi. Tôi đến trước Pháp tượng của Sư phụ và khấu tạ Ngài đã từ bi bảo hộ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/10/407513.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/8/186249.html

Đăng ngày 18-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share