[MINH HUỆ 18-09-2010] Thưa các bạn đồng tu Tôi đang chỉnh sửa và hoàn thành hai bài chia sẻ cho một học viên trong hai ngày qua. Bởi vì tình trạng của tôi không tốt nên tôi gặp khó khăn trong việc viết bài và hết lần này tới lần khác tôi không thể tiếp tục công việc của mình. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn là do tâm tôi không tĩnh lặng.

Tôi đã dành nhiều thời gian trong tối hôm đó để phát chính niệm diệt trừ can nhiễu. Tôi nhận ra rằng tâm tôi gần đây không ở trong Pháp. Chúng ta thật may mắn được là học viên, nên chúng ta cần trân quý quan hệ tiền duyên này. Khi chúng ta ở cùng nhau, chúng ta nên nắm lấy thời gian để học Pháp và chia sẻ nhận thức và hiểu biết dựa trên Pháp để cùng nhau thăng tiến. Nhưng thay vào đó chúng tôi lại đàm luận về những thiếu sót của các học viên khác, do đó cảnh giới của chúng tôi đã ngay lập tức rơi xuống tầng thứ của người thường. Ví dụ, học viên A bị bắt giữ và bị hành hạ, ngược đãi nghiêm trọng trong khi bị bức hại. Chúng tôi đã không gia cường chính niệm cho anh để anh đột phá qua khổ nạn. Ngược lại, chúng tôi bàn luận về những “thiếu sót” của anh ấy sau lưng anh. Vô tình, chúng tôi đã tăng cường những yếu tố để cựu thế lực bức hại anh. Thực tế, chúng tôi đã giúp đỡ cựu thế lực. Bởi vì điều này, chính niệm mà chúng tôi phát cho học viên A trong thời gian đó chắc hẳn bị suy yếu. Tại sao chúng ta không công nhận những thứ tốt mà học viên đó đã làm? Chẳng phải chúng tôi thường thấy anh ấy đến nhiều nơi khác nhau để giúp các học viên về vấn đề kỹ thuật hay sao? Vì để cứu độ chúng sinh anh ấy đã cố gắng hết sức mà không hề phàn nàn chút gì. Mẹ của học viên A không có được một nền tảng tu luyện vững chắc. Đột nhiên đối mặt với việc con trai bà bị bắt giữ, nó thật sự khó khăn cho bà để cân bằng hợp lý giữa việc giải cứu con trai và vạch trần cuộc bức hại để cứu độ những người mà chưa biết sự thật, chẳng hạn như những người đã góp sức cho cuộc bức hại. Sau khi chứng kiến tất cả việc này, chúng ta cần gia trì cho những học viên này bằng chính niệm và cố hết sức để giúp đỡ họ. Do vậy trong tương lai khi chúng ta ở trước mặt Sư Phụ tôn kính và các học viên, chúng ta có thể nói không hối tiếc rằng chúng ta đã làm những gì chúng ta phải làm.

Tại sao tôi chưa đáp ứng được tiêu chuẩn của Pháp? Đầu tiên, tôi phát chính niệm để làm sạch trường không gian của mình, và sau đó tĩnh lại để nhìn vào trong. Tôi thấy một vài chấp trước và quan niệm người thường mà căn bản xuất phát từ sự ích kỷ. Khi gặp phải xung đột và những sự việc không phù hợp với quan niệm của mình hoặc khi tôi cảm thấy bất công, tôi trở nên kích động và giận giữ. Tôi đánh mất nhận thức lý trí rằng tôi tu Đại Pháp, quên hướng nội tìm và bắt lỗi người khác. Khi bàn luận về các học viên khác, chúng ta đang làm tổn thương họ và làm cho các học viên phải chịu nhiều đau khổ hơn. Và rồi xét theo nguyên lý của vũ trụ –Bất thất giả bất đắc– cái mà tôi mất là đức, thứ mà người tu luyện phải trân quý.

Một điểm nữa là tình nghĩa bạn bè giữa các học viên; nghiêm khắc mà nói là giống như “tụ tập hai người, ba người” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta 2003″). Mối quan hệ như vậy là không thuần tịnh, và nó khiến chúng ta làm những việc chệch khỏi Pháp. Ví dụ, khi chúng ta ra ngoài ăn, bạn luôn luôn phải trả tiền. Tại sao tôi chỉ trả phần của tôi khi ra ngoài ăn với các học viên khác mà tôi lại không trả tiền khi ăn cùng bạn? Bạn luôn luôn quan tâm đến cuộc sống của tôi, do vậy, chúng ta nảy sinh tình cảm đối với nhau, điều này tạo ra chướng ngại đối với việc chúng ta cùng nhau thăng tiến. Do quan niệm người thường, tôi chấp trước vào việc đòi hỏi được đền đáp và bởi vì chấp trước này ẩn sâu nên tôi không thể phát hiện ra nó. Khi chúng ta ở cùng nhau, chúng ta thường bàn luận về những điểm tốt xấu của những học viên khác. Tôi cần chính lại bản thân theo Pháp và cần phải luôn trả tiền cho phần của mình. Tôi phải nghiêm khắc với chính mình và bước đi ngay chính con đường này.

Sư Phụ đã dạy chúng ta trong nhiều bài giảng của Người,”Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (” Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ Quốc”) nhưng tôi vẫn bị tác động và giận dữ khi tôi nghe người khác nói về mình. Thậm chí tôi còn cảm thấy bất bình và ngay lập tức muốn chứng minh rằng mình vô tội. Khi tôi đọc về “Kỳ môn công pháp” trong Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ra rằng “Kỳ môn công pháp” ban đầu là môn tu luyện chính Pháp độc đáo và tốt, và người thường xếp nó vào “bàng môn tả đạo” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân), nhưng tôi không rút ra được từ bài học đó, và tiếp tục cách nghĩ giống người thường của mình, điều này đe dọa đến việc tu luyện trong Đại Pháp của tôi. Khi tôi sợ bị phê bình, tôi luôn luôn viện cớ cho mọi thứ mà không thể nhìn vấn đề từ góc độ của một người tu luyện, do vậy không thể đề cao trong mâu thuẫn.

Những điều này trông thì đơn giản nhưng thực sự không phải vậy. Những tư tưởng và quan niệm của tôi bị cựu thế lực lợi dụng để tạo ra những ngăn cách giữa các học viên. Tại sao cựu thế lực có thể lợi dụng tôi? Nó có thể không chỉ vì quan niệm người thường của tôi mà có lẽ nó còn liên quan tới những nguyên do trong lịch sử. Cựu thế lực đã tham dự vào những việc đó trong lịch sử. Có lẽ có ân oán đã được nuôi dưỡng trong lịch sử và những nhân tố này đóng vai trò phản diện trong thời kỳ Chính Pháp, với mục đích kéo người tu luyện xuống. Lấy trạng thái giống người thường của chúng ta làm một ví dụ, trông có vẻ như là chúng ta có tình cảm sâu nặng dành cho nhau. Thực tế, với việc đó, chúng ta đã rớt xuống tầng thấp và chệch khỏi Pháp. Nếu điều này không được chính lại, hậu quả sẽ không thể lường được.

Trước ảnh Sư Phụ, tôi xin Sư Phụ gia trì để tôi hoàn toàn phủ nhận mọi sự an bài của cựu thế lực, và xin Sư Phụ giúp đỡ thiện giải những ân oán trong lịch sử. Lựa chọn duy nhất của tôi là phối hợp tốt hơn với các học viên trong việc chứng thực Pháp, viên dung những gì mà Sư Phụ tôn kính mong muốn và Chính Pháp cần, và có trách nhiệm với việc tu luyện của mình. Lúc này tôi đang nghĩ tới học viên B. Trong mấy năm qua, cô ấy liên tục gây ra những rào cản giữa các học viên, tạo ra một chướng ngại lớn ngăn trở các học viên trong vùng tạo thành chỉnh thể cứu độ chúng sinh. Tại sao cô ấy vẫn còn một “thị trường” để làm như vậy? Thực tế, nó liên quan tới tất cả các học viên, bao gồm cả tôi cả bạn. Chúng ta đã không thể lấy thiếu sót của cô ấy mà đối chiếu với bản thân mình và cũng đã mắc lỗi giống như vậy; chỉ là mức độ khác nhau. Chúng ta thậm chí còn phàn nàn về học viên B, do đó cô ấy đã bị cựu thế lực lợi dụng. Nếu chúng ta có thể bước ngay chính trên con đường này, quy chính lại bản thân mình khi nhìn thấy thiếu sót của những học viên khác và nghiêm khắc với việc tu luyện của mình, thì cựu thế lực sẽ không thể lợi dụng cô ấy nữa sau khi thấy rằng chúng ta không bị ảnh hưởng bởi việc làm của học viên B.

Chúng tôi đã dành nhiều thời gian cùng nhau để hiểu nhau. Tôi tin rằng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, xin vui lòng chỉ rõ để tôi có thể tu chính.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/18/229800.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/27/120272.html

Đăng ngày: 29-09-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share