[MINH HUỆ 11-10-2019]

Càng học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, tôi càng hiểu ra rằng, là học viên tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, mục tiêu của chúng ta không chỉ tu tới viên mãn, mà chúng ta còn có sứ mệnh cứu độ chúng sinh.

Tu bỏ chấp trước sợ hãi

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi tôi đi ra ngoài dán áp phích chân tướng cùng một đồng tu lớn tuổi. Tôi đã rất căng thẳng và dường như có thể nghe thấy từng nhịp tim của mình đập thình thịch. Đồng tu lớn tuổi rất bình tĩnh, bà lặng lẽ dán các áp phích “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” lên các cột điện thoại dọc đường. Tôi rất khâm phục bà.

Tôi cũng muốn dán nhưng chân tôi run lẩy bẩy và tôi hầu như không thể bước đi. Bà khích lệ tôi: “Đừng sợ! Sư phụ bảo hộ chúng ta mà!” Bà nói đúng, tôi có Sư phụ. Tôi còn sợ điều gì chứ? Khi tôi dán áp phích đầu tiên, một luồng nhiệt ấm chạy dọc thân thể. Rồi tôi dán áp phích thứ hai, thứ ba. Tôi biết rằng chúng tôi đang làm việc thần thánh và tôi đã không còn sợ nữa.

Tu bỏ chấp trước giữ thể diện

Hôm đó là ngày trước ngày 13 tháng 5, Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Chúng tôi làm một biểu ngữ với dòng chữ “Chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới”. Tôi rất hạnh phúc tham gia.

Khi tôi đang làm biểu ngữ ở nhà đồng tu, chồng tôi tới tìm tôi. Khuôn mặt đồng tu trở nên nghiêm lại và nói: “Sao chị để người thường biết chúng ta ở đây? Điều đó ảnh hưởng tới an toàn của mọi người. Chị không thể nói mọi thứ với người nhà.”

Tôi cảm thấy rất bối rối. Tôi không nói với người nhà. Hơn nữa, cô ấy chỉ trích tôi trước mặt mọi người khiến tôi thấy tổn thương. Đây là lần đầu tiên việc như thế xảy ra với tôi. Tôi cảm thấy bị cô ấy làm cho rất mất mặt.

Khi về tới nhà, tôi cảm thấy chán nản. Ngày mai tôi có nên tới nhà đồng tu không? Rồi tôi nghĩ, giữ thể diện quan trọng hơn chứng thực Pháp không? Lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi. Mọi việc xảy ra với người tu luyện không phải là ngẫu nhiên. Chắc chắn có nhân tố tôi cần ngộ ra.

Sư phụ giảng:

“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)

Sự việc xảy ra chẳng phải giúp tôi tống khứ chấp trước vào giữ thể diện sao? Tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi hiểu ra được điều này.

Ngày hôm sau, tôi tiếp tục làm biểu ngữ như chưa có gì xảy ra.

Buông bỏ chấp trước vào lợi ích

Người chồng hiện tại là cuộc hôn nhân thứ hai của tôi. Năm 2016, con trai anh cần tiền để làm trang trại gia súc. Chồng tôi muốn cho con mượn tiền và hỏi ý kiến tôi. Là người tu luyện và cần chứng thực Pháp, tôi đã đồng ý với anh.

Chúng tôi không dư dả tài chính. Chồng tôi là người làm công bình thường và là trụ cột tài chính duy nhất trong nhà vì tôi không có việc làm. Cuộc sống của chúng tôi rất đơn giản. Con trai anh trước đây đã mượn tiền vài lần nhưng chưa bao giờ trả lại. Tôi cho cháu mượn 50.000 nhân dân tệ, một số tiền lớn đối với tôi, và tôi bảo cháu: “Số tiền này để cho con, con không cần trả lại.” Chồng tôi đã rất cảm kích.

Năm ngoái, khu vực chúng tôi ở phát sinh vấn đề về việc di dời và chúng tôi đã trả thêm 40.000 nhân dân tệ. Khi chuyển tới căn hộ mới, con trai chồng tôi hỏi: “Có thể cho con căn hộ này được không?” Tôi nhớ tới ví dụ Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân về một người tu luyện không tranh giành với người khác khi được phân nhà và để người khác lấy căn hộ. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chẳng phải chúng ta cần trở nên tốt hơn? Đây không phải là cơ hội cho tôi vứt bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân sao?

Sư phụ giảng:

“Người luyện công thật sự giảng rằng: những cái mà người thường vẫn truy cầu thì chúng tôi không truy cầu; thứ mà người thường có thì chúng tôi cũng không quan tâm; nhưng thứ mà chúng tôi có thì người thường có muốn cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã bảo chồng: “Giờ em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em muốn làm theo những gì Sư phụ dạy. Sư phụ muốn em vị tha và nghĩ tới người khác trước. Con trai anh muốn căn hộ này, vậy hãy cho con.”

Chồng tôi đã xúc động nói: “Em thật tốt. Anh cần phải học em!” Không lâu sau chồng tôi đã bắt đầu học Pháp.

Đề cao tu luyện để tôi có thể cứu chúng sinh

Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đã bắt đầu sản xuất các tài liệu chân tướng tại nhà để làm tốt hơn nữa việc thứ ba. Các đồng tu cũng tới nhà tôi học Pháp. Nhóm chúng tôi có tám người. Tôi sản xuất các tài liệu đủ cho tôi và các đồng tu trong nhóm học Pháp sử dụng.

Buổi sáng chúng tôi học Pháp. Buổi chiều tôi in các tài liệu để có thể đi phân phát vào buổi đêm. Tôi thường tới các khu vực lân cận một mình, nhưng khi tới các khu vực xa xôi hơn, chồng tôi chở tôi bằng xe máy của anh.

Vào mùa đông, buổi đêm rất lạnh. Mặc dù tay tôi lạnh cóng, nhưng cứ bước ra khỏi nhà, tâm tôi tràn ngập cảm giác thần thánh và chấp trước vào an nhàn của tôi biến mất.

Trong tu luyện không có chuyện nhỏ

Ngày 8 tháng 9 năm 2018, một cơn đau răng đã đánh thức tôi. Tôi thấy đau nhói ở thái dương bên trái và bên trái mặt. Tôi lập tức ngồi dậy và bắt đầu đả tọa. Sau đó tôi đọc thuộc Pháp.

Ngày hôm sau tôi đọc được một bài chia sẻ trên Minh Huệ Net về cách một học viên vượt qua ba khổ nạn khác nhau nhờ đọc thuộc Pháp. Khi tôi đọc thuộc Pháp, tôi yêu cầu từng tế bào trong cơ thể cùng niệm theo mình. Dần dần cơn đau dịu đi.

Một lúc sau cơn đau trở lại và ngày càng đau hơn. Dường như có một cái khoan đang khoan vào trong thái dương và tai tôi, tôi gần như nghẹt thở. Tôi nghiến răng và bắt mình ngồi song bàn. Tôi tiếp tục đọc thuộc Pháp cho tới giờ phát chính niệm. Tôi phát chính niệm và cơn đau giảm dần, nhưng vẫn còn rất đau đến nỗi tôi không ngủ được. Tôi quyết định luyện cả năm bài công pháp. Khi tôi luyện xong, cơn đau đã biến mất.

Tôi nằm trên giường và tiếp tục đọc thuộc Pháp. Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, lại tới giờ phát chính niệm và tôi ngồi dậy để phát chính niệm.

Sau đó, tôi nghĩ lại về những gì xảy ra, thực sự như một cơn ác mộng. Tôi bình tĩnh và tự hỏi bản thân xem nguyên nhân gì đã dẫn đến sự việc đó? Tôi xem xét kỹ từng ý niệm của mình. Khi suy nghĩ tiêu cực mới xuất hiện, tôi lập tức thanh trừ nó.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện ấy, thế nào gọi là ‘vô lậu’? Không có chuyện nhỏ đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc 2015)

Hôm đó là dịp kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi. Vì hàng ngày tôi rất bận nên tôi đã quyết định mình có thể nghỉ ngơi một chút. Tôi đi chợ và mua nhiều đồ ăn ngon. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn và chúng tôi đã ăn mừng.

Tôi đã hành xử như một người thường. Khi đào sâu hơn, tôi thấy các loại chấp trước như truy cầu sự thoải mái, tôi muốn ăn đồ ăn ngon và hưởng thụ sự ấm áp và lãng mạn. Những thứ đó chẳng phải đều là chấp trước vào tình? Khi nhìn lại hành vi của mình, tôi đã sốc vì tôi đã luôn nghĩ rằng mình coi nhẹ tình. Tôi nhận ra rằng tôi thích sự lãng mạn. Điều này rất nguy hiểm và tôi biết mình phải loại bỏ nó.

Sư phụ giảng:

“Việc tu luyện không thể là trò đùa con trẻ, cũng không phải là kỹ năng nơi người thường; [nó] là việc nghiêm túc phi thường. Chư vị muốn tu hay không, chư vị có thể tu hay không, [điều ấy] hoàn toàn xét trên việc chư vị đề cao tâm tính ra sao.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong tu luyện không có chuyện nhỏ. Tôi không được giải đãi.

Những năm qua tôi đã trải qua vô số khổ nạn. Chỉ có nhờ Sư phụ luôn theo dõi và bảo hộ chúng ta mà tôi mới có thể đi tới hôm nay. Tôi cần tinh tấn, thực tu và cứu thêm nhiều chúng sinh hơn để bày tỏ sự cảm ân với Sư tôn.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/11/180272.html

Đăng ngày 06-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share