Bài viết của Dung Dung, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-05-2020] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một nhà báo. Sau khi bước vào tu luyện, tôi vẫn tiếp tục công việc nhà báo của mình. Mặc dù tôi vẫn làm công việc giống như trước, nhưng những điều tôi làm đã hoàn toàn khác rồi. Tôi muốn giải thích về những khác biệt này.

Ở Trung Quốc, những người làm việc trong ngành truyền thông, họ có thể là thực tập sinh hoặc tổng biên tập, thì đều dưới quyền quản lý của Bộ Tuyên truyền. Nhiệm vụ của Bộ này có thể được tóm tắt trong một câu: Tẩy não người dân Trung Quốc và đảm bảo rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) luôn nắm được quyền kiểm soát. Việc báo cáo chân thực là không có giá trị nếu nó thể hiện sự thật. Tuy nhiên, những người gọi là nhà báo dưới lớp vỏ bọc này ở Trung Quốc lại nói dối như thật. Chúng tôi thực sự giống như những nghệ sĩ lừa đảo và bội tín. Vào thời điểm đó, mỗi chữ tôi viết, mỗi từ tôi nói, mỗi bước tôi thực hiện đều có giá của nó. Tôi ăn mặc thời trang và có tài xế chở đi rong ruổi khắp nơi; tôi thường được chỉ định phải dự các bữa tiệc tùng vào buổi tối. Khi tôi về thăm quê, có xe cảnh sát hộ tống tôi.

Khi tôi điều tra cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp và bị đình chỉ chức vụ. Sự thật không được phép phơi bày dưới sự cai trị của tà đảng Trung Cộng. Từ đó trở đi, tôi trở thành một kiểu người làm truyền thông khác hẳn: Tôi đã phỏng vấn những người bị bức hại, những người không có tiếng nói và tôi nói với bất kỳ ai tôi tình cờ gặp những câu chuyện về Pháp Luân Đại Pháp. Không ai trả lương cho tôi hoặc cho tôi bất kỳ phần thưởng nào. Tôi sẽ viết ra những câu chuyện của họ cùng những giọt nước mắt của mình trong khi tôi lắng nghe họ, và mời những người được phỏng vấn ăn bữa tối. Sau đó, tôi mời bạn bè cùng ăn tối để tôi có thể chia sẻ những câu chuyện của các học viên với họ. Ngòi bút của tôi là ngay chính và vô giá.

Cuối cùng, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, vì đó là miền đất tịnh thổ duy nhất trong thế giới trần tục này.

Trước đây, tôi làm việc theo một chuyên nghề chuyên biệt: Chúng tôi có các nhà báo, biên tập viên, nhân viên sản xuất, bộ phận in ấn và phân phối, và hỗ trợ hành chính và hậu cần. Bây giờ tôi tự thực hiện tất cả các vai trò đó. Tôi bắt đầu chỉ mặc những bộ quần áo đơn giản và đeo ba lô, đi bộ trong đám đông và đi khắp các khu chung cư trong khi phân phát các đĩa CD và tờ rơi cho mọi người về chân tướng của cuộc bức hại.

Tôi đã không dùng phương tiện giao thông công cộng trong nhiều năm. Nhưng giờ đây tôi tự tìm xe buýt trên toàn tuyến và quay lại, và đến mỗi trạm xe buýt thì xuống xe để phân phát tài liệu. Tôi bị phớt lờ, bị quát mắng, bị khinh thường và đe dọa. Tất nhiên, tôi cũng được gặp những tấm lòng thiện tâm và cảm kích.

Kiểu người làm truyền thông mà tôi đã trở thành này phải chịu đựng nhiều khổ nạn nhưng lại là bình an, vì tôi biết rằng tôi đang dùng miệng hoặc tay mình để truyền rộng chân tướng. Đó là chân tướng và mang lại lợi ích cho tất cả mọi người. Tôi làm việc đó không vì lợi ích cá nhân, sự cảm thông hay hiểu biết, mà vì chính lợi ích của người nhận. Tôi hy vọng thông qua việc minh bạch chân tướng, lương tri của họ có thể được thức tỉnh, và có một tương lai tốt đẹp hơn tại thời điểm quan trọng tối hậu này của lịch sử.

Tôi không cần danh thiếp

Trước đây, là một nhà báo, chuyên ngành mà tôi làm là về chính phủ, giáo dục, nông nghiệp hoặc y tế; hoặc tôi theo các chủ đề khác nhau như vụ mùa vào mùa xuân, lưỡng hội (các cuộc họp thường niên của ĐCSTQ); tin nóng, và các báo cáo đặc biệt. Tôi mang theo danh thiếp bên người mọi lúc mọi nơi.

Bây giờ, tôi không có danh thiếp nữa. Tôi giới thiệu bản thân theo cách nào? Nhiều người dân Trung Quốc có quá nhiều nỗi sợ, vậy nên tôi không tự giới thiệu về bản thân. Đơn giản là tôi chỉ cần đặt tờ rơi và đĩa CD ở cửa và lặng lẽ rời đi. Trên đường phố tôi đưa tài liệu cho những ai đi ngang qua.

Khi thành phố của tôi bị phong tỏa do virus Trung Cộng, tôi đã tặng một đĩa USB chứa thông tin giảng chân tướng cho một người đàn ông tại trạm xe buýt. Trước khi tôi có thể cất lời, người này ra hiệu cho tôi không phải nói nữa và gật đầu; chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt. Tôi đã rời đi ngay.

Một lần, tôi thấy một vài thợ sửa xe máy đang làm việc cùng nhau. Tôi đi đến và đưa cho họ một chiếc USB và nói với họ cách sử dụng nó. Ba người trong số họ cảm ơn tôi, nhưng người thứ tư hỏi: “Đây có phải là…?” Một người khác đã ngăn anh ta lại. “Không nói nữa. Chỉ cần xem nó“. Trong những hoàn cảnh đặc thù, thiện ý tự nó thể hiện ra một cách khác biệt.

Một lần, ngay khi tôi đi xa khỏi chỗ một vài người giao hàng trẻ tuổi, tôi nghe họ nói: “Pháp Luân Đại Pháp! Nhiều năm qua, mọi người đều muốn chọn cách móc túi của những người khác. Duy chỉ có Pháp Luân Đại Pháp là trao tặng vô điều kiện”.

Không cần ngôn từ hoặc danh thiếp, nhiều người vẫn có thể nhận ra một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tất nhiên, có những lúc tôi phải tự giới thiệu. Một lần tôi đi qua hai con đường và không bắt gặp ai một cách tình cờ. Sau đó, tôi thấy sáu người ở gần một số thiết bị tập thể dục. Tôi cảm thấy bắt buộc phải đến với họ, vì thật khó để gặp mọi người ở ngoài vào những ngày này. Tôi đi đến và thấy một vài người cao tuổi đang tập thể dục. Tôi ngạc nhiên khi họ không bị cảnh sát tuần tra giải tán. Tuyệt quá!

Tôi nói với một người trong số họ: “Xin chào. Đây là một chiếc USB miễn phí”. Ông ấy lắc đầu. Có quá nhiều kẻ lừa đảo. Những người khác nói: “Tại sao nó lại miễn phí? Nó không hề rẻ. Tôi không tin cô. Tôi không muốn nhận nó”. Sau đó, một người đàn ông hỏi: “Cô có phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi trả lời: “Đúng vậy”. Sau đó ông ấy hỏi tôi: “Cô đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ chưa? Tôi đã thoái đảng sau khi là đảng viên trong nhiều năm”.

Những người khác cũng tham gia vào cuộc thảo luận. Người đàn ông lớn tuổi nói: “Xem kìa, hãy nhìn xem. Pháp Luân Đại Pháp không lừa đảo hay làm tổn thương mọi người. Chúng ta đều biết điều đó sau ngần ấy năm rồi”. Mỗi người trong số họ bắt đầu nhận lấy USB. Một người thậm chí còn yêu cầu có một đôi để cho những người bạn của ông ấy vừa rời đi. Khi tôi đi ra ngoài, người đàn ông này nói: “Khi nào cô trở lại, chúng ta sẽ nói nhiều hơn về những điều này!”

Một lần, qua một bức tường, tôi thấy hai người thanh niên đang di chuyển đồ đạc. Tôi đã đưa cho họ USB và nói với họ rằng loại có phích cắm lớn có thể sử dụng trên TV, máy tính, máy nghe nhạc MP3 hoặc trong bất kỳ cổng USB nào và loại phích nhỏ có thể sử dụng trên điện thoại di động. Người thanh niên rất hài lòng. Anh ta đột nhiên hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi ra hiệu cho anh dừng lại.

Không lâu trước khi thành phố của tôi bị phong toả, bạn cùng phòng với tôi hồi ở trường đại học đã đến thăm chúng tôi và mang theo cả ông chủ và các đồng nghiệp của anh ấy trong cùng chuyến đi. Đó là lần đầu tiên họ đi cùng nhau kể từ khi tốt nghiệp và là một cơ hội hiếm có. Tại bàn ăn, khi đến lượt tôi nói, tôi đã nêu ra hai điểm: Con người sẽ trải qua những tai họa trong tương lai. Mỗi người cần phải đọc tin tức từ bên ngoài Trung Quốc để được biết thông tin. Trong 5000 năm của nền văn minh Trung Hoa, có một cuốn sách đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ nhất và là cuốn sách người trí thức ắt phải đọc, có tựa đề là Chuyển Pháp Luân.

Người phụ nữ ngồi cạnh tôi hỏi: “Bạn có phải là sứ giả đưa tin của chúng tôi không?”

Chúng ta đều biết rằng những con chim hỷ thước là sứ giả đưa những tin tức tốt lành. Tôi là ai ư? Tôi và các đồng tu của tôi trong thế giới này có thể là người thân, bạn học, hàng xóm, đồng nghiệp, chủ nhà, khách hàng, khách đồng hành hoặc người qua đường của các bạn. Nhưng vai trò của chúng tôi là sứ giả của các vị thần. Trong những ngày cuối cùng này, trước khi đại đào thải xảy ra, chúng tôi đang truyền đi ân điển của thần và một bí quyết cho các bạn được đắc cứu, và để mang đến cho các bạn tin tức tốt lành quan trọng nhất.

Bởi vì nó là vô giá, nên không có giá cả

Khi đợt phong tỏa đầu tiên bắt đầu, giá rau tăng vọt. Tôi đã mua một ít rau dền và giá của nó là 12 nhân dân tệ nửa cân, khoảng gấp đôi giá thông thường. Người bán hàng nói rằng anh ta đã phải giành lấy chúng vì cháy hàng. Đôi khi, khi tôi tặng những chiếc USB, tôi được hỏi chúng có giá bao nhiêu. Khi tôi nói với họ rằng chúng miễn phí, một số người sẽ hỏi lý do. Vì vậy, tôi đã đưa ra một phép loại suy: “Trái đất nuôi dưỡng chúng ta nhưng nó lại không đòi hỏi chúng ta bất cứ điều gì. Mặt trời chiếu sáng cho chúng ta và nó cũng không bắt chúng ta tốn bất cứ đồng nào. Những thứ giá trị nhất thì không thể tính giá cho chúng được. Tất cả các bùa hộ thân, tờ rơi và USB mang theo từ bi của các vị thần. Trong thời kỳ thiên tai nhân họa, chúng có thể mang lại niềm hy vọng cho mọi người và gia đình họ. Chúng tôi không bao giờ tính tiền vì chúng tôi muốn truyền rộng chân tướng và vì thế nó là vô giá.

Một trong những người bạn cùng lớp của tôi hoàn toàn tin tưởng những tuyên truyền của ĐCSTQ và nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp phân phát tài liệu giảng chân tướng đều được trả tiền để làm việc đó. Tôi cho họ biết rằng không ai từng trả cho tôi một xu kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả mọi việc tôi làm đều là tự nguyện. Trước đây, tôi được biết đến trong giới của mình vì có những thú vui xa xỉ. Nhưng hiện nay, tôi mặc quần áo mà tôi đã mua chỉ với giá vài trăm nhân dân tệ. Có lần tôi còn không muốn mua một chiếc quần trị giá vài nghìn nhân dân tệ được bán với giá chỉ 300 nhân dân tệ. Nhưng để giúp nhiều người hiểu hơn về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể sẵn sàng phó xuất 10.000 nhân dân tệ.

Tôi đã làm truyền thông trong một thời gian dài, từ việc đưa tin tức giả mạo đến việc truyền rộng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, học Chuyển Pháp Luân và luyện các bài công pháp và thiền định. Một cách vô thức, cả cái tôi trong trần thế cũng như cái tôi chân chính chứa đựng Chân-Thiện-Nhẫn đều đã trưởng thành.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/4/404741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/3/185357.html

Đăng ngày 01-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share