Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại hải ngoại

[MINH HUỆ 07-06-2020] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên trẻ và tôi đã rời Trung Quốc năm 2013. Tôi luôn luôn biết về Pháp Luân Đại Pháp vì mẹ tôi là một học viên. Nhưng tôi chưa thực sự bước vào tu luyện cho tới khi tôi học cấp ba. Sau đó tôi có cơ hội ra khỏi Trung quốc và tôi đã có thể tu luyện với những học viên khác, tham dự vào nhiều hạng mục giảng chân tướng và trợ giúp Sư phụ Chính Pháp. Tôi xin chia sẻ một vài kinh nghiêm tu luyện gần đây của tôi. Xin hãy từ bi chỉ ra nếu có điều gì chưa phù hợp.

Tu khứ nhân tâm

Năm 2018, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tham gia toàn thời gian vào hạng mục truyền thông tại địa phương. Một học viên địa phương đã mời tôi tới giúp đỡ khi hạng mục này cần người. Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về kế hoạch tương lai của mình, vì thế tôi đồng ý. Tôi rất vui mừng được trợ giúp một hạng mục Đại Pháp và cảm thấy đó là một cơ hội lớn cho tôi. Tôi cũng sẽ không phải tốn thời gian đi xin việc.

Thoạt đầu, tôi chỉ có kế hoạch trợ giúp quản lý tài chính nhưng Giám đốc yêu cầu tôi trở thành phóng viên địa phương. Tôi là phóng viên toàn thời gian duy nhất tại chi nhánh địa phương đó. Tôi có cách sống khá khép kín, và cảm thấy mình không phải là người hoạt bát. Trở thành một phóng viên đã phơi bày những yếu điểm của tôi. Không những được yêu cầu phải thiết lập mối quan hệ tốt với cộng đồng tại địa phương, tôi còn cần phải ra ngoài và thực hiện các cuộc phỏng vấn. Lịch trình của tôi thay đổi liên tục theo những thay đổi trong hoàn cảnh hiện tại. Điều này có nghĩa là tôi hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí dù chỉ là ngắn ngủi. Tôi bắt đầu cảm thấy công việc này thật sự quá thử thách và khó chịu đựng nổi.

Tôi đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Khi tôi đang rối bời, tôi nhớ đến buổi hội nghị trực tuyến về truyền thông năm ngoái, trong đó một học viên đã chia sẻ kinh nghiệm của anh ấy khi ứng dụng Pháp lý Pháp Luân Đại Pháp “Chân–Thiện–Nhẫn” như là một tiêu chí để xác định xem anh ấy có nên dẫn dắt công việc ở nhà máy in không. Tôi quyết định để mọi việc tùy kỳ tự nhiên. Tôi nhận ra rằng mặc dù tiến nhập vào hạng mục truyền thông của tôi dường như là tình cờ, nhưng kỳ thực là an bài từ bi của Sư phụ. Công việc của tôi ở hạng mục truyền thông là để trợ Sư chính Pháp, vì thế những ma nạn mà tôi đối mặt cũng là cơ hội cho tôi tu luyện và cứu người.

Phân tích kỹ lưỡng “tính cách cá nhân”, tôi nhận ra rằng cái gọi là cá tính kỳ thực được cấu thành bởi quan niệm hậu thiên của người ta. Ví dụ như, truy cầu bảo vệ bản thân mạnh mẽ và truy cầu danh lợi khiến tôi quá thụ động và ngại giao tiếp cởi mở. cựu thế lực đã cho tôi lớn lên trong môi trường văn hóa đảng cộng sản Trung Quốc–vốn đã định hình những quan niệm này.

Sư phụ giảng,

“Kỳ thực hết thảy những gì không phù hợp với Đại Pháp và chính niệm của đệ tử Đại Pháp đều là [do] cựu thế lực tham dự tạo thành, kể cả hết thảy những nhân tố bất chính nơi tự thân, chính vì thế mà tôi đặt việc phát chính niệm là một trong ba việc lớn của đệ tử Đại Pháp [cần] làm.” (Về xáo động từ một bài viết về phó nguyên thần)

Từ đó mỗi khi tôi bắt đầu có những niệm đầu bất hảo, tôi nhắc mình rằng tôi không nên bị xã hội người thường làm cho ô nhiễm. Tôi phát chính niệm thanh lý can nhiễu này, và mặc dù có chút khó khăn khi tôi không cảm nhận được bất kỳ thay đổi nào, tôi luôn nhớ lời Sư phụ giảng,

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Thông qua quá trình đột phá bền bỉ này, tôi đã ngộ ra lời Sư phụ giảng,

“’Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tu khứ tình trong mâu thuẫn

Hiện nay tin tức về dịch bệnh virus ĐCSTQ là chủ đề nóng toàn cầu. Địa phương của tôi cũng là một trong những nơi người Trung Quốc từ Vũ Hán trở về bị cách ly tạm thời. Tôi bắt đầu theo dõi tình hình dịch tễ tại địa phương và luôn ghi nhớ lời Sư phụ giảng,

“Hãy nắm chắc cơ duyên này, khiến kênh thông tấn của chúng ta làm được ngày càng tốt hơn, thực sự làm được có sức mạnh và có hiệu quả thời gian, mỗi bài tin đưa ra đều có thể khởi tác dụng lớn, nhất định sẽ đi tới bước đó;” (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Khi dịch bệnh chuyển sang giai đoạn đại dịch toàn cầu, một vài học viên trẻ đã muốn giảng chân tướng thông qua sản xuất những video và bài hát, và họ mời tôi tham gia. Sau những hỗ trợ ban đầu tôi đã quyết định rút lui. Mặc dù tôi cố gắng không ảnh hưởng đến họ, nhưng sự rời đi của tôi đã tạo ra một số xung đột. Kết quả là tôi đã dần dần xa cách họ.

Đây chỉ là khởi đầu của một loạt sự việc tiếp theo. Một học viên làm việc toàn thời gian trong hạng mục truyền thông sau đó không lâu đã xin nghỉ việc. Cô ấy là nhân viên cốt cán của hạng mục truyền thông tại địa phương tôi và là người mà tôi cố gắng hết sức để có thể hợp tác. Cô ấy nghỉ việc làm cho vấn đề thiếu nhân sự càng trầm trọng hơn, khiến cho việc vận hành chi nhánh địa phương thậm chí khó khăn hơn dưới ảnh hưởng về mặt kinh tế của dịch bệnh.

Tôi trở nên chán nản và cảm thấy mắc kẹt trong vòng xoáy của tình và ủy khuất. Tôi thường cảm thấy muốn khóc.

Sư phụ luôn nhắc chúng ta phải hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Tôi bắt đầu xem xét bản thân để tìm ra chấp trước. Tôi nhận ra rằng thoả thuận ban đầu của tôi khi tham gia sản xuất video với những học viên khác dựa trên ước muốn người thường là được tham gia vào một tập thể. Sự thiếu kiên nhẫn và những lời bao biện khi tôi quyết định nghỉ việc đã làm gia tăng mâu thuẫn của chúng tôi.

Một ngày khi luyện tĩnh công tôi đã không thể nhập tĩnh được. Tôi đầy tạp niệm và tâm tôi dao động, nhưng đột nhiên tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng,

“Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Khoảnh khắc nhớ đến đoạn Pháp này, tôi nhận ra rằng tất cả những cảm giác của tôi thực ra là đến từ tình. Cách duy nhất bước ra khỏi nó và thanh lý những vấn đề xảy ra là phải “nhảy ra khỏi cái ‘tình’này” (Chuyển Pháp Luân) và nhớ là phải xuất từ bi.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận từ bi là gì. Tôi sốc khi tôi nhận ra rằng Sư phụ đã dạy chúng ta nguyên lý này rồi, và Ngài đang chờ tôi vận dụng vào tu luyện. Thực sự, những học viên khác có lẽ không chú ý quá nhiều vào vấn đề này. Tôi chỉ là người duy nhất coi nó quá nghiêm trọng. Bất kể chúng ta ở đâu, bất kể chúng ta tham gia vào hạng mục nào, tất cả chúng ta đang cùng trợ giúp Sư phụ và chúng ta không nên bị những mâu thuẫn bề mặt cản trở.

Sau khi thanh lý chấp trước vào tình, những học viên khác đã sớm liên lạc lại với tôi và mọi việc diễn ra như cũ. Con vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi đã chăm sóc và bảo hộ con, và con sẽ tiếp tục tinh tấn. Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ trinh bày tại Pháp hội trực tuyến Quốc tế 2020 dành cho học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/7/407187.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/11/185473.html

Đăng ngày 13-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share