Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Mỹ

[MINH HUỆ 03-06-2020] Kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2014, và năm 2016, tôi chuyển từ Trung Quốc đến Mỹ để học cao học. Mặc dù thành phố của tôi nhỏ, chúng tôi thật may mắn vì Shen Yun đến bang của chúng tôi hàng năm. Chuyển đến đây đã cho tôi cơ hội tham gia quảng bá Shen Yun và tham gia các hoạt động liên quan đến tổ chức các buổi biểu diễn. Tôi đã học cách khích lệ các đồng tu của mình, nỗ lực chăm chỉ thanh trừ chấp trước của bản thân, và đề cao tầng thứ tu luyện. Tôi có thể cảm nhận được sự chăm sóc từ bi của Sư phụ trong mọi thời khắc, và tôi vô cùng biết ơn vì được cấp cho cơ hội cứu chúng sinh và tu luyện cùng các đồng tu. Qua những an bài này, tôi cũng nhận ra ý nghĩa của việc “Học Pháp tốt.” Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của mình.

Cơ hội tu luyện ngàn vàng của tôi

Ngay sau khi tôi đến Mỹ vào cuối năm 2016, tôi nghe nói rằng Shen Yun sẽ lần đầu tiên biểu diễn tại thành phố của tôi. Các điều phối viên từ các thành phố lân cận đã liên lạc với tôi và đưa tôi đi cùng để dựng áp phích. Tôi nhớ rằng mình đã phấn khởi như thế nào, mặc dù tôi mới chỉ tu luyện trong một thời gian ngắn. Lúc đó, tôi đã không nhận ra rằng Shen Yun là một hạng mục do Sư phụ trực tiếp dẫn dắt để cứu chúng sinh, cũng không nhận thức đầy đủ về khả năng cứu người của Shen Yun. Tôi nghĩ: “Có thể giới thiệu chương trình biểu diễn tuyệt đẹp này cho chúng sinh là có thể cho cả thế giới thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp.” Tôi cảm thấy thật tuyệt rằng tôi không phải sợ hãi khi giảng chân tưởng–không giống như những gì diễn ra ở Trung Quốc.

Trong những tháng đó, dù trời tuyết rơi hay đóng băng đến mức tay tôi bị nứt nẻ đóng băng; khi lốp xe đạp của tôi bật ra hay khi tôi gặp những người có thái độ tiêu cực; hay khi tôi quá bận rộn và mệt mỏi với việc học hành của mình đến mức lưng tôi đau triền miên; tôi chỉ muốn dựng thêm một áp phích nữa, hoặc chỉ là phát thêm vài tờ rơi nữa. Tôi biết việc này sẽ có lợi cho mọi người. Tôi cảm thấy mình đề cao nhanh chóng trong khoảng thời gian này. Khi tôi đọc Pháp, tôi luôn có lĩnh hội mới. Tôi hạnh phúc bất cứ khi nào tôi nhận ra rằng mình đã buông bỏ một chấp trước khác và tôi có thể cảm thấy rằng Sư phụ đang nâng cao tầng thứ tu luyện của tôi mỗi ngày.

Tôi thường mơ thấy mình đang bay. Một lần nọ, tôi mơ thấy mình đang ngồi trên một tên lửa và bay lên cao hơn tới giữa vũ trụ và biến thành một vị kim Phật. Giấc mơ này đã khích lệ tôi không ngừng đột phá trong việc chịu khổ và buông bỏ các chấp trước của mình. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng lúc đó tôi đã dễ dàng hoan hỉ và có chấp trước chứng thực bản thân. Đồng thời, bởi vì tôi không hoàn toàn hiểu được cách mà Shen Yun cứu người từ phương diện Pháp lý, đôi khi tôi thiếu tự tin khi giới thiệu Shen Yun cho những người có địa vị xã hội cao. Thậm chí cả khi tôi thấy việc bán vé của chúng tôi gặp khó khăn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phát chính niệm để bài trừ can nhiễu.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực

Tạm diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”

(Sư đồ ân–Hồng Ngâm II)

Tôi đã không nhận ra nội hàm trong lời giảng này và đã không nghiêm khắc với bản thân để có thể đề cao nhanh hơn. Dù tôi có thiếu sót, vào ngày biểu diễn, Sư phụ đã cho tôi chứng kiến một điều kỳ diệu. Dự báo thời tiết buổi tối có dông lốc mạnh. Buổi sáng ngày biểu diễn, bầu trời xám xịt nhiều mây. Buổi trưa, cảm giác như trời sẽ đổ mưa như trút bất cứ lúc nào. Khoảng 4 giờ chiều, tôi kết thúc lớp học cuối cùng trong ngày và về nhà để thay trang phục trang trọng. Khi tôi tới rạp hát, tôi nhận thấy rằng bầu trời bắt đầu thay đổi. Mây đen phía trên nhà hát bắt đầu tản đi bốn phía, như thể một Pháp Luân đang quay và năng lượng đã đẩy các đám mây ra xa khỏi nhà hát. Vào lúc 5 giờ, tất cả còn lại là một hoàng hôn tuyệt đẹp, không một gợn mây trên bầu trời. Ngắm nhìn cảnh tượng ngoạn mục này, tôi đã vô cùng biết ơn Sư phụ, và tôi cũng cảm thấy rằng mình thực sự may mắn khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Năm thứ hai tôi ở Mỹ, tôi đã đọc Các bài giảng Pháp của Sư phụ, giúp tôi hiểu thêm về tu luyện và trách nhiệm cứu người của đệ tử Đại Pháp. Nó cũng khiến ý nghĩa của Shen Yun rõ ràng hơn với tôi. Tuy nhiên năm đó, thành phố của tôi không thành công khi đăng ký các buổi biểu diễn của Shen Yun, do đó cơ hội tình nguyện duy nhất của tôi là đến các buổi biểu diễn ở bang lân cận. Mặc dù thời gian của tôi không nhiều, tôi đã có một trải nghiệm đặc biệt.

Đánh giá cao hơn về Shen Yun

Vào buổi tối đầu tiên, tôi được phân công trông xe buýt cùng một học viên đến từ New York. Cả tối đó chúng tôi đã thảo luận về kinh nghiệm tu luyện của mình. Điều ấn tượng sâu sắc nhất với tôi là khi cô ấy nói về những năm đầu tiên quảng bá Shen Yun. Bởi vì Shen Yun cần tự mình tổ chức, nhiều học viên cao tuổi trên 70 tuổi đã tham gia treo quảng cáo trên các tay nắm cửa. Họ kiên trì làm tất cả các ngày, ngày nào cũng vậy, thậm chỉ cả những ngày bão tuyết. Vào buổi tối khi họ trở về nhà, họ lết không nổi vì đã quá mệt. Mặc dù vậy, các học viên cao tuổi vẫn ra ngoài để treo quảng cáo trên tay nắm cửa vào ngày hôm sau. Tôi vô cùng cảm động bởi sự phó xuất vô tư của các học viên cao tuổi đối với Shen Yun, và tôi thực sự cảm thấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật xuất sắc. Các học viên cao tuổi có thể làm được như vậy bởi vì họ tin vào Sư phụ và Pháp. Là một thanh niên, tôi cảm thấy xấu hổ khi thoải mãn với một chút tiến bộ nhỏ nhoi mà tôi đạt được. Tôi quyết tâm đề cao và học hỏi từ các học viên khác. Sư phụ giảng:

“Tỷ học tỷ tu

Tạm dịch:

So học so tu”

(Thực tu–Hồng Ngâm)

Buổi tối thứ ba là buổi biểu diễn thứ hai của Shen Yun và đến lượt tôi vào xem biểu diễn. Tôi đã cảm động sâu sắc với màn múa đầu tiên, cứ như thể là một ký ức đã bị mất đi rất lâu đang dần được tái hiện. Tôi còn chưa kịp hồi tưởng lại đầy đủ, màn múa thứ hai “Thao trường triều đại nhà Đường” đã bắt đầu. Các nghệ sỹ múa mặc các trang phục của binh sỹ nhà Đường và các động tác của họ thật oai vệ. Khi họ đẩy trống ra sân khấu và bắt đầu đánh trống, âm thanh vang vọng trong tâm tôi. Tôi lập tức bật khóc. Tôi đột nhiên nhớ lại rằng tôi đã là một binh sỹ trong đội quân nhà Đường và đã đánh trống trên chiến trường. Tâm và thân tôi dường như hòa cùng sân khấu và kết nối với các nghệ sỹ múa của Shen Yun. Mặc dù phông nền là một chiến trường, tôi thực sự cảm nhận sự hiện diện của Sư phụ. Đôi mắt từ bi của Sư phụ đang dõi theo mỗi người khi chúng tôi chiến đấu vì hoàng đế Đường Thái Tông. Cả tiết mục được thực hiện dưới sự chăm sóc cẩn thận của Sư phụ, và sự huy hoàng tráng lệ vô bờ bến đã làm tôi cảm động sâu sắc và toàn thân tôi ngập tràn năng lượng.

Tôi hiểu đây là tất cả lời nhắc nhở từ bi của Sư phụ. Sư phụ đang dõi theo chúng ta trong các kiếp sống của chúng ta và những gì Shen Yun biểu diễn là lịch sử đằng đẵng mà chúng ta đã dựng lập ra dưới sự dẫn dắt của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Do vậy hết thảy những văn hoá từng được lưu lại trong lịch sử đều do các đệ tử Đại Pháp chúng ta làm hết; tất nhiên còn có Sư phụ dẫn dắt chư vị.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ)

Trải nghiệm mối quan hệ nhân duyên giữa chúng ta với Sư phụ khiến tôi nhận ra một lần nữa rằng tôi cần tu luyện cho tốt và cứu người. Sư phụ đã nhắc nhở chúng ta:

“Nếu thực thi hết thảy mọi thứ không được tốt, thì đúng là tự làm bản thân thất vọng rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)

Trưởng thành trong tu luyện

Vào nửa cuối năm 2018, cuối cùng chúng tôi đã nhận được tin tốt. Thành phố lớn nhất trong bang chúng tôi đã mời được Shen Yun tới biểu diễn. Ban đầu, điều phối viên hướng dẫn tôi treo tờ rơi trên tay nắm cửa. Tôi cho rằng làm việc này vào các buổi cuối tuần hai lần một tuần là ổn, tuy nhiên tôi đã không ngờ rằng tôi sẽ bị cà nhắc một chân vào cuối ngày đầu tiên. Mặc dù việc cà nhắc không ảnh hưởng đến khả năng treo tờ rơi của tôi, tôi nhận ra rằng việc tu luyện của mình cần đề cao vững chắc, vì tôi đã không tinh tấn luyện công. Sư phụ giảng:

“năm bộ công pháp được truyền dạy hết để [chư vị] học” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng cơ thể mình chưa được tịnh hóa đủ, vì chỉ các học viên tinh tấn mới có thể đạt được điều này, điều đó khiến tôi ngưỡng mộ các học viên lâu năm hơn nữa. Trong vài dịp cuối tuần đầu tiên, tôi đã bước đi dễ dàng trong ngày đầu tiên nhưng kéo lê chân với một nụ cười vào ngày thứ hai. Tôi biết điều quan trọng hơn là phải đề cao tu luyện của mình từ bên trong. Thêm nhiều học viên từ các bang xung quanh đã đến hỗ trợ quảng bá. Vì tôi sắp tốt nghiệp chương trình Thạc Sỹ, tôi cần hoàn thành luận văn tốt nghiệp của mình vào tháng 11. Lúc đầu, tôi chỉ được yêu cầu mở rộng và viết lại một bài báo đã xuất bản. Sau khi bắt đầu, tôi nhận ra rằng tôi cần tham khảo rất nhiều tài liệu và tiếng Anh của tôi thì có hạn. Tôi mất bảy đến tám tiếng đồng hồ chỉ để viết lại một hoặc hai đoạn.

Tôi thấy các học viên khác vất vả với việc quảng bá, và tôi muốn giúp. Tuy nhiên, tôi không thể đặt bài luận văn tốt nghiệp sang một bên. Dưới áp lực này, tôi hy vọng rằng việc học Pháp sẽ tăng trí huệ để tôi có thể đồng thời làm tốt cả hai việc. Nhưng bất chấp mong muốn của tôi, tôi đã không có được bất kỳ thể ngộ mới nào và tôi càng trở nên lo lắng hơn. Việc này kéo dài trong một thời gian mà không có bất kỳ cải thiện nào. Tôi biết kinh nghiệm và trí huệ của mình không đủ, nhưng tôi thật lòng muốn cứu chúng sinh, do đó tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Có lẽ Sư phụ đã thấy tôi thật lòng muốn đề cao, do đó Ngài đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi tối hôm đó. Trong giấc mơ của mình, tôi đang ngồi trong một lớp học. Sư phụ bước xuống từ bục giảng và khi Ngài đến chỗ tôi, tôi cúi đầu xấu hổ và nghĩ: “Con đã không làm tốt với tư cách là một đệ tử.” Một cách từ bi, Sư phụ đã không khiển trách tôi, và chỉ nói một câu bằng ngôn ngữ của không gian khác. Toàn bộ lớp học biến thành một ngôi chùa Phật giáo. Tất cả chư Phật đang nghiêm trang niệm câu của Sư phụ. Tôi tỉnh giấc ngay lập tức và thấy mặt mình đã đẫm lệ.

Mặc dù câu đó không nói bằng ngôn ngữ của con người và tôi không thể nhớ những từ đó, nhưng trong sâu thẳm, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang nói với tôi rằng quá trình đề cao đến từ những khổ nạn trải qua. Tôi ngay lập tức hiểu rằng cho dù là quảng bá Shen Yun hay luận văn tốt nghiệp của tôi, không có đường tắt cho những khó khăn mà tôi phải nếm trải, và tôi phải làm tốt mọi việc.

Cho dù tôi có nhiều thời gian hay ít thời gian sau khi học Pháp, tôi phải làm mọi việc mà tôi có thể làm. Sự lo lắng của tôi không đơn giản bắt nguồn từ việc muốn quảng bá Shen Yun. Ẩn sau đó là tâm ích kỷ, muốn tích đức và được tiếng là tinh tấn. Tôi nhận ra rằng tình trạng bán vé của chúng tôi cho Shen Yun có liên quan chặt chẽ với tu luyện của chính chúng tôi. Mọi thứ do Sư phụ an bài và được các vị thần thực hiện. Tôi nên thực sự tin vào Sư phụ và Pháp để đề cao tâm tính của mình, buông bỏ chấp trước, và đạt tiêu chuẩn. Chỉ bằng cách như vậy, tôi mới có thể bước đi cho tốt trên con đường mà Sư phụ đã an bài.

Tôi trở nên quyết tâm. Thay vì đến các thành phố có các buổi diễn vào các ngày thứ Bảy để dựng áp phích, tôi cũng dựng các áp phích hằng ngày sau giờ học, khoảng 5 hay 6 giờ chiều. Tôi sẽ ăn tối vào khoảng 8 hoặc 9 giờ. Đôi khi, tôi sẽ lái xe tới nhà hát vào lúc 10 giờ đêm để phát tờ rơi tới các khán giả. Một ngày nọ, tôi về nhà vào khoảng 6 giờ 30 và tâm người thường thúc giục tôi xin nghỉ phép một ngày và nghỉ ngơi. Tuy nhiên tôi đã phủ nhận những suy nghĩ này và ra ngoài để phát quảng cáo như thường lệ.

Khi nhạc nền của Dàn nhạc giao hưởng Shen Yun bắt đầu chơi bài “Đại Hán”, âm thanh của tiếng vó ngựa như sấm dậy nổi lên đầu tiên và Sư phụ từ bi một lần nữa đã giúp tôi nhớ lại một ký ức đã mất từ lâu: Tôi cũng là một chiến binh Mông Cổ dưới sự chỉ huy của Đại Hán. Tôi bắt đầu khóc. Nó như thể là tôi đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông. Mặc dù trước đó tôi mệt mỏi, nhưng cơ thể tôi đột nhiên tràn đầy năng lượng. Đêm đó, tôi đã phát các quảng cáo mà không gặp vấn đề gì. Sau khi buông bỏ những suy nghĩ người thường của mình, tốc độ viết của tôi đã tăng lên đều đặn, và cuối cùng tôi đã có thể hoàn thành bài luận văn tốt nghiệp và luận án.

Nhận ra quảng bá tại trung tâm mua sắm là một cơ hội tu luyện

Khoảng giữa tháng 12, việc bán vé tại các trung tâm mua sắm bắt đầu triển khai ngay khi kỳ học của tôi kết thúc, và tôi đã có thể giúp bán vé trong kỳ nghỉ đông. Ban đầu, nhiều người không quan tâm, và rất ít người lấy tờ rơi hoặc sẵn lòng dừng lại lắng nghe. Hầu hết mọi người nhanh chóng lướt qua như thể họ không nhìn thấy quầy bán vé của chúng tôi. Trước tiên là cơ thể tôi đau đớn sau khi đứng trong vài giờ. Nó như thể có hàng ngàn mũi kim đâm vào bàn chân tôi, và cơn đau tăng lên đến cuối mỗi ngày.

Khi tôi gặp những người có thái độ tiêu cực, tôi thấy khó để thực tâm cười với họ. Một ngày nọ, tôi đột nhiên nhận ra rằng khi mọi người từ chối tôi, và tôi mỉm cười cảm ơn họ vì lịch sự, tôi đã không Chân. Tôi không có khả năng tập trung do đau chân là vì tôi đã không đủ Nhẫn. Mọi chúng sinh đều đủ can đảm để tái sinh trong thế giới này, và nhiều người đã đến vì Pháp. Sư phụ đã an bài để họ tới trung tâm mua sắm, do đó nếu tôi không trân quý mỗi người bọn họ, tôi đã không thực sự thể hiện Thiện. Mọi thứ đều được Sư phụ an bài. Tôi chỉ cần buông bỏ những chấp trước của mình. Nó giống như Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất-Chuyển Pháp Luân)

Những người được an bài xem biểu diễn sẽ được ban phúc. Ngay khi tôi nhận ra điều này, tình hình đã thay đổi. Nhiều người hơn quan tâm và dừng lại để lắng nghe. Khi tôi nói, tôi cảm thấy năng lượng Sư phụ trào dâng qua cơ thể tôi. Tôi đã không nghĩ đến cơn đau nhói ở chân mình nữa, và cơn đau cũng không thể can nhiễu đến nụ cười chân thành của tôi nữa. Khi tôi nói: “Cảm ơn,” tôi nói một cách chân thành. Mỗi lần tôi nói chuyện với một người, tôi bắt đầu khóc. Có lẽ phần minh bạch trong tôi đã thấy được những an bài của Sư phụ, rõ ràng là Sư phụ đã đưa các vị thần khác tới trung tâm mua sắm và Ngài đang quan sát chúng tôi một cách từ bi.

Giờ đây tôi đã có thể ngộ sâu sắc hơn về lời giảng Pháp của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“[nhưng] lên đến tầng trên thì đơn giản; không có khái niệm ‘tu luyện’, chỉ có khái niệm ‘tiêu bỏ nghiệp lực’; lên đến tầng cao hơn mà giảng [thì] hết thảy khó nạn ấy chỉ là để trải con đường lên trên thiên thượng mà thôi; còn lên tầng cao hơn nữa thì hỏi tiêu nghiệp là gì, chịu khổ là gì, tu luyện là gì; đều không có những khái niệm ấy; chỉ là ‘tuyển trạch’! Trên tầng cao của vũ trụ chính là một [Pháp] lý ấy; xét xem ai [thích hợp] thì chọn lấy [vị ấy]; đó là [Pháp] lý.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Thực ra, Sư phụ đã trải thảm sẵn cho chúng ta và Đại Pháp sẽ chỉ dẫn chúng ta đi đúng đường. Khi chúng ta có thể theo an bài của Sư phụ, mọi thứ sẽ đến một cách tự nhiên. Bất cứ khi nào mọi thứ diễn ra tốt đẹp, nó không phản ánh mức độ cao thấp trong tu luyện của tôi hoặc tôi đã làm gì đó vĩ đại. Đó là vì tôi đã đồng hóa với Đại Pháp, buông bỏ chấp trước, và không làm những việc xấu. Bằng cách này, những an bài của Sư phụ đương nhiên sẽ dẫn dắt tôi đi đúng hướng. Sư phụ đã giảng:

“Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ

Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan

Tạm dịch:

Trời đất khó ngăn đường Chính Pháp

Vấn v ương đệ tử nặng nhân tâm ”

(Ma phiền–Hồng Ngâm III)

Khi những chấp trước của chúng ta bộc lộ và chúng ta buông bỏ chúng, những an bài của Sư phụ sẽ triển hiện. Khi tầng thứ tu luyện đạt đến mức nhất định, các học viên sẽ tự nhiên có thể xuất ra trí huệ và năng lực của họ. Chúng ta sẽ cảm thấy mọi nhiệm vụ đều tự nhiên và không giống như là chúng ta đang chịu đựng hay hy sinh.

Cuối cùng, qua nỗ lực vất vả của tất cả các học viên, chương trình biểu diễn của Shen Yun ở bang chúng tôi đã bán hết vé. Một tháng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, tôi đọc Chuyển Pháp Luân hằng ngày và tôi cũng học thuộc xong cả quyển. Bất cứ khi nào tôi có mâu thuẫn, tôi có thể nhớ Pháp, và tôi có thể nhanh chóng buông bỏ chấp trước và giải quyết mọi vấn đề.

Chấp trước nổi bật của tôi

Tuy nhiên, có một chấp trước mà tôi vẫn chưa buông bỏ được ngay cả khi các buổi biểu diễn đã kết thúc. Mỗi khi tôi cảm thấy mình sắp vượt qua chướng ngại, tôi sẽ buông lơi. Những suy nghĩ người thường của tôi sẽ nổi lên; tôi cảm thấy như mình đã phó xuất rất nhiều, do đó sẽ không vấn đề khi xem một vài tin tức hay video. Sau buổi biểu diễn cuối cùng, tôi đã mất hoàn toàn động lực khẩn cấp cứu người. Chấp trước này nhanh chóng trở thành một thói quen, giống như Sư phụ đã giảng:

“Vật chất ấy sau khi hút vào bèn hình thành trong thân thể chư vị một cái ‘chư vị’ mong manh mờ nhạt;… Tất nhiên nó không biết làm gì khác, nó chỉ nhất định đòi hút hít ma túy thôi. Không có, không hút thì không được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Thói quen này gây cho tôi những khổ nạn trong một thời gian dài và nó là một vòng luẩn quẩn cho mãi tới khi tôi nhận ra nó thường chế ngự chủ nguyên thần của tôi. Tôi quyết định học Pháp và luyện công nhiều hơn để thoát khỏi nó. Kinh nghiệm này cũng là một bài học lớn cho tôi. Sư phụ đã giảng:

“Nếu không trừ bỏ quan niệm hậu thiên, chư vị thực sự sẽ không tinh tấn nổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc)

Ngay cả sơ hở nhỏ nhất của tôi cũng không cho phép can nhiễu, nếu không nó có thể gây nên những khó nạn lớn hơn.

Khi tôi chuẩn bị viết bài chia sẻ này, tôi đã có một tầng thể ngộ khác về “sự lựa chọn” mà Sư phụ đề cập đến. Tôi đã từng nghĩ rằng Sư phụ đang nói rằng chính là các đệ tử chúng ta lựa chọn tu luyện. Mọi việc theo an bài của Sư phụ, và các đệ tử chỉ cần tu luyện tinh tấn cho tới viên mãn. Giờ đây tôi nhận ra rằng chúng ta không đưa ra bất cứ lựa chọn nào, bởi vì chính là Sư phụ đã lựa chọn chúng ta và an bài từng đời cho chúng ta để có thể đắc Pháp. Sư phụ đã chọn gánh chịu nghiệp lực mà chúng ta đã tích lũy hết đời này qua đời khác. Sư phụ đã chọn không từ bỏ chúng ta khi chúng ta không tinh tấn và thậm chí còn đi sai đường. Ngay cả khi các chấp trước can nhiễu chúng ta, miễn là chúng ta có chính niệm, Sư phụ đã gánh chịu mọi lỗi lầm của chúng ta.

Bởi vì Sư phụ đã chọn chúng ta, Ngài cũng đã gánh chịu những khổ nạn của chúng ta. Sư phụ không bao giờ đề cập đến nó, tuy nhiên thậm chí cả sau khi viên mãn, tôi chắc rằng tôi vẫn sẽ không thể hiểu được ngay cả một phần khó khăn của Ngài. Sự lựa chọn to lớn và từ bi này đã tạo ra một con đường cho chúng ta, cho phép chúng ta tu luyện. Tôi biết ơn vì sự từ bi vô hạn của Sư phụ. Khó mà đền đáp nổi ơn của Sư phụ, nhưng đệ tử sẽ làm hết sức mình để tinh tấn hơn nữa.

Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội trực tuyến của các học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi quốc tế)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/3/在神韵推广中修炼心性-407139.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/7/185415.html

Đăng ngày 11-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share